Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 676. Phong ấn

Chương 676. Phong ấn
"Trần Điện Chủ!"
Bà lão nhìn thấy khuôn mặt Trần Phỉ, trong lòng cả kinh, muốn quỳ xuống bái lạy.
Trần Phỉ hiện giờ ở Nguyên Thần Kiếm Phái, chức vị vẫn là Điện Chủ Thính Phong Điện. Chỉ là hư chức, Trần Phỉ cũng không có nhiều thời gian để thực sự quản lý môn phái.
"Không cần như thế." Trần Phỉ duỗi tay, dùng nguyên lực kéo bà lão lại.
Bà lão này Trần Phỉ có ấn tượng, lúc trước ở Thiên Vũ Minh, cũng đã bị chiêu đến trong Nguyên Thần Kiếm Phái, chuyên môn làm thức ăn cho môn nhân đệ tử.
Khi chạy trốn khỏi Thiên Vũ Minh, Nguyên Thần Kiếm phái gần như đã mang theo tất cả những người có thể mang theo, bà lão này cũng không ngoại lệ.
"Trần Điện Chủ!"
Người bên ngoài nhà bếp nghe được động tĩnh, đi tới xem xét, tiếp theo nhìn thấy Trần Phỉ, một đám đều sợ tới mức khom người hành lễ.
Đến Nguyên Thần Kiếm Phái nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phỉ xuất hiện ở nhà bếp, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phỉ ở khoảng cách gần như vậy.
Ở Thiên Vũ Minh, Trần Phỉ chính là bầu trời của Nguyên Thần Kiếm Phái, bây giờ đã tới Thiên Nhạn thành, bọn họ nghe tin đồn, càng biết tu vi chân thật của Trần Phỉ, Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong!
Người trong tông môn, thiên phú có cao có thấp, nhưng đối với thường thức võ đạo thì đều có.
Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, vô luận ở nơi nào, đều là cảnh giới cực kỳ cao thâm, cho dù là ở Thiên Nhạn sơn mạch hiện giờ, có thể sánh vai với Trần Phỉ, cũng chỉ có một số người.
Càng mấu chốt hơn chính là, lúc trước trên đường đến Thiên Nhạn thành, nghe nói Trần Phỉ còn từng đối kháng với Yêu Vương, bảo toàn tính mạng của mọi người.
Lúc ấy những người có tu vi bình thường như bọn họ đều bị khí thế bàng bạc của Yêu Vương làm cho ngất xỉu, nhưng lúc ấy người trên thuyền nhiều như vậy, nghe ngóng một chút liền hiểu được.
Hiện tại trên dưới Nguyên Thần Kiếm Phái, cực kỳ đồng lòng, bởi vì bọn họ biết, một khi Trần Phỉ đột phá đến Sơn Hải Cảnh, vậy cuộc sống của tất cả bọn họ, sẽ lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sơn Hải Cảnh, lúc trước Thiên Vũ Minh cũng không quá ba vị, mà lãnh địa Thiên Vũ Minh lớn bao nhiêu.
Hôm nay đến Trung Châu đại lục, Sơn Hải Cảnh vẫn là một nhóm người đỉnh cao nhất.
Bởi vậy chỉ cần đi theo Trần Phỉ, đi theo Nguyên Thần Kiếm Phái, cuộc sống tương lai của bọn họ chỉ càng ngày càng tốt, càng ngày càng có hi vọng.
Trần Phỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đã đặt trên người bà lão.
Vừa rồi phân thân Trần Phỉ cảm giác được trong môn phái có lực lượng ba động khác thường, cho nên xuất hiện ở chỗ này. Nhưng sau khi đến nơi này, loại khác thường này lại biến mất không thấy.
Những người trước mắt này, vô luận là thần thái cử chỉ, hay là ba động kình lực trong cơ thể, đều có vẻ cực kỳ tự nhiên.
Ánh mắt Trần Phỉ chớp động, một đạo lực lượng phủ xuống, bao phủ mấy người xung quanh.
Nhập Mộng Quyết!
Mặc dù đối với Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ trở lên đã không hiệu quả, nhưng đối với những võ giả Luyện Thể Cảnh này, hiệu quả vẫn rất mạnh, vả lại nếu như phát hiện có hiểu lầm, cũng sẽ không tạo thành thương tổn đối với những người này.
So với Sưu Hồn Quyết các loại, chẳng những ôn hòa, mà tin tức lấy được cũng sẽ đầy đủ hơn.
Ký ức trong Thiên Vũ Minh Trần Phỉ trực tiếp bỏ qua, bắt đầu xem từ khi tới Thiên Nhạn thành, một số chuyện thường ngày của những người này.
Chỉ trong chốc lát, Trần Phỉ đã sàng lọc toàn bộ hồi ức của mấy người một lần, nhưng không phát hiện ra một điểm bất thường nào.
Cuộc sống và nghỉ ngơi của mấy người cực kỳ có quy luật, bởi vì phụ trách công việc nhà bếp, cho nên mỗi ngày trời chưa sáng cũng đã rời giường.
Ở vị trí sơn môn, tiếp nhận thức ăn thương hộ bên ngoài đưa tới, kiểm kê xong, tiếp theo liền đưa vào trong nhà bếp, bắt đầu các loại công tác chuẩn bị trước khi nấu nướng.
Môn nhân của Nguyên Thần Kiếm Phái hiện giờ khá đông đảo, cư trú ở các ngọn núi khác nhau, cho nên nhà bếp cũng rất nhiều. Nhà bếp này chỉ phụ trách một phần nhỏ trong số đó.
Nhưng dù vậy, khối lượng công việc vẫn khá lớn.
Làm xong toàn bộ ba bữa ăn, thời gian rảnh rỗi của bọn họ cũng không nhiều, vả lại không quen thuộc đối với Thiên Nhạn Sơn, để tránh gặp nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi Nguyên Thần Kiếm Phái.
Trần Phỉ nhíu mày, tay phải cuộn lại, kình lực trong thân thể mấy người bị Trần Phỉ lấy ra một phần.
Mi tâm Trần Phỉ phóng ra một cột sáng, bao trùm những kình lực này, bắt đầu dò xét từng tia khác thường trong đó.
Một lát sau, vẻ mặt Trần Phỉ khẽ nhúc nhích, dưới sự kiểm tra gần như kéo tơ lột kén này, Trần Phỉ rốt cuộc cảm giác được trong những kình lực này, có một chút thành phần cổ quái ẩn giấu.
Chân phải phân thân của Trần Phỉ điểm xuống đất, một đạo trận đồ trong phút chốc tràn ngập phương viên mười mét, quang hoa lưu chuyển, chính là Luyện Tâm Trận.
Luyện Tâm Trận luyện hóa tâm quỷ rất tốt, hiệu quả luyện hóa những thứ khác thì kém rất nhiều, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dùng.
Mấy người trong nhà bếp nhìn thấy trận đồ tràn ngập, thân thể không khỏi cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, vậy mà đáng giá trận thế lớn như vậy.
Trần Phỉ nhìn kình lực trong tay, một lát sau, một tia năng lượng xanh biếc cực kỳ yếu ớt phiêu đãng ra.
"Hắc Thần!"
Ánh mắt Trần Phỉ nheo lại, mặc dù năng lượng xanh biếc này ở tầng thứ yếu đi rất nhiều, nhưng trên bản chất lại cực kỳ giống nhau.
Trần Phỉ chợt hiểu ra, vì sao vừa rồi ở Thính Phong viện lại nhạy cảm với tình huống bên này như vậy, vì khoảng thời gian trước, Trần Phỉ vừa mới ném năng lượng của Hắc Thần vào tâm quỷ tứ giai.
Chỉ là một bình năng lượng liền có thể đuổi tâm quỷ tứ giai đi, làm sao Trần Phỉ có thể không nhớ rõ.
"Đây không phải Hắc Thần, yếu hơn quá nhiều."
Trần Phỉ nắm lấy năng lượng xanh biếc trong tay, ánh mắt chớp động.
Lúc trước ở Hắc Thần Vực, Trần Phỉ cảm giác được trên vòm trời có rất nhiều khí tức của Sơn Hải Cảnh, mà đây vẫn là Trần Phỉ cảm giác được, ở phía sau những Sơn Hải Cảnh này, còn có người mạnh hơn hay không, Trần Phỉ không biết.
Ngay lúc đó Trần Phỉ chỉ là một võ giả Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ, mặc dù cảm giác nhạy bén, nhưng không có thần hồn, cảm giác được tất nhiên có hạn.
Những cường giả kia là tới tăng cường phong ấn, hay là tới giải cứu Hắc Thần, Trần Phỉ cũng không rõ, ngay lúc đó hắn quá yếu, căn bản không có tư cách tham dự vào tranh đấu như vậy.
"Là thủ hạ của Hắc Thần?"
Tia năng lượng xanh biếc này, tuy rằng bản chất rất giống Hắc Thần, nhưng chung quy chỉ là giống, không nói đến tầng thứ năng lượng, một ít chi tiết đơn thuần đều không giống nhau.
Hơn nữa nếu quả thật là loại cấp độ Hắc Thần này ra tay, Trần Phỉ muốn cảm giác được, cũng tuyệt đối sẽ không đơn giản như bây giờ.
Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía mấy người trong nhà bếp, những người này hiện giờ đều bị xâm nhiễm.
Hiện tại xem ra, vẫn không có triệu chứng gì, không khác gì thường ngày.
Nhưng bị lực lượng như vậy lặng lẽ xâm nhiễm, đã tương đương với việc đặt mạng sống của chính mình trong lòng bàn tay người khác.
Quan trọng hơn, sự xâm nhập này rất dễ lây lan.
Những người trong nhà bếp này, có lẽ là do tiếp xúc với bên ngoài mà bị nhiễm phải. Nếu như không phải Trần Phỉ phát hiện sớm, chỉ sợ theo thời gian trôi qua, những môn nhân khác trong Nguyên Thần Kiếm Phái cũng khó thoát khỏi một kiếp.
Có đôi khi, không phải công kích phô thiên cái địa là đáng sợ nhất.
Bởi vì nhìn thấy công kích như vậy, rất nhiều người sẽ lập tức chạy trốn.
Trái lại, lặng lẽ không một tiếng động, vô tri vô giác lan truyền như vậy, ở thời điểm mấu chốt bộc phát ra mới là kinh khủng nhất, bởi vì khi đó, ngươi như thế nào trúng chiêu, chết như thế nào đều không biết.
"Thân thể các ngươi xảy ra một ít vấn đề, trước tiên ở lại chỗ này."
Đầu ngón tay Trần Phỉ khẽ động, từng đạo phong ấn rơi vào trên người mấy người trong nhà bếp, đồng thời một đạo kiếm trận hoàn toàn phong tỏa nơi đây.
Mấy người trong nhà bếp run rẩy, nhìn Trần Phỉ biến mất tại chỗ.
Thân hình Trần Phỉ phiêu phù ở giữa không trung, mi tâm lộ ra quang trụ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thu toàn bộ Nguyên Thần Kiếm Phái hết vào trong mắt.
Chiến lực phân thân của Trần Phỉ kém xa Trần Phỉ, nhưng cảnh giới chung quy là Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, giờ phút này trong tay có vật tham chiếu cụ thể, hơn nữa có Thiên Nhãn phụ trợ, rất nhanh, đã khóa chặt mấy người trong môn.
Trần Phỉ đánh ra mấy đạo kiếm nguyên, một lát sau, hơn hai mươi người bị Trần Phỉ kéo đến trước mặt.
Những người này nhìn Trần Phỉ, lúc này vẫn là vẻ mặt hoảng sợ.
Mặc kệ là ai đang làm việc bình thường, đột nhiên thân thể cứng ngắc bất động, tiếp theo bị kéo ra ngoài, chỉ sợ tâm tình cũng không kém bọn họ bao nhiêu.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Phỉ, vẻ mặt mấy người lại thoáng bình tĩnh.
Một lát sau, phàm bị trúng năng lượng xanh biếc đều bị Trần Phỉ phong ấn lại, đồng thời trận thế của Nguyên Thần Kiếm Phái dâng lên toàn diện, ngăn cách hoàn toàn trong ngoài.
Tình huống Nguyên Thần Kiếm Phái không tính là nghiêm trọng, hợp lại còn không tới ba mươi người.
Nhưng vị trí của Nguyên Thần Kiếm Phái lúc này là một nơi cực kỳ hẻo lánh trong Thiên Nhạn sơn mạch, dãy núi có vị trí khá hơn một chút đã sớm bị các môn phái khác chiếm lĩnh.
Nguyên Thần Kiếm Phái ở nơi hẻo lánh như vậy, đều có gần ba mươi người trúng chiêu, vậy giờ phút này các tông môn khác ở Thiên Nhạn sơn mạch, tình huống sẽ như thế nào?
Phân thân Trần Phỉ đứng giữa không trung, ánh mắt xuyên thấu trận thế, nhìn về phía xa.
Thiên Nhạn thành.
Thiên Nhạn thành lúc này bởi vì Sơn Hải Cảnh giảng đạo, đang ở vào thời điểm náo nhiệt nhất trong một ngày, mọi người như si như say nghe kiến giải võ đạo của Sơn Hải Cảnh.
Mặc dù giờ phút này giảng đạo đã thâm nhập đến Hợp Khiếu Cảnh, vượt xa tu vi cảnh giới của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn hết sức chuyên chú, thậm chí định cứng rắn học thuộc lòng những kiến giải này.
Bây giờ không dùng tới, nhưng tương lai nếu như có cơ hội đột phá đến Hợp Khiếu Cảnh, không phải sẽ dùng sao?
Bản tôn Trần Phỉ nhìn Sơn Hải Cảnh phía trước, suy nghĩ một lát, lặng lẽ rời khỏi vị trí, thân hình chớp động, đi tới khu vực phía đông nam Thiên Nhạn thành, một tòa cung điện khí thế uy nghiêm tọa lạc ở đây.
"Nguyên Thần Kiếm Phái Trần Phỉ, cầu kiến Đường thành chủ!" Trần Phỉ đứng trước cổng, lớn tiếng nói.
Đường Thủ Xương là thành chủ luân phiên của Thiên Nhạn Thành năm nay, bốn Sơn Hải Cảnh mỗi người luân phiên một năm.
Sự vụ cụ thể cũng sẽ không do bọn họ xử lý, nhưng trong lúc đảm đương thành chủ luân phiên, một khi có chuyện trọng đại gì, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng tiếp nhận xử lý.
Trần Phỉ vừa dứt lời, cửa lớn cung điện mở ra, từ bên trong đi ra một người.
Cù Thượng Chương nhìn Trần Phỉ, thấy tu vi Trần Phỉ là Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, tay phải ra hiệu.
"Thành chủ đã biết các hạ đến, mời các hạ đến bên này."
"Đa tạ!"
Trần Phỉ chắp tay, đi theo sau Cù Thượng Chương, đi vào trong cung điện.
Trong cung điện có vẻ cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một ít thị nữ xuyên qua, Trần Phỉ đi theo Cù Thượng Chương đến trước một gian thư phòng.
Cù Thượng Chương còn chưa mở miệng bẩm báo, cửa thư phòng đã tự động mở ra.
"Vào đi." Thanh âm Đường Thủ Xương từ trong thư phòng truyền ra.
Cù Thượng Chương hơi khom người với thư phòng, xoay người ra hiệu với Trần Phỉ, Trần Phỉ gật đầu, đi vào trong thư phòng.
Bước vào thư phòng, tất cả cảm giác của Trần Phỉ hoàn toàn bị che đậy, chỉ còn tiếng tim đập vang vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận