Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 247: Mua bán này, có thể thực hiện

Hạnh Phần thành, Trần Phỉ ngồi trong một tửu lâu, nhìn người đến người đi trên đường phố phía dưới.
Đến Hạnh Phần thành đã hai ngày, Trần Phỉ đến Hứa phủ một chuyến, nhưng ngoại trừ một ít ngân lượng, không có thu hoạch gì quá lớn.
Hoặc là nói, hiện giờ thứ có thể lọt vào mắt Trần Phỉ, đã bắt đầu dần dần trở nên ít đi.
Trần Phỉ dự định ngày mai sẽ xuất phát trở về môn phái, với tu vi hiện giờ của Trần Phỉ, cũng không cần phải đi theo thương đội. Dù sao lộ tuyến đã biết rõ, với tốc độ hiện giờ của Trần Phỉ, rất nhanh có thể tới nơi.
Ngồi trong tửu lâu một lát, Trần Phỉ rời đi, đi về phía khách điếm. Chỉ là đi được nửa đường, bước chân Trần Phỉ không khỏi dừng lại, hai đạo khí tức quen thuộc xuất hiện trong cảm giác của Trần Phỉ.
Sau khi đột phá Luyện Khiếu Cảnh, tâm thần lực của Trần Phỉ tăng trưởng mạnh mẽ, đã có thể cảm giác rõ ràng khí tức biến hóa xung quanh.
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, thân hình chớp động biến mất tại chỗ. Thời điểm xuất hiện, đã ở trên vách tường một con hẻm khác, nhìn ba đạo nhân ảnh phía dưới.
“Tranh!”
Trên vách tường đột nhiên xuất hiện một người, Sở Văn Niên theo bản năng rút lưỡi đao trong tay ra, chỉ là sau khi thấy rõ người trên vách tường, Sở Văn Niên không khỏi giật mình.
“Trần đại ca!”
Sở Lan cũng ngoài ý muốn nhìn Trần Phỉ, không nghĩ tới qua nhiều ngày như vậy, ở nơi này lại có thể gặp được. Trên mặt Sở Lan vừa muốn nở nụ cười, thế nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh hôm nay, nụ cười thoáng cái biến mất.
“Mau đi!”
Sở Văn Niên khẽ quát một tiếng, mang theo Sở Lan và Nguyễn Xảo Quân, tiếp tục chạy về phía trước. Đằng sau có truy binh, Sở Văn Niên không hy vọng đám người mình liên lụy Trần Phỉ.
Sở Lan mím môi, không dám chào hỏi Trần Phỉ, sợ sẽ mang đến tai họa cho Trần Phỉ. Chỉ là nghĩ đến lần này, mình có thể tránh được tai họa này hay không, Sở Lan liền nhịn không được lại liếc nhìn Trần Phỉ.
“Dừng lại!”
Nguyễn Xảo Quân kéo Sở Văn Niên lại, quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ và khó tin.
Sở Văn Niên và Sở Lan có chút khó hiểu nhìn về phía Nguyễn Xảo Quân, phát hiện Nguyễn Xảo Quân trực tiếp đi về phía Trần Phỉ, tiếp theo khom người quỳ gối trước mặt Trần Phỉ.
“Mong tiền bối cứu mạng!” Nguyễn Xảo Quân thấp giọng nói.
Miệng Sở Văn Niên run rẩy, bị một màn trước mắt chấn động nói không nên lời. Sở Lan cũng bịt miệng mình lại, khó có thể lý giải nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trần Phỉ nhìn Nguyễn Xảo Quân phía dưới, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Sau khi thu liễm khí tức của mình, đối phương lại có thể phát hiện ra, linh giác cũng nhạy bén.
Hiện giờ Trần Phỉ thu liễm khí tức, đã không cách nào hoàn mỹ như Luyện Tạng Cảnh lúc trước, khiếu huyệt đặc thù, làm cho khí tức của Trần Phỉ không ngừng tương tác với nguyên khí xung quanh.
Tâm thần lực Trần Phỉ còn không cách nào hoàn toàn che dấu ba động như vậy, Trấn Long Tượng Trấn Thân đại viên mãn cũng không được, hoặc là phải chờ sau này tu luyện xong phần Trấn Long Tượng Trấn Thần, mới có thể làm được.
“Tiền bối, chúng ta đang bị người đuổi giết, nếu như tiền bối có thể bảo hộ chúng ta đi tới Tần Hải thành, sau đó, vãn bối nguyện ý dâng lên một khối Thiên Thạch Kim!”
Nguyễn Xảo Quân thấy Trần Phỉ không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ.
Vẻ mặt Trần Phỉ bất động, Tần Hải thành cách Hạnh Phần thành đại khái hai ba trăm dặm lộ trình, cũng không tính là phi thường xa. Mà Thiên Thạch Kim, vừa dày vừa nặng, giống như Canh Kim sắc bén, thuộc về linh tài cực kỳ khó có được.
Nếu cầm đi bán, mấy chục vạn lượng là chạy không thoát.
Mấu chốt là, đôi khi có tiền cũng khó có thể mua được, khả năng cao phải lấy vật đổi vật, lấy linh tài khác đổi lấy mới được.
Càn Nguyên Kiếm hiện giờ của Trần Phỉ, nếu như gia nhập Thiên Thạch Kim, nhiều nhất hao phí thêm một năm thời gian, liền có thể từ bán linh kiếm chuyển thành linh kiếm chân chính.
Mà dựa theo kế hoạch ban đầu của Trần Phỉ, chỉ sợ phải mất bốn năm năm để hoàn thành chuyện này.
Mà một võ giả Luyện Khiếu Cảnh có linh khí hay không, chênh lệch quá rõ ràng.
“Các ngươi lúc trước không phải ở Tiên Vân thương đội sao, lấy thực lực của Tiên Vân thương đội, hẳn đủ để che chở an toàn cho các ngươi mới đúng.”
Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía Sở Văn Niên, đây là chỗ Trần Phỉ tương đối nghi hoặc.
Tuy rằng Tiên Vân thương đội thu phí cao, nhưng quả thật có bảo đảm an toàn, sơn phỉ các loại cũng sẽ không mù mắt đi đối phó Tiên Vân thương đội, đó thuần túy là muốn chết.
Làm sao lại chạy về Hạnh Phần thành.
Hơn nữa nhìn quan hệ của ba người, Sở Văn Niên và Sở Lan hoàn toàn do Nguyễn Xảo Quân cầm đầu. Mà lúc trước trong Tiên Vân thương đội, Sở Văn Niên chưa bao giờ tiếp xúc với Nguyễn Xảo Quân.
Trong thương đội, giả vờ không biết nhau?
“Người tự xưng là Thần Viêm phái tập kích Tiên Vân thương đội, người đuổi giết chúng ta cũng nhân cơ hội xuất hiện, chúng ta không thể không chạy trốn.” Sở Văn Niên thấp giọng nói.
Thần Viêm phái?
Trong lòng Trần Phỉ khẽ động, là Thần Viêm phái thật, hay là để cho Thần Viêm phái cõng nồi.
“Tiểu hữu… Tiền bối, ngài có thể giúp chúng ta đến Tần Hải thành không?”
Sở Văn Niên nhìn thoáng qua Nguyễn Xảo Quân, mặc dù trong lòng tràn đầy khó tin, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Nguyễn Xảo Quân, Sở Văn Niên vẫn cẩn thận hỏi Trần Phỉ.
“Chưa từng đi qua Tần Hải thành. Nhưng bây giờ không nói nữa, đi chỗ khác trước, nơi này không an toàn.”
Trần Phỉ nói xong, tay phải nắm về phía trước, từng luồng năng lượng nhè nhẹ đột nhiên từ trên người Nguyễn Xảo Quân bay lên, rơi vào trong tay Trần Phỉ.
Nguyễn Xảo Quân kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, khi năng lượng này bị bắt đi, trong lòng Nguyễn Xảo Quân thoáng cái thả lỏng.
Trần Phỉ nhìn năng lượng trong tay, đây là tâm thần lực, có người đặt dấu hiệu lên người Nguyễn Xảo Quân, thủ pháp tương đối tinh xảo, Trần Phỉ khi ở Luyện Tạng Cảnh cũng không thể làm được điểm này.
Đương nhiên, không phải tâm thần lực Trần Phỉ lúc trước không đủ, mà là không có tâm thần kỹ tương ứng.
“Đi thôi!”
Trần Phỉ vung tay phải, dùng nguyên lực kéo theo ba người, biến mất ở trong ngõ nhỏ.
Một lát sau, mấy bóng người xuất hiện trong ngõ nhỏ, kiểm tra đi kiểm tra lại vị trí cuối cùng của Nguyễn Xảo Quân, từ đầu đến cuối không thể cảm nhận được vị trí của tâm thần.
“Dấu hiệu biến mất, hẳn là bị người xóa bỏ!”
“Bẩm báo lên trên.”
“Vâng!”
Mấy đạo nhân ảnh câu thông một phen, biến mất trong ngõ hẻm.
Cách đó mấy trăm mét, bốn người Trần Phỉ xuất hiện trong một viện lạc, nơi này đã lâu không có người ở, hiện giờ lại thích hợp cho mấy người nói chuyện.
“Đa tạ tiền bối giải cứu!” Nguyễn Xảo Quân khom người nói, trong lời nói tràn đầy cung kính.
Với thủ pháp Trần Phỉ vừa biểu hiện ra, Nguyễn Xảo Quân liền biết mình không đoán sai, người trước mắt này thật sự là cường giả Luyện Khiếu Cảnh.
“Trần… Trần đại ca, tu vi của huynh không phải Đoán Cốt Cảnh sao?”
Sở Lan nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Trần Phỉ, cảm giác trở nên có chút xa lạ. Lúc trước ở trong thương đội, tu vi Trần Phỉ rõ ràng mới chỉ Đoán Cốt Cảnh, còn bị gia gia của mình ghét bỏ.
Kết quả chỉ trong chớp mắt, Trần Phỉ đã trở nên lợi hại như vậy.
“Lúc trước thu liễm khí tức.”
Trần Phỉ nhìn Sở Lan, không khỏi cười nói. Sở Lan nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Phỉ, cũng giống như lúc trước, tâm tình khẩn trương không khỏi giảm bớt một chút.
Quả nhiên, Trần đại ca, vẫn là Trần đại ca kia, vẫn tốt như cũ!
Sở Văn Niên đứng ở một bên, nhớ tới lúc trước chỉ điểm Trần Phỉ, khuôn mặt già nua có chút nóng lên. Lời nói kia, bây giờ nghĩ lại, dù sao cũng làm cho mình xấu hổ.
“Ngươi nói một chút tình huống đi.”
Trần Phỉ nhìn về phía Nguyễn Xảo Quân, nếu như sự tình không quá phiền toái, Trần Phỉ cũng không phải không thể đi Tần Hải thành một chuyến, dù sao một khối Thiên Thạch Kim, tiền cược này, vẫn rất có thành ý.
“Vãn bối là người Nguyễn gia trong Tần Hải thành…”
Nguyễn Xảo Quân không chần chờ, nói ra toàn bộ tình huống của mình.
Một khắc sau, Nguyễn Xảo Quân dừng lại, tràn đầy kỳ vọng nhìn Trần Phỉ. Trần Phỉ không nói gì, hơi trầm ngâm, cân nhắc lợi hại được mất.
Tình huống của Nguyễn Xảo Quân cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói rất đơn giản.
Là trực hệ ở Nguyễn gia Tần Hải thành, trước đây ở trong Tiên Vân thành bái sư học nghệ, hy vọng có thành tựu võ học lớn hơn. Nhưng thiên phú bị hạn chế, nhiều năm như vậy trôi qua, tu vi cũng chỉ bồi hồi ở Luyện Tủy Cảnh.
Dựa theo lời Nguyễn Xảo Quân nói, nàng vốn hy vọng tiếp tục tu luyện trong Tiên Vân thành, nhưng đoạn thời gian trước Tần Hải thành truyền đến tin tức, gia chủ Nguyễn gia, cũng chính là phụ thân Nguyễn Xảo Quân đột nhiên trọng thương qua đời.
Phụ thân của Nguyễn Xảo Quân là một người si tình, năm đó mẫu thân Nguyễn Xảo Quân khó sinh, sinh ra Nguyễn Xảo Quân rồi qua đời, phụ thân Nguyễn Xảo Quân cả đời không cưới vợ nữa, cho nên Nguyễn Xảo Quân trở thành con gái duy nhất của dòng chính.
Dòng chính tuy chỉ có một mình Nguyễn Xảo Quân, nhưng Nguyễn gia còn có bàng hệ khác. Cả Nguyễn gia ở Tần Hải Thành mà nói, coi như một đại gia tộc, cho nên có vài người liền hy vọng Nguyễn Xảo Quân không trở về được.
Mà Thiên Thạch Kim mà Nguyễn Xảo Quân hứa hẹn, lại là một kiện bảo bối trong kho của Nguyễn gia, là phụ thân của Nguyễn Xảo Quân cơ duyên xảo hợp lấy được, người biết chuyện này, toàn bộ Nguyễn gia không quá ba người.
Phụ thân Nguyễn Xảo Quân giữ lại Thiên Thạch Kim này, chính là hy vọng trong thời khắc nguy nan của gia tộc, có thể đổi lấy sự trợ giúp của một cường giả Luyện Khiếu Cảnh.
Về phần Sở Văn Niên và Sở Lan, chính là hộ vệ và nha đầu đi theo Nguyễn Xảo Quân, bình thường ở Tiên Vân thành cũng không cần chiếu cố Nguyễn Xảo Quân ăn uống sinh hoạt thường ngày, phần lớn giống như bạn bè.
Lần này trở về Tần Hải thành, hai người Sở Văn Niên tự nhiên phải đi theo. Vì phiền toái không cần thiết, thậm chí ở trong thương đội đều giả vờ không biết nhau.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, vận khí lần này lại kém như vậy, Tiên Vân thương đội dĩ nhiên bị theo dõi. Nếu như Tiên Vân thương đội không có việc gì, Nguyễn Xảo Quân nhiều nhất là sau khi đến Tần Hải thành mới có thể bị làm khó dễ.
Kết quả hiện giờ bị ép chạy về Hạnh Phần thành, thậm chí có thể trực tiếp chết ở Hạnh Phần thành.
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Xảo Quân, vừa vặn đối diện với ánh mắt mong đợi của Sở Lan, Trần Phỉ không khỏi bật cười.
Nguyễn gia không có cường giả Luyện Khiếu Cảnh, mạnh nhất chính là Luyện Tạng Cảnh. Chỉ là một số người trong Nguyễn gia lần này ủy thác sát thủ hơi có trình độ.
Nhưng với thân gia Nguyễn gia mà nói, cũng không có khả năng ủy thác sát thủ Luyện Khiếu Cảnh, không trả được nhiều tiền như vậy.
“Vậy thì đến Tần Hải thành một chuyến đi, hy vọng đến lúc đó, ngươi không nên nuốt lời!”
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, đáp ứng chuyện này. Đi Tần Hải thành, nếu hành trình thuận lợi, phỏng chừng bốn năm ngày là có thể tới. Sau khi Trần Phỉ lấy được Thiên Thạch Kim, chạy về môn phái cũng không mất bao lâu.
Trước sau vài ngày, lấy được một khối Thiên Thạch Kim, mua bán này, có thể thực hiện!
“Đa tạ tiền bối thành toàn!” Nguyễn Xảo Quân mừng đến phát khóc, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Cảm ơn Trần đại ca!” Sở Lan đứng ở một bên, rất muốn tiến lên ôm Trần Phỉ, chỉ là không có can đảm kia.
“Đa tạ tiền bối!” Khóe miệng Sở Văn Niên nhếch lên, mặc dù xưng hô so với tôn nữ của mình có chút thua kém, nhưng lúc này Sở Văn Niên cũng không để ý.
Hiện giờ có thể an toàn trở lại Tần Hải thành mới là chuyện quan trọng nhất.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi Hạnh Phần thành, chạy tới Tần Hải Thành.
Trần Phỉ ngồi trong xe, tu luyện Trọng Nguyên Kiếm, nguyên khí bốn phía tràn vào trong khiếu huyệt. Sở Lan ngồi ở một bên, vẻ mặt hoa si nhìn Trần Phỉ.
Sở Văn Niên ở bên cạnh, nhìn hành động của tôn nữ mình, cảm thấy ánh mắt tôn nữ mình, thật sự rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận