Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 553: Ai chịu nổi

Khang Hồng Đạo cảm thấy khí tức Chu Trọng Dịch bị tiêu tan, đầu óc trống rỗng, lại có một cao thủ ẩn nấp, tấn công Chu Trọng Dịch?
Thực lực của kẻ ẩn nấp này, so với Trần Phỉ hiện tại còn kinh khủng hơn? Chỉ một kiếm, đã không để cho Chu Trọng Dịch có thời gian phản ứng!
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Càn Nguyên kiếm trong tay Trần Phỉ đã đâm vào lưỡi kiếm của Khang Hồng Đạo.
Khang Hồng Đạo dám đối đầu với Trần Phỉ, cũng vì biết Chu Trọng Dịch sẽ giúp đỡ bên cạnh, hai người hợp lực, chưa chắc sẽ thua Trần Phỉ.
Nhưng bây giờ Chu Trọng Dịch đã chết ngay trước mắt, chỉ còn một mình Khang Hồng Đạo, làm sao có thể là đối thủ của Trần Phỉ. Dù Khang Hồng Đạo ở Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ cũng không tính là yếu, nhưng kết cục đã được định sẵn.
“Oanh!”
Tiếng nổ lớn vang lên, Khang Hồng Đạo phun ra một ngụm máu, thân thể bay lùi về phía sau.
Khang Hồng Đạo liều mạng muốn dỡ bỏ cự lực trong người, nhưng cỗ lực lượng này khủng bố như thế, Khang Hồng Đạo căn bản không thể giải dỡ bỏ trong thời gian ngắn.
“Xuy!”
Thanh âm lưỡi kiếm phá không vang lên, Khang Hồng Đạo vội nhìn lên, thấy Trần Phỉ đã đến trước mặt hắn, lại đâm tới một kiếm.
Không cho hắn thời gian hồi phục, trên mặt Khang Hồng Đạo hiện lên vẻ cầu xin, hắn muốn van xin tha mạng, hắn muốn sống sót, hắn không muốn chết như vậy.
Nhưng miệng Khang Hồng Đạo mới vừa hé ra, chưa kịp nói ra lời nào, lưỡi kiếm của Trần Phỉ đã như núi non sụp xuống.
“Oanh!”
Mặt biển dưới chân Trần Phỉ bị đẩy xuống hàng chục mét, tiếng động lan ra khắp nơi, thân thể Khang Hồng Đạo cứng ngắt, ánh mắt trừng trừng nhìn Trần Phỉ, khí tức tan biến.
Trần Phỉ rung nhẹ Càn Nguyên kiếm trong tay, kiếm nguyên bùng nổ, thân thể Khang Hồng Đạo biến thành tro bụi.
Một đợt linh túy lại chui vào trong Càn Nguyên kiếm, quang mang trên Càn Nguyên kiếm co rút không ổn định.
Đông Lâm Vân cách đó không xa, khiếp sợ nhìn Trần Phỉ liên tiếp chém giết Chu Trọng Dịch và Khang Hồng Đạo. Cộng với Liêu Minh Lôi vừa rồi, tổng cộng là ba Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ đã chết.
Lúc trước, Đông Lâm Vân còn bị ba người Liêu Minh Lôi vây công. Bản thân Đông Lâm Vân có nhiều vết thương.
Mỗi lần tấn công nàng, ba người Liêu Minh Lôi đều nhàn nhã như đi dạo. Nếu không phải ba người Liêu Minh Lôi không muốn bị thương, Đông Lâm Vân chẳng thể kiên trì được lâu như vậy.
Mà ba Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ lại chết trong tay Trần Phỉ như vậy. Lúc trước Đông Lâm Vân cho rằng Trần Phỉ có thiên phú không tệ, nhưng còn cần thời gian để trưởng thành.
“Đi!”
Trần Phỉ thu hết đồ đạc của hai người Chu Trọng Dịch, bay tới bên cạnh Đông Lâm Vân, một kiếm quét sạch khí tức xung quanh, sau đó nắm vai nàng, biến mất tại chỗ.
Trần Phỉ xuất hiện trên hòn đảo hoang này, hoàn toàn là do Thiên Nhãn, nơi này là một trong hai con đường an toàn nhất để trốn về Hải Ngự thành.
Đông Lâm Vân cũng đang chạy về phía Hải Ngự thành, nhưng cuối cùng bị buộc phải dừng lại trên hòn đảo hoang này.
Dưới Thiên Nhãn, Trần Phỉ xác định xung quanh Đông Lâm Vân không có cường giả nào khác, nên mới quyết định chém giết ba người Chu Trọng Dịch, tiện thể cứu Đông Lâm Vân đi.
Vừa rồi chiến đấu kỳ thực chỉ trong thời gian rất ngắn đã kết thúc, không làm chậm trễ Trần Phỉ, ngược lại còn thu được mấy túi càn khôn.
Trở về Hải Ngự Thành, trong thời gian ngắn, Trần Phỉ không có ý định ra ngoài thành.
Mình bình yên trở lại Hải Ngự Thành, phiền toái không ít, ở trong thành không thể nghi ngờ là an toàn nhất. Mà có nhiệm vụ này làm tiền đề, trong thời gian ngắn, Hải Ngự Thành cũng sẽ không giao nhiệm vụ khác cho Trần Phỉ.
Có thể nói một nhiệm vụ, liền hoàn thành phần nhiệm vụ tiếp theo của Trần Phỉ trước thời hạn.
Trần Phỉ nắm lấy cánh tay Đông Lâm Vân, dùng nguyên lực chữa trị vết thương của Đông Lâm Vân. Đông Lâm Vân mơ hồ, không khỏi dựa vào trên người Trần Phỉ, cả người cũng hôn mê bất tỉnh.
Vết thương của Đông Lâm Vân kỳ thật đã ảnh hưởng đến bản nguyên. Có thể kiên trì đến giờ này, không thể không nói ý chí của Đông Lâm Vân cực kỳ kiên cường.
Trần Phỉ dưới sự trợ giúp của Thiên Nhãn, lộ trình kế tiếp thuận lợi không gặp trở ngại, không có xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa, cuối cùng trở lại Hải Ngự Thành.
Trở lại trong thành, Đông Lâm Vân tỉnh lại, phát hiện mình nằm sấp trên lưng Trần Phỉ, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.
Đặc biệt là do vừa rồi chiến đấu, quần áo trên người Đông Lâm Vân đã sớm bị rách nát. Mặc dù được Trần Phỉ khoác một chiếc áo choàng trên người, nhưng cuối cùng vẫn có chút xấu hổ.
Trần Phỉ mang theo Đông Lâm Vân đi tới nhiệm vụ điện, vừa định tiến vào, phát hiện thân ảnh Tần Hải Sam xuất hiện ở phía sau. Tần Hải Sam còn trở lại Hải Ngự Thành chậm hơn Trần Phỉ một bước.
Hẳn là lo lắng bên ngoài Hải Ngự Thành còn có kẻ đánh chặn, Tần Hải Sam không có đồng thuật tuyệt diệu như Trần Phỉ, tự nhiên phải đi đường xa hơn để trở về, mới càng thêm an toàn.
Tần Hải Sam nhìn thấy Trần Phỉ, mừng rỡ vô cùng, hắn không nghĩ tới sau khi Trần Phỉ ngăn cản hai người Triệu Thành Trung, còn trở lại trong thành nhanh hơn mình.
Tần Hải Sam không hỏi kỹ Trần Phỉ trốn về như thế nào, nhưng Tần Hải Sam nhớ rõ một chuyện, đó chính là mạng sống này của mình, là do Trần Phỉ cứu được.
Ba người Trần Phỉ tiến vào nhiệm vụ điện, lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo ba người bị đưa đến một phòng bí mật.
“Vị trí mục tiêu, nơi đó là Vô Tướng Giới Trận. Trên đường trở về, chúng ta bị người chặn lại…”
Trong phòng bí mật, Trần Phỉ kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong nhiệm vụ, khi nghe Trần Phỉ nói đến Vô Tướng Giới Trận, sắc mặt Tôn Lập Lâm không khỏi thay đổi.
Tôn Lập Lâm thật không ngờ nhiệm vụ khẩn cấp này lại liên quan đến Vô Tướng Giới Trận. Tôn Lập Lâm có thể đảm nhiệm chức vụ chấp sự ở nhiệm vụ điện, tự nhiên hiểu được Vô Tướng Giới Trận là cái gì.
Tiếp theo Tôn Lập Lâm liền nghe được nhóm người Trần Phỉ bị chặn lại, hiện tại hai người Từ Vũ Thành và Quách Hoa Sinh còn chưa rõ số phận.
Tôn Lập Lâm không dám chậm trễ, lập tức báo cáo tình hình này lên trên, rất nhanh, một đội năm người Hợp Khiếu Cảnh hậu kỳ biến mất khỏi Hải Ngự Thành.
Sau một thời gian dài như vậy, theo lời Trần Phỉ nói, ba Hợp Khiếu Cảnh hậu kỳ đối phó một mình Từ Vũ Thành, Từ Vũ Thành e là dữ nhiều lành ít.
Nhưng dù sao cũng phải cho người đi ra ngoài tìm kiếm một phen, nếu không sẽ làm cho người ta oán giận.
“Ta muốn gặp minh chủ một chút!” Đợi Tôn Lập Lâm trở về, Trần Phỉ nhẹ nhàng nói.
Trong trí nhớ của Ninh Ngôn Đỉnh, Trần Phỉ nhìn thấy bộ dạng của mấy tên nội gián, tin tức của những người này, Trần Phỉ nói ra, người bình thường có lẽ sẽ không tin, cho dù Tôn Lập Lâm là chấp sự nhiệm vụ điện, cũng không có quyền hạn này.
Cho nên Trần Phỉ chỉ có thể gặp Mẫn Duyên Lục, trong Thiên Vũ Minh, cũng chỉ có Mẫn Duyên Lục Sơn Hải Cảnh mới có thể một lời quyết định.
Hơn nữa sự khoan dung đối với nội gián, chỉ sợ Mẫn Duyên Lục cũng sẽ ít nhất.
Tôn Lập Lâm nhìn Trần Phỉ, suy nghĩ một chút, nói: “Minh chủ có gặp ngươi hay không, ta không cách nào quyết định, nhưng ta có thể thông báo cho minh chủ thỉnh cầu của ngươi!”
“Đa tạ!” Trần Phỉ chắp tay nói.
“Gần đây các ngươi không cần ra khỏi thành, ở trong thành, không ai dám làm gì với các ngươi đâu.” Tôn Lập Lâm dặn dò.
“Được!” Ba người Trần Phỉ gật đầu.
Tôn Lập Lâm nhìn bóng lưng ba người Trần Phỉ biến mất ở nhiệm vụ điện, vội vàng đi báo cáo kết quả nhiệm vụ khẩn cấp này, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu của Trần Phỉ muốn gặp minh chủ.
Tôn Lập Lâm có thể làm, cũng chỉ có những thứ này, cuối cùng cấp trên sẽ quyết định như thế nào, Tôn Lập Lâm cũng không thể hoàn toàn dự liệu được.
Phần thưởng cho nhiệm vụ khẩn cấp này còn chưa phân, cũng không thể để bọn Trần Phỉ nói cái gì, kết quả chính là như thế, trong đó có một quá trình xác minh, cần một chút thời gian.
Vô Tướng Giới Trận, Hải Ngự Thành không có khả năng mặc kệ.
“Ngươi có chỗ ở không?” Trên đường phố, Đông Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Vừa mới tới Hải Ngự Thành, đã nhận được nhiệm vụ này.”
Trần Phỉ cười lắc đầu, tiếp tục nói: “Bất quá ta dự định đi thuê một gian phòng tu luyện, thời gian ở Hải Ngự thành, chỉ cần ở trong phòng tu luyện là được. ”
Hải Ngự Thành bị một tòa trận thế lớn bao phủ, phòng tu luyện này chính là ở gần mắt trận, cho nên nguyên khí ẩn chứa nồng đậm hơn nhiều so với những nơi khác.
Vả lại bởi vì ở phụ cận mắt trận, trận thế phòng ngự của phòng tu luyện này, cùng trận thế của Hải Ngự Thành liên kết với nhau, có thể nói Hải Ngự Thành không phá, những người khác cũng không thể đánh vỡ phòng tu luyện này được.
Vô luận là an toàn hay tư mật, phòng tu luyện này đều là lựa chọn tuyệt hảo.
“Phải không, ta vừa vặn cũng ở trong phòng tu luyện, ngược lại trùng hợp.” Trên mặt Đông Lâm Vân lộ ra một tia tươi cười.
Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía Tần Hải Sam, Tần Hải Sam lắc đầu, nói: “Ta tùy tiện tìm một gian khách sạn là được.”
Phòng tu luyện có rất nhiều chỗ tốt, nhưng giá cả cũng rất đắt, so với đan dược có hiệu quả ngay, những nguyên khí trong phòng tu luyện chỉ có thể xem như dệt hoa trên gấm.
Khu vực tây nam Hải Ngự thành, thân ảnh hai người Trần Phỉ xuất hiện ở đây.
Trần Phỉ phát hiện, Đông Lâm Vân đối với loại phòng tu luyện nơi này cũng không quen thuộc lắm, có vẻ là lần đầu tiên đến thuê phòng tu luyện.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Trần Phỉ. Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Lâm Vân không khỏi đỏ lên, nhưng lập tức làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Màn đêm buông xuống, Trần Phỉ khoanh chân ở trong phòng tu luyện, nơi này bày biện cực kỳ đơn giản, chính là chuyên môn chuẩn bị cho tu luyện. Nếu như muốn ở thoải mái hơn, những khách sạn trong thành kia mới là lựa chọn đầu tiên.
Trần Phỉ nhìn vật phẩm trước mắt, năm túi càn khôn, năm kiện trung phẩm pháp bảo.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng năm kiện trung phẩm pháp bảo này, giá trị liền tiếp cận tám chín ngàn trung phẩm nguyên thạch, đây là một con số cực kỳ khủng khiếp.
Ngược lại đồ vật trong túi càn khôn, đồ vật giá trị cao rất ít, phần lớn là một phần đan dược tu luyện cùng với thánh dược chữa thương, tự nhiên còn có một chút trung phẩm nguyên thạch.
Toàn bộ đồ đạc cộng lại cùng một chỗ, bao gồm năm kiện trung phẩm pháp bảo, giá trị đã vượt qua một vạn trung phẩm nguyên thạch.
“Ong ong!”
Trận thế trong phòng tu luyện hơi rung động, đây là có người ở bên ngoài cầu kiến.
Trần Phỉ thu túi càn khôn vào trong tay áo, tiến lên mở cửa phòng tu luyện ra, phát hiện Đông Lâm Vân đang đứng ở bên ngoài.
“Thương tích trong cơ thể quá nặng, không biết có thể hỗ trợ chữa thương hay không?” Trong mắt Đông Lâm Vân mang theo một tia mê ly, nhìn thẳng Trần Phỉ.
Nữ võ giả, thực lực càng cường đại, yêu cầu đối với dung nhan bản thân lại càng cao. Lúc này Đồng Lâm Vân thoạt nhìn giống như thiếu nữ hai mươi tám.
Da thịt chạm qua có thể rách, dưới quần áo rộng thùng thình, khó che giấu dáng người xinh đẹp. Bởi vì bị thương mà sắc mặt hơi tái nhợt, càng làm cho người ta thương tiếc.
Trần Phỉ hơi giật mình, tránh người ra, nghênh đón Đông Lâm Vân vào phòng tu luyện.
Một lát sau, thiên địa nguyên khí trong phòng tu luyện rung lên có quy luật.
Lúc thì như sóng to gió lớn, quét sạch thiên địa. Lúc thì như nước chảy, liên miên không dứt!
Đông Lâm Vân giỏi phòng thủ, nhưng hôm nay, Đông Lâm Vân đột nhiên phát hiện, mình lại không chống nổi sự tiến công của Trần Phỉ.
Đợt này tiếp một đợt, dù là ai, cũng không chịu nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận