Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 283: Trảm Thần

Mấy thân ảnh khác trong Tàng Kinh Các đều tránh khỏi khu vực Trần Phỉ.
Chuyện vừa xảy ra, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối. Vốn cũng muốn xem chuyện cười của Trần Phỉ một chút, dù sao cũng hiếm khi thấy một người vừa mới đột phá và không biết trời cao đất rộng như vậy.
Kết quả chê cười Trần Phỉ không thành, biến thành chê cười Nhiếp Chí Dương, cùng với chuyện cười của mình.
Cười mình ếch ngồi đáy giếng!
Trần Phỉ không để ý đến cách nhìn của mấy người khác ở Tàng Kinh Các, khoanh chân xuống mặt đất, lần lượt lấy những tâm thần công pháp được bảo tồn hoàn hảo đến trước mặt, bắt đầu đọc từng quyển một.
Tốc độ xem của Trần Phỉ cực nhanh, chỉ trong chốc lát, đã lật xong một nửa tâm thần công pháp. Tuyệt đại bộ phận tâm thần công pháp đều giống nhau, đối với Trần Phỉ đều không có xúc động gì.
Hiện giờ Trần Phỉ tu luyện tâm thần công pháp, đã dung hợp rất nhiều bộ bí tịch, từ Tĩnh Tâm Quyết ban đầu, cho tới Thiên Ti Quyết bây giờ.
Tâm thần công pháp bình thường đã rất khó sinh ra tác dụng đối với Trần Phỉ, nhưng Trần Phỉ đối với loại tình huống này đã sớm có chuẩn bị, tâm thần công pháp vốn đã hi hữu, cao cấp lại càng hiếm.
“Hả?”
Lại lật mấy quyển, đến khi nhìn thấy nội dung quyển bí tịch trước mắt, ánh mắt Trần Phỉ không khỏi hơi sáng lên.
Trảm Thần Kiếm!
Đây là tên của bộ bí tịch này, như tên đã nói, tu luyện bộ công pháp này đến cảnh giới cao thâm, có thể chém giết tâm thần kẻ địch, mà còn không khiến bản thân bị cắn trả.
Không gây phản phệ, là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Trần Phỉ chú ý.
Tâm thần lực đối với võ giả Luyện Khiếu Cảnh cực kỳ quan trọng, khống chế khiếu huyệt nhiều ít, tốc độ mở khiếu huyệt đều có liên quan đến tâm thần lực. Cho nên bình thường Luyện Khiếu Cảnh đối địch, sẽ không dễ dàng sử dụng tâm thần lực của mình trực tiếp công kích đối phương.
Bởi vì khí huyết của võ giả, nguyên lực chấn động, đều sẽ trở ngại tâm thần lực người khác thẩm thấu vào mình. Trực tiếp dùng tâm thần lực công kích, một là hiệu quả không tốt, hai là dễ dàng làm cho tâm thần lực của mình cũng bị thương.
Trừ phi tâm thần lực siêu việt đối phương rất nhiều, tỷ như Luyện Khiếu Cảnh dùng tâm thần lực công kích Luyện Thể Cảnh, đây tuyệt đối là một công kích chuẩn, không mang theo bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Mặc dù võ giả Luyện Thể Cảnh có linh khí thủ hộ tâm thần, cũng khó có thể ngăn trở công kích tâm thần của Luyện Khiếu Cảnh, đây là chênh lệch tuyệt đại giữa lượng và chất dẫn đến, Luyện Khiếu Cảnh căn bản sẽ không lo lắng tâm thần lực của mình bị hao tổn.
Nhưng mà giữa cùng giai, tình huống này liền biến mất. Lượng và chất của tâm thần lực không phát sinh biến chất, muốn xuyên thấu khí huyết và nguyên lực bảo hộ đả thương địch, quá khó khăn, còn dễ dàng bị phản chấn mà bị cắn trả.
Trần Phỉ cũng rất ít dùng tâm thần lực công kích người khác, tâm thần lực càng nhiều để điều động lực lượng bản thân, những võ giả Luyện Khiếu Cảnh khác cũng giống như thế.
Mà môn Trảm Thần Kiếm này mở một con đường khác, nguyên lý công pháp là trực tiếp cắt tâm thần lực của mình thành hai phần, rèn một luyện bộ phận nhỏ trong đó thành Tâm Thần Kiếm.
Đợi tu luyện Tâm Thần Kiếm xong, lúc đối địch sẽ trực tiếp đánh Tâm Thần Kiếm ra. Đến lúc đó vô luận Tâm Thần Kiếm có thể thương tổn đến đối thủ hay không, cũng sẽ không khiến cho tâm thần mình chấn động và bị cắn trả.
Bởi vì đã là hai bộ phận độc lập, cũng giống như đạo lý của cung và tên, sau khi tên bắn đi, ai sẽ lo lắng tên bị ngăn trở, cung của mình có thể bị tổn hại hay không.
Nguyên lý đại khái chính là như thế, Trần Phỉ bị hấp dẫn, cũng chính là nguyên lý này.
“Đại tài!” Nhưng, cắt Tâm Thần Kiếm vậy mà chỉ có thể dùng một lần, loại chiêu pháp này, có chút đả thương người tự tổn hại tám trăm.
Trong lòng Trần Phỉ hiện lên vài ý niệm, cắt đứt tâm thần lực của mình, sẽ khiến tâm thần lực bị hao tổn, cần tốn thời gian khôi phục.
Mà rèn luyện ra Tâm Thần Kiếm, vậy mà chỉ có thể dùng một lần, nói cách khác, chỉ có thể sử dụng để làm át chủ bài, có vẻ có chút gân gà.
Trần Phỉ đặt bản Trảm Thần Kiếm ở một bên, lại nhanh chóng lật xem các tâm thần công pháp khác, đã không có kinh hỉ gì khác.
Trong đó cao thâm nhất, cũng chẳng khác gì Tỏa Tâm Quyết mà Trần Phỉ mới học. Mặc dù Trần Phỉ dung nhập những công pháp này vào trong Thiên Ti Quyết, cũng không cách nào tăng lên bao nhiêu hiệu quả.
Trần Phỉ đứng dậy, chỉ trong chốc lát, Trần Phỉ đã cảm giác được bên ngoài Tàng Kinh Các xuất hiện vài đạo khí tức. Trần Phỉ không đụng mặt những người đó, cầm bí tịch Trảm Thần Kiếm biến mất trong Tàng Kinh Các.
Một môn phái, đại bộ phận tài nguyên cất giữ ở địa phương giống như Tàng Bảo Các, nhưng cũng chỉ là đại bộ phận, như Luyện Khiếu Cảnh sử dụng một ít nguyên thạch linh tài, sẽ có nơi an toàn khác cất giữ.
Mà loại địa phương này, chính là mục tiêu lần này người các môn phái một lòng tìm kiếm. Dù sao trong đó có thể cất giữ tài nguyên khổng lồ mà Trường Hồng Phái tích trữ trong nhiều năm như vậy.
Tông môn muốn vận chuyển, miệng ăn núi lở là tuyệt đối không có khả năng, điều đó chỉ làm cho tông môn suy yếu. Trường Hồng Phái có thể phát triển nhiều năm như vậy, mà còn đang không ngừng trưởng thành, tự nhiên cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Mặc dù lúc trước Trường Hồng Phái vì dự phòng ngoài ý muốn, đã sớm để cho một bộ phận người rời đi trước, cũng mang theo một ít tài nguyên đi, nhưng chung quy vẫn có một bộ phận tài nguyên không kịp mang đi, đã bị Tiên Vân Kiếm Phái chặn ở trong sơn môn.
Tiên Vân Kiếm Phái tới thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Trường Hồng Phái không kịp rút lui, thậm chí không kịp hủy diệt rất nhiều thứ.
Chỉ cần tìm được địa phương cất giữ này, mặc dù đồ vật bên trong bị hủy diệt hơn phân nửa, đối với một cá nhân mà nói, vẫn là một nguồn tài nguyên khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.
Về phần sau này phải giao cho Tiên Vân Kiếm Phái năm thành, vẫn như cũ như thế.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, rơi xuống mái hiên của một tòa lầu các, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ diện mạo địa thế của Trường Hồng Phái.
Bản đồ Trường Hồng Phái, giờ phút này phàm là Luyện Khiếu Cảnh tới nơi này, tuyệt đối đều đã hiểu rõ trong lòng. Quan trọng nhất tàng bảo điểm sẽ ở nơi nào, tự nhiên cũng có một số vị trí hoài nghi.
Những vị trí đó, hiện tại đông người quá, Trần Phỉ không muốn đi. Sau khi rời khỏi Tàng Kinh Các, Trần Phỉ kỳ thật có ý định đi xem truyền thừa đỉnh cấp của Trường Hồng Phái.
Giống như thứ tốt chân chính sẽ không đặt ở Tàng Bảo Các, công pháp trong Tàng Kinh Các, tự nhiên cũng không phải là truyền thừa đỉnh cao của Trường Hồng Phái.
Giống như Nguyên Thần Kiếm Phái, mấy bộ truyền thừa đặt ở trong động dưới Chân Truyền Điện. Trường Hồng Phái, hẳn cũng có địa phương tương tự, tỷ như cũng nằm phía dưới cùng loại Chân Truyền Điện?
Ánh mắt Trần Phỉ chớp động, tâm thần lực kéo dài ra ngoài, cảm nhận xung quanh, đặc biệt là tình huống dưới lòng đất, nhưng không thu hoạch được gì. Không biết là bởi vì trận thế che lấp, hay là quả thật không có gì.
Đây đã là địa phương thứ ba Trần Phỉ đi qua có khả năng có truyền thừa công pháp, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đặc biệt trọng điểm là Chân Truyền Điện, không có bất kỳ ám đạo gì.
Hiển nhiên, Trường Hồng Phái cất giấu công pháp, không cùng một ý nghĩ với Nguyên Thần Kiếm Phái.
“Rốt cuộc để ở đâu rồi!”
Trần Phỉ nhíu mày, đương nhiên Trần Phỉ cũng rất thích nguyên thạch, linh đan. Nhưng hiện tại người cướp quá nhiều, đối mặt với Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, Trần Phỉ cũng không có ưu thế, vả lại hiện giờ ở Đan Sư liên minh, dù sao Trần Phỉ còn có thể thu hoạch đan dược.
Ngược lại là công pháp, bởi vì có bảng điều khiển tồn tại, Trần Phỉ có thể học tập sở trường của các nhà, điều này đối với Trần Phỉ có ý nghĩa hơn.
Về phần sau khi tìm được công pháp truyền thừa của Trường Hồng Phái, trong công pháp có thể bị ác ý xóa bỏ hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Trần Phỉ, bởi vì bảng điều khiển sẽ giúp Trần Phỉ kiểm tra.
Nhưng vấn đề bây giờ là, Trần Phỉ tìm không thấy nơi truyền thừa công pháp Trường Hồng Phái. Nhất định là bị trận thế che giấu, làm cho người ta không thể nào tìm ra.
Rất nhiều trận thế, có thể trực tiếp lừa gạt tâm thần lực dò xét, hiểu biết của Trần Phỉ đối với trận thế tương đối bình thường, trận pháp am hiểu nhất hiện giờ, vẫn là Long Tượng Trận lúc trước tạm thời học.
“Long Tượng Trận?”
Vẻ mặt Trần Phỉ đột nhiên khẽ động, lúc trước Long Tượng chân nhân bố trí trận thế trong hang động, ở trong cũng không dùng đến trận khí gì, mà trực tiếp dùng nguyên lực định trận, tiếp theo trực tiếp hấp thu nguyên khí trong sơn mạch để vận chuyển trận thế.
Cho nên Long Tượng Trận, kỳ thật có thể can thiệp rất nhỏ vào nguyên khí vận chuyển trong núi sông.
Trần Phỉ hoàn toàn có thể bố trí một Long Tượng Trận, lấy trận quan trận, dùng trận này để tìm kiếm xung quanh rốt cuộc có trận thế nào đang vận chuyển, tương đương với biến tướng tìm kiếm được địa phương Trường Hồng Phái cố ý che giấu.
Tay phải Trần Phỉ tỏa ra hào quang chói mắt, tiếp theo Trần Phỉ đặt một chưởng xuống mặt đất. Nguyên lực trong lòng bàn tay dùng thủ đoạn đặc thù ngưng kết trận thế, chỉ trong nháy mắt, một Long Tượng Trận đơn giản đã thành hình trong tay Trần Phỉ.
Độ thuần thục của Long Tượng Trận, Trần Phỉ đã sớm tu luyện tới cấp độ đại viên mãn, cho nên hiện giờ đã có trình độ tiện tay bày trận.
Nhưng loại trận thế trình độ này, uy lực kỳ thật cũng không tới trình độ phi thường mạnh, bởi vì hấp thu địa mạch nguyên khí còn chưa đủ nhiều. Nhưng Trần Phỉ cũng không muốn Long Tượng Trận mạnh bao nhiêu, hắn bây giờ chỉ dùng để dò xét trận thế xung quanh.
Trần Phỉ khẽ nhắm hai mắt lại, giờ phút này Long Tượng Trận phảng phất biến thành ánh mắt của Trần Phỉ, bắt đầu tùy ý dạo chơi dưới lòng đất xung quanh, quan sát hướng đi của nguyên khí trong địa mạch.
Một khắc đồng hồ sau, Trần Phỉ mở mắt ra, xung quanh không có trận thế, địa mạch dưới chân trống rỗng, không có chỗ che giấu.
Trần Phỉ cũng không nản lòng, thu hồi Long Tượng Trận, thân hình hóa thành hư ảnh, một lần nữa chạy tới nơi đã dò xét trước đó.
Chỉ chốc lát sau, Trần Phỉ đi tới diễn võ trường của Trường Hồng Phái, tay phải lóe ra hào quang, sau một khắc, Long Tượng Trận thành hình, bị Trần Phỉ đánh xuống dưới chân.
Tâm thần lực của Trần Phỉ không ngừng kéo dài theo Long Tượng Trận, trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Trần Phỉ chợt mở ra, Long Tượng Trận quan sát được một tia dao động của trận pháp khác, dưới diễn võ trường, quả thật bố trí một trận thế.
Trần Phỉ không trực tiếp đánh nát diễn võ trường, như vậy quá mức nổi bật, chỉ cần có người đi ngang qua, sẽ phát hiện nơi này xuất hiện một cái lỗ lớn, vậy có ngốc hơn nữa, cũng biết dưới diễn võ trường có biến.
Trần Phỉ đi ra ngoài mấy trăm mét, căn cứ vào vị trí trận thế vừa rồi, đào một cái lỗ nhỏ, chui vào, đồng thời còn che giấu cửa động bên ngoài.
Bởi vì không lo lắng vấn đề thông đạo này có vững chắc hay không, chỉ cần có thể để cho mình chen qua là được, cho nên tốc độ đào của Trần Phỉ phi thường nhanh, chỉ trong chốc lát, Trần Phỉ đã đi tới trước trận thế kia.
Đến nơi này, cuối cùng Trần Phỉ cũng nhìn thấy khu vực phía sau trận thế, bên trong có một hang động khổng lồ do con người đào ra, phía sau hang động, như ẩn như hiện lóe ra nhiều tia sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận