Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 405: Không mời tự tới

Thiên Dương phủ.
Nơi Thiên Dương chân nhân cư trú cách Hoàng thành không xa, cách nhau không đến mấy dặm.
Nghe đồn Thiên Dương chân nhân cùng vị lão tổ trong Hoàng thất kia tương giao mạc nghịch (DG: bạn tâm đầu ý hợp), vả lại bản thân nhàn vân dã hạc đã quen, lúc còn trẻ, căn bản không nghĩ tới khai tông lập phái, thậm chí ngay cả môn đồ cũng không nhận mấy người.
Sau đó đến Hoàng thành, đơn giản muốn một tòa phủ đệ, ở lại.
Đương nhiên, Thiên Dương phủ nói là một tòa phủ đệ, nhưng diện tích chân chính cực kỳ khoa trương, nói là một thành trì nhỏ cũng không quá đáng.
Ở bên cạnh Hoàng thành, có một tòa thành nhỏ như vậy, thoạt nhìn không hợp với lẽ thường, thậm chí vượt quy tắc. Nhưng lấy thân phận Hợp Khiếu Cảnh của Thiên Dương chân nhân, tựa hồ lại trở nên đương nhiên.
Lúc này trong địa lao ở Thiên Dương phủ, các loại tiếng mắng đau đớn cùng tiếng cầu xin tha thứ không dứt bên tai.
Ninh Phác Sinh đi trong đó, đế giày chạm đất, phát ra tiếng động.
Tiếng động này ban đầu nghe không có gì khác thường, nhưng khi những tiếng bước chân này xâu chuỗi cùng một chỗ, giống như ma âm rót vào tai, làm cho đầu người ta đau muốn nứt ra, làm cho người ta không tự chủ được mà che hai tai, thậm chí là lăn lộn đầy đất.
Khi Ninh Phác Sinh đi qua, bất luận là tiếng chửi rủa hay cầu xin tha thứ, toàn bộ đều không tự chủ được dừng lại, cho đến khi bóng dáng Ninh Phác Sinh biến mất trong địa lao, người trong lao mới sợ hãi chậm rãi đứng lên.
Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, cách Hợp Khiếu Cảnh chỉ kém một bước.
Võ giả bình thường ở trước mặt Ninh Phác Sinh, giống như gà đất chó sành, không chịu nổi một kích. Cho dù là Luyện Khiếu Cảnh, chỉ cần không phải là Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, vậy đối mặt Ninh Phác Sinh, đồng dạng không có bao nhiêu lực lượng phản kháng.
Một trăm linh tám khỏa khiếu huyệt nối liền thành một thể, gần như có thể nói là phiên bản thu nhỏ của Hợp Khiếu Cảnh. Tuy rằng còn xa mới bằng Hợp Khiếu Cảnh, nhưng đối mặt với Luyện Khiếu Cảnh khác, chỉ riêng cơ sở khiếu huyệt, chênh lệch đã phi thường rõ ràng.
Chớ nói chi là trên công pháp, trên tâm thần lực, trên linh khí, đối với những Luyện Khiếu Cảnh khác mà nói, quả thực là nghiền ép toàn phương vị.
“Ninh sư huynh!” Đạm Đài Đình đứng ở ngoài địa lao, thấy Ninh Phác Sinh đi ra, không khỏi tiến lên, hơi cúi người nói.
“Đạm Đài sư muội.” Ninh Phác Sinh vốn lạnh lùng, thấy Đạm Đài sư muội, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
“Ninh sư huynh, huynh lại bắt người vào?” Đạm Đài Đình nhìn thoáng qua phương hướng địa lao, trong mắt mang theo một tia không đành lòng.
“Đụng phải một Luyện Khiếu Cảnh thiên tư không tồi, thân pháp không tồi, mấy sư đệ khác không nắm chắc, cho nên ta đi một chuyến.” Ninh Phác Sinh gật đầu nói.
“Sư tôn lão nhân gia cần nhiều người như vậy làm gì?” Đạm Đài Đình có chút khó hiểu nói, loại chuyện bắt người này đã kéo dài hơn mấy tháng, bắt đầu từ khi Thiên Dương chân nhân xuất quan.
Bởi vì chuyện nhân quỷ Thượng Võ thành, đặc biệt là Du Thọ Nam của Bắc Lâm phái đã luyện hóa nuốt chửng toàn bộ Bắc Lâm phái, điều này làm cho Đạm Đài Đình tràn đầy sầu lo đối với hành động của Thiên Dương chân nhân.
“Muội đang nghĩ cái gì vậy!”
Ninh Phác Sinh nhíu mày, quát khẽ một tiếng, rõ ràng thanh âm cũng không lớn, nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp xuyên qua thức hải Đạm Đài Đình, đánh thức Đạm Đài Đình.
“Vô luận là Hi Liên chân nhân hay là Du Thọ Nam, sao có thể đánh đồng với sư tôn.”
Ninh Phác Sinh nhìn thấy bộ dáng mê mang của Đạm Đài Đình, kiên nhẫn nói: “Sư tôn lần này chỉ vì tu luyện một môn công pháp, nhất định phải dùng đến những người có thiên tư ngộ tính không tệ, vả lại tuổi tác không lớn. Đợi sư tôn thành công, họa của Thượng Võ thành căn bản không đáng lo!”
“Vậy những người này, sẽ chết sao?” Đạm Đài Đình cúi đầu nói.
“Không, họ sẽ trở thành những người bình thường. Sau đó, chúng ta sẽ sắp xếp thỏa đáng, để họ cả đời không lo.”
Ninh Phác Sinh lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, nói: “Lấy thiên tư ngộ tính của những người này, thành tựu tương lai không quá mức. Cuối cùng lại có thể trợ giúp sư tôn tu luyện công pháp, đây là vinh hạnh của bọn họ. Tương lai chém diệt Thượng Võ thành, coi như là một phần công lao của bọn họ.”
Đạm Đài Đình nghe được người trong địa lao không phải chết, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Đúng vậy, nếu như những người này biết, bản thân hy sinh lại có thể trợ giúp thiên hạ diệt trừ Thượng Võ thành, nói vậy lòng chống cự cũng sẽ nhỏ hơn chứ?
Huống chi, người không phải chết, tương lai càng có thể cơm áo không lo chết già, kỳ thật cũng coi như là một loại phúc khí.
Ninh Phác Sinh thấy Đạm Đài Đình hiểu được, trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Bất quá Ninh Phác Sinh có mấy lời chưa nói hết, người trong địa lao không phải chết, nhưng bị rút ra thiên tư, so với nỗi khổ rút gân lột da còn khoa trương hơn.
Không có nhiều người có thể chịu đựng được nỗi đau này. Mà mặc dù chịu qua, cũng không phải biến thành người bình thường, mà là một phế nhân ngu ngốc.
Ninh Phác Sinh và Đạm Đài Đình nói thêm vài câu, sau đó cất bước đi đến nơi khác. Người trong địa lao còn chưa đủ, muốn cho sư tôn công thành, còn cần càng nhiều loại người thiên tư này.
Cũng may thời gian Nguyên Linh Triều tới gần, người đến Hoàng thành cùng với Thiên Dương phủ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó tất nhiên có thể thu thập được đủ người.
Trong Hoàng thành.
Trần Phỉ đi qua mấy cửa hàng, mua không ít đan dược trợ lực tu luyện, tiếp theo lại đi ngang qua trước Thanh Vũ lâu một lần.
Đây, duyên phận a!
Trần Phỉ nhìn những nữ tử mềm mại như nước trong Thanh Vũ lâu, cuối cùng thở dài một hơi. Không phải không muốn cho các ngươi một cơ hội kiếm tiền, nhưng các ngươi quá yếu.
Quả nhiên, tu vi con người không đủ, ngay cả cơ hội kiếm tiền cũng sẽ ít đi.
Trần Phỉ trở lại khách sạn Phúc Lai, không tiếp tục đi dạo những nơi khác trong Hoàng thành.
Hoàng thành so sánh với những nơi khác, quả thật náo nhiệt phồn hoa hơn rất nhiều, bất quá xem nhiều, kỳ thật cũng chỉ có như vậy. Mà trong cửa hàng bán một ít đồ vật, đại bộ phận đối với Trần Phỉ hiện giờ mà nói, hiệu quả cũng không lớn.
Về phần công pháp trong Hoàng thành quả thật tốt hơn những nơi khác một chút, nhưng cũng có hạn. Trong đó cũng xen lẫn không ít công pháp thật giả lẫn lộn, thậm chí là bịa đặt lung tung cũng có không ít.
Trần Phỉ thử hỏi mấy nhà, cuối cùng cũng không hỏi nữa.
Muốn tu luyện công pháp tốt, con đường tốt nhất, xác thực vẫn là gia nhập các tông môn. Dựa vào lực lượng một người, muốn tìm được công pháp tốt, quá khó khăn.
Trong phòng, Trần Phỉ khoanh chân ngồi, bắt đầu luyện hóa đan dược.
Ở lại trong Hoàng thành, Trần Phỉ chỉ còn lại hai chuyện, thể nghiệm Nguyên Linh Triều kia, còn lại chính là bán Trấn Nguyên Kính trong tay đi. Làm xong hai chuyện này, Trần Phỉ sẽ rời khỏi Hoàng thành.
Trần Phỉ không ra ngoài nữa, mấy ngày liền đều ở trong khách sạn.
Mà chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi này, thực lực của Trần Phỉ vẫn đang tiến bộ mạnh.
Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ về sau, mỗi một bước vốn đều thập phần gian nan, nhưng ở chỗ Trần Phỉ, tất cả những thứ này đều không tồn tại.
Nguyên Thần kiếm điển tầng thứ năm viên mãn, sau Đại Kinh Lôi Kiếm, Trần Phỉ có thể tiếp tục dung luyện một môn truyền thừa vào Nguyên Thần kiếm điển. Bất quá hiện giờ cũng không có truyền thừa Đại Viên Mãn có thể dung luyện.
Thủy Dao Kiếm rốt cuộc đạt tới Viên Mãn Cảnh ở vài ngày trước, bất quá cách Đại Viên Mãn còn có một khoảng cách không nhỏ. Mặc dù dung luyện Thủy Dao Kiếm Viên Mãn Cảnh vào Nguyên Thần kiếm điển cũng có hiệu quả, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
Ngoại trừ Nguyên Thần kiếm điển cùng với Thủy Dao kiếm, Kiếm Hồi Nhãn mà Trần Phỉ vừa lấy được, cái sau vượt cái trước, trực tiếp đạt tới Đại Viên Mãn Cảnh. Dù sao một lần chính là hai trăm phần cảm ngộ, loại tốc độ này, muốn không viên mãn cũng không được.
Đó là biến hóa của công pháp, mà ở trên tu vi, không có tài nguyên kiềm hãm, Trần Phỉ gia tăng luyện hóa nguyên lực, ngắn ngủn vài ngày, lại mở ba khỏa khiếu huyệt, tổng số lượng khiếu huyệt đạt tới trình độ tám mươi lăm khỏa.
Lần này, Trần Phỉ không chỉ vượt qua chưởng môn Cù Thanh Sinh về mặt chiến lực, mà ngay cả số lượng khiếu huyệt cũng vượt qua, chân chân chính chính là đệ nhất nhân Nguyên Thần Kiếm Phái.
Nếu như không phải người của Thiên Bảo Các thông báo cho Trần Phỉ, loại tu hành này ngoại trừ ăn cơm, thời gian khác hoàn toàn đóng cửa không ra, Trần Phỉ còn có thể tiếp tục duy trì liên tục, hơn nữa có thể duy trì rất lâu.
Đối với cường độ tu luyện này, Trần Phỉ cũng không có cảm giác mệt mỏi nào, có chăng chỉ là tràn đầy động lực cùng với cảm giác thành tựu.
Dù sao mỗi một phần cố gắng, đều có thể nhận được hồi báo, đây là chuyện may mắn cỡ nào.
Cảm nhận quá trình thực lực không ngừng trở nên mạnh mẽ này, chính là một loại lực lượng tốt nhất để tiêu hao nhàm chán.
Trong Thiên Bảo Các.
“Khách quan, mời qua bên này.” Chưởng quầy nhìn thấy Trần Phỉ, khuôn mặt tươi cười tràn đầy nhiệt tình, đón Trần Phỉ vào trong một gian mật thất.
“Đây là Lục Cung Cách, đợi lát nữa người mua sẽ ở phòng khác. Bởi vì có trận thế che lấp, song phương không biết nhau, khách quan không cần lo lắng vấn đề an toàn.”
Chưởng quầy giải thích, sau đó lén nhìn Trần Phỉ một cái, thấy vẻ mặt Trần Phỉ không có gì khác thường, dường như đối với loại phòng hộ này, có cũng được mà không có cũng không sao.
Trong lòng chưởng quầy khẽ động, nụ cười trên mặt càng thịnh, giảng giải diệu dụng của trận thế phòng ốc một lần.
Nửa canh giờ sau, chưởng quầy rời khỏi phòng, hai người mua cũng lục tục đi tới Thiên Bảo Các. Trần Phỉ thuận thế để Trấn Nguyên Kính vào trận bàn, trong hai gian phòng khác, thoáng cái xuất hiện khí tức của Trấn Nguyên Kính.
Giữa chừng, Trần Phỉ biểu diễn lực lượng Trấn Nguyên Kính một phen, trận thế căn phòng này cũng thành thật phản ánh qua.
“Hảo bảo bối, hai ngàn nguyên thạch, như thế nào?” Một thanh âm thô kệch vang lên, trong giọng nói, có thể nghe ra một tia khát vọng. Hiển nhiên lực lượng của Trấn Nguyên Kính khiến hắn động tâm.
“Ngô lão tặc, là ngươi phải không? Hai ngàn nguyên thạch liền muốn lấy cái gương này, hơi thiếu a, hai ngàn một trăm nguyên thạch.” Một thanh âm khác vang lên.
“Triệu thất phu, là ngươi!”
“Là lão phu, ngươi cũng biết lão phu tích góp một khoản nguyên thạch, cái gương này, ngươi lấy không được.”
“Triệu thất phu, ngươi khinh người quá đáng!”
Trần Phỉ ở trong phòng, hứng thú nghe hai người đấu võ mồm, Thiên Bảo Các này ngược lại thú vị, lại cố ý tìm hai người có chút ân oán.
Cũng không cần quá nhiều người, giá cả trực tiếp liền nâng cao, vả lại hai người kia, phỏng chừng còn phải nhớ nhân tình của Thiên Bảo Các. Dù sao có thượng phẩm linh khí, cũng thông báo cho ngươi, ngươi không thể yêu cầu quá nhiều.
Về phần chỉ đến một người, phỏng chừng người bán sẽ không vui.
Cuối cùng giá Trấn Nguyên Kính tập trung vào hai ngàn ba trăm ba mươi khối nguyên thạch, ngoại trừ cho Thiên Bảo Các rút nửa thành, còn lại đều rơi vào trong tay Trần Phỉ.
Thậm chí Trần Phỉ còn rời khỏi Thiên Bảo Các bằng cửa ngầm, từ đầu đến cuối, cũng không biết khuôn mặt và khí tức của người mua.
Trần Phỉ đi qua mấy con đường nhỏ, về tới khách sạn Phúc Lai. Chỉ vừa mới lên lầu, tiểu nhị liền đi tới trước mặt Trần Phỉ, nói có người cầu kiến Trần Phỉ.
Vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động, từ sau khi đến Hoàng thành, Trần Phỉ rất ít tiếp xúc với người khác, cũng không biết bao nhiêu người.
Theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị, Trần Phỉ đi tới lầu hai khách sạn, nhìn thấy một người. Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, khí tức lạnh lẽo, người nọ nhìn thấy Trần Phỉ, khẽ gật đầu.
Trần Phỉ nhíu mày, người, Trần Phỉ không nhận ra, nhưng cỗ khí tức lạnh lẽo này, là kiếm tu Thiên Dương phủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận