Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ - Chương 1512: Ba cái Trần Phỉ (4K) 1 (length: 7863)

Trên bầu trời, hai bóng người gào thét lướt qua, và phía sau hai bóng người này là hơn mười con ma quái đuổi theo không tha.
Mỗi con ma quái đều có chiến lực Sơ kỳ Giới Chủ cảnh, khi bộc phát còn có thể đánh ra một kích gần Trung kỳ Giới Chủ cảnh, đối mặt với mười mấy con ma quái vây quét, hai người tu hành phía trước chỉ có tu vi Sơ kỳ Giới Chủ cảnh, căn bản không thể ngăn cản nổi.
“Chạy không thoát, tốc độ của đám ma quái này nhanh hơn chúng ta một chút.” Kinh Tông Triều, người mặc thanh bào, sắc mặt ngưng trọng, một khi bị đuổi kịp, hậu quả khó lường.
“Tìm đến Lục tiền bối, với tu vi Trung kỳ Giới Chủ cảnh của Lục tiền bối, lại thêm chúng ta kiềm chế bên cạnh, chém giết đám ma quái này không thành vấn đề.” Một Giới Chủ áo lam khác thấp giọng nói.
“Trong vực sâu này sương mù mịt mờ, ngay cả cảm giác cũng bị cản trở, muốn tìm được Lục tiền bối, nói dễ nghe thế!” Kinh Tông Triều liếc nhìn về phía sau, trong mắt không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
Trước khi đến bí cảnh, biết rõ bí cảnh hung hiểm, có thể sống sót rời khỏi bí cảnh, đồng thời tu vi cảnh giới nhảy vọt lên chỉ là một số ít người tu hành.
Phần lớn Giới Chủ cho dù không chết mất thì cũng không có cơ hội lấy được chí bảo ẩn chứa vị cách, nhiều nhất là thu được một ít linh tài.
Nhưng Kinh Tông Triều không ngờ, khu vực chứa linh tài vị cách này lại hung hiểm đến thế, chỉ mới ma quái cùng giai mà đã xuất hiện nhiều như vậy, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng.
Nếu không phản ứng nhanh nhạy, e là vừa rồi đã bị đám ma quái này nuốt chửng.
Giới Chủ áo lam cũng nhìn thoáng ra phía sau, khí tức dao động, sau đó quay đầu nhìn Kinh Tông Triều, chần chờ một lát rồi đột ngột dừng lại giữa không trung.
“Ngươi làm gì vậy!” Kinh Tông Triều nhìn hành động của đồng bạn, trong lòng giật mình, vô thức thốt lên.
“Ngươi đi trước đi, ta sẽ chặn hậu, lần trước ta thiếu ngươi một cái mạng, lần này coi như trả lại ngươi!” Giới Chủ áo lam khẽ cười, rồi định quay người lao về phía đám ma quái.
“Đừng manh động, chưa đến lúc này!”
Kinh Tông Triều vội vàng đưa tay nắm lấy vai đồng bạn, Kinh Tông Triều vốn tưởng không kịp, ai ngờ lại dễ dàng túm được, trong lòng vui mừng, vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy thân thể rung động, rồi ngực đau đớn lan ra.
Kinh Tông Triều thần sắc ngơ ngác, cúi đầu nhìn xuống ngực, không biết từ lúc nào, một cánh tay đã xuyên qua lồng ngực hắn, cuồng bạo lực lượng từ ngực xông ra, tác động đến khắp nơi trong cơ thể.
Kinh Tông Triều khó tin nhìn đồng bạn, rồi nhận ra mặt của bạn mình đang vặn vẹo tột độ, rồi biến thành bộ dạng mơ hồ của ma quái.
“Ngươi đi trước đi, để ta chặn hậu.” giọng nói thì thào văng vẳng bên tai Kinh Tông Triều, sức lực của thân thể càng ngày càng yếu, ngay cả chút sức lực liều chết đánh cược cuối cùng cũng không còn.
Bên trong một hạp cốc.
Ba bóng người cẩn thận ẩn nấp dưới mặt nước, giữa không trung thỉnh thoảng có bóng ma quái gào thét lướt qua, cuồng bạo vặn vẹo lực lượng rung chuyển bốn phương tám hướng.
Những ma quái này rất giống Nguyên Ma, nhưng trông lại không có linh tuệ cao như Nguyên Ma, có điều về sức mạnh, hoàn toàn không thua gì Giới Chủ.
“Trong vực sâu này ma quái quá nhiều, sơ sẩy một chút là sẽ dẫn tới một đám lớn ma quái vây giết. Chốc nữa ta sẽ dùng Thanh Vân Sa, chỉ cần không ra tay thì có lẽ sẽ giấu được phần lớn ma quái.”
Chiêm Ngọc Anh xoay tay phải, một sợi tơ mỏng như cánh ve xuất hiện trong tay, khí tức rung động, dường như hòa cùng với sương mù xung quanh.
“Nghe nói Thanh Vân Sa của Chiêm sư muội ẩn nấp vô song từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả thực không tầm thường.” Một bóng người khác khẽ cười nói.
“Triệu sư huynh quá khen rồi, chẳng qua chỉ là một hạ phẩm giới bảo thông thường thôi.” Chiêm Ngọc Anh nhẹ nhàng nói.
“Trong tay ta còn có La Yên Trướng, đến lúc đó cùng nhau thi triển.” bóng người thứ ba trầm giọng nói.
“Tôn sư huynh mang theo La Yên Trướng à? Lần này có thể vạn vô nhất thất!”
Vẻ mừng rỡ trên mặt Triệu sư huynh càng sâu, ngay cả Chiêm Ngọc Anh ở bên cạnh nghe được về La Yên Trướng cũng không khỏi nở nụ cười.
Thanh Vân Sa thêm La Yên Trướng, dù Giới Chủ cảnh Trung kỳ đứng từ xa cũng khó mà phát hiện được họ, đối phó với lũ ma quái phần lớn chỉ đạt Sơ kỳ Giới Chủ cảnh thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Nếu có thể ẩn mình trước phần lớn ma quái trong vực sâu, vậy việc tìm kiếm chí bảo chứa đựng vị cách sẽ bớt nguy hiểm đi rất nhiều.
Một lát sau, ma quái gào thét trên hẻm núi dần dần giảm bớt, đến cuối cùng không thấy một con nào.
Chiêm Ngọc Anh quay đầu liếc nhìn Triệu sư huynh và Tôn sư huynh, thấy cả hai đều không có ý kiến, Thanh Vân Sa trong tay liền dài ra khi gặp gió, một cái đã bao phủ cả ba người bọn họ trong đó.
Theo Thanh Vân Sa buông xuống, khí tức của ba người biến mất ngay tức khắc.
“Tôn sư huynh.” Chiêm Ngọc Anh nhìn sang Tôn sư huynh, ra hiệu Tôn sư huynh có thể thi triển La Yên Trướng.
Tôn sư huynh gật đầu, một làn khói xanh từ trong tay áo bay ra, đảo quanh đầu ba người một vòng, sau đó đột ngột rơi xuống đầu Chiêm Ngọc Anh.
Bình chướng bên ngoài Chiêm Ngọc Anh kịch liệt rung chuyển, chỉ cầm cự được một lát liền vỡ vụn.
Một kích vừa rồi của Tôn sư huynh đã đạt tới tiêu chuẩn của Trung kỳ Giới Chủ cảnh, Chiêm Ngọc Anh lại vừa phân tán lực lượng của Thanh Vân Sa ra. Nếu dồn toàn lực thi triển Thanh Vân Sa còn không chống nổi một chiêu này, nói gì tới phân tán, đương nhiên một chiêu là nát tan.
Chiêm Ngọc Anh phun ra một ngụm máu, trong mắt nhìn Tôn sư huynh tràn đầy khó hiểu, nàng không biết vì sao Tôn sư huynh bình thường rõ ràng yêu mến mình lại đột nhiên ra tay với nàng.
“Tôn Mâu, ngươi làm cái gì vậy!”
Triệu sư huynh nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa kinh vừa sợ, liền lao tới Chiêm Ngọc Anh, ra vẻ muốn che chắn cho Chiêm Ngọc Anh.
“Hắn nhất định là bị giả mạo, Tôn sư huynh sẽ không…”
“Xoẹt!”
Chiêm Ngọc Anh chưa kịp nói xong, một tiếng gió rít xé rách vang lên, một lưỡi dao găm cắm vào đầu Chiêm Ngọc Anh, và người ra tay chính là Triệu sư huynh vừa lao đến cứu viện.
Thân thể Chiêm Ngọc Anh bất động ngay giữa không trung, nhìn Triệu sư huynh gần ngay trước mắt, ý thức bắt đầu chìm xuống, trước khi ánh mắt mờ đi, Chiêm Ngọc Anh phát hiện mặt Triệu sư huynh bắt đầu vặn vẹo, lộ ra vẻ ma quái.
Chiêm Ngọc Anh giãy dụa nhìn về phía Tôn sư huynh, phát hiện mặt Tôn sư huynh cũng đang vặn vẹo.
Bí cảnh vực sâu, một khu rừng vô danh khác.
Khi Trần Phỉ một chưởng đập nát đầu Chúc Sử Vũ, những màn huyết vụ tràn ngập xung quanh, cũng như trước kia, huyết vụ biến thành sương mù, dung nhập vào cảnh quan xung quanh.
Không có Chúc Sử Vũ, vẫn sẽ có ma quái biến hóa thành.
Trần Phỉ thu tay phải về, nhìn về phía những ma quái từ phương xa đang lao tới, thân hình chợt lóe biến mất tại chỗ.
Đám ma quái trong vực sâu này thật giả lẫn lộn, bắt chước người tu hành y như đúc, với người chỉ có thực lực Sơ kỳ Giới Chủ cảnh căn bản không phát hiện được sự khác thường của chúng.
Một khi thực sự tin rằng ma quái bên cạnh mình là đồng bạn thì kết cục có thể nghĩ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận