Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 215: Lực đạo này, đủ chưa?

Uông Quế Vũ vẫn như cũ nhìn như ở vào thế hạ phong, nhưng hết lần này tới lần khác một bước không mất, một bước không lùi. Đến giờ phút này, những người lúc trước không hiểu, giờ phút này phản ứng có chậm hơn nữa, cũng đều hiểu được.
Đây hoàn toàn là Uông Quế Vũ cố ý nhường nhịn.
Quả nhiên, sau mấy chục chiêu, Uông Quế Vũ đột nhiên bạo khởi, chạy nước rút tới trước mặt Đường Nhân Phi, một kiếm quét ngang, Đường Nhân Phi mặc dù liều mạng ngăn cản, vẫn bị đánh ra ngoài diễn võ trường.
Đường Nhân Phi bị thua, để cho những đệ tử khác quan chiến, ít nhiều có chút xao động, không ít người đưa ánh mắt về phía Nguyên Thần Kiếm Phái.
Nguyên Thần Kiếm Phái ở trong bốn phái, tổng hợp thực lực xem như yếu nhất, ba phái khác hôm nay đều bị thua, Nguyên Thần Kiếm Phái phỏng chừng cũng không khá hơn chút nào, trừ phi chân truyền đệ nhất trực tiếp xuất thủ, mới có một chút khả năng.
“Cuối cùng vẫn là xem thực lực cao thấp a.”
Miêu Đạo Tân nhìn Uông Quế Vũ dưới diễn võ trường, thấp giọng nói, nói xong, liền muốn nhảy vào trong diễn võ trường.
Thực lực của Uông Quế Vũ rất mạnh, Miêu Đạo Tân chỉ có một chút nắm chắc, hơn nữa điều kiện tiên quyết là Uông Quế Vũ không che giấu quá nhiều thực lực.
Nhưng chính bởi vì thực lực của Uông Quế Vũ mạnh, Miêu Đạo Tân giờ phút này mới phải đi xuống. Nguyên Thần Kiếm Phái không có khả năng không có người đi xuống khiêu chiến, bằng không tràng diện kia quá mức khó coi, thể diện của Nguyên Thần Kiếm Phái phỏng chừng cũng không còn.
Thân là chân truyền đệ nhất của Nguyên Thần Kiếm Phái, những người khác có thể không đi lên, Miêu Đạo Tân không được. Đây là trách nhiệm chân truyền môn phái nên có, cũng là đảm đương.
“Miêu sư huynh, để ta đi xuống trước, bức hắn lộ ra một chút che dấu.”
Nghiêm Sư Tấn ngăn Miêu Đạo Tân lại, cười nói.
Nghiêm Sư Tấn không nắm chắc, nhưng không xuống đài, Nghiêm Sư Tấn lại không cam lòng. Lần trước xem lễ, thực lực của Nghiêm Sư Tấn quá yếu, lên sân không có ý nghĩa.
Lần này nếu như không lên, lần sau xem lễ, Nghiêm Sư Tấn hoặc là thành công đột phá Luyện Khiếu Cảnh, hoặc là đột phá thất bại, rời khỏi hàng ngũ chân truyền.
Tiên Vân Kiếm Phái mạnh, Nghiêm Sư Tấn thừa nhận điểm này, cũng chính bởi vì thừa nhận, Nghiêm Sư Tấn cũng muốn so sánh với đệ tử Tiên Vân Kiếm Phái, ai cao ai thấp không nói, nhưng loại dũng khí này, không thể mất!
Bằng không về sau mặc dù đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh, chỉ sợ đối mặt với Tiên Vân Kiếm Phái vẫn có một tầng bóng ma ở nơi đó.
Thừa nhận thực lực đối phương mạnh, cùng đối mặt đối phương trong lòng có bóng ma, đó là hoàn toàn khác nhau. Nghiêm Sư Tấn không hy vọng mình là người thứ hai.
Mà những môn phái khác, đều là chân truyền thứ hai hoặc là chân truyền thứ ba ra tay trước, Nguyên Thần Kiếm Phái vừa lên sân, chính là chân truyền thứ nhất, vô duyên vô cớ làm cho người ta xem thường.
“Nghiêm sư huynh, cẩn thận!”
Trần Phỉ thấy được ý tứ toát ra trong mắt Nghiêm Sư Tấn, không ngăn cản, nhắc nhở một câu.
“Ta sẽ.” Nghiêm Sư Tấn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Trần Phỉ, thân hình nhảy lên, đi tới diễn võ trường.
“Rốt cuộc cũng mời được người của bốn môn phái các ngươi.”
Uông Quế Vũ nhìn Nghiêm Sư Tấn, đầu hơi ngẩng lên, nói: “Vừa rồi đánh bọn họ, lưu lại một ít khí lực, đến ngươi, cũng liền không cần!”
“Thỉnh Uông sư huynh chỉ giáo nhiều hơn!” Nghiêm Sư Tấn cảm thụ được khí thế Uông Quế Vũ biến hóa, chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, cẩn thận nói.
“Chỉ giáo, sẽ!”
Trên mặt Uông Quế Vũ lộ ra kiệt ngạo thần sắc, giống như cuối cùng đã bộc lộ ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng. Vừa dứt lời, Uông Quế Vũ trực tiếp xông về phía Nghiêm Sư Tấn.
Đây là lần đầu tiên Uông Quế Vũ chủ động ra tay, ba lần trước, hắn đều chờ người khác động thủ, sau đó lại ra tay phản kích. Thậm chí hai người phía sau, Uông Quế Vũ còn bồi tiếp so chiêu hơn mười lần, mới định ra thắng bại cuối cùng.
“Cự Linh!”
Nghiêm Sư Tấn quát khẽ một tiếng, thân hình thẳng tắp, khí thế cả người, thoáng cái từ một thư sinh nho nhã đột nhiên biến thành cự nhân kình thiên.
Nghiêm Sư Tấn không chờ Uông Quế Vũ đi tới trước mặt, mà cũng vọt về phía Uông Quế Vũ. Hai người trong nháy mắt, liền va chạm vào nhau.
“Bành Bành Bành!”
Nghiêm Sư Tấn bày ra Cự Lực của Cự Linh Kiếm vô cùng nhuần nhuyễn, trực tiếp đối cứng với Uông Quế Vũ.
Lưu Bồi Dũng cứng đối cứng với Uông Quế Vũ, giờ phút này còn nằm thẳng chữa thương, hơn nữa chỉ đối đầu với Uông Quế Vũ hai chiêu, đã bị đánh mất đi sức chiến đấu.
Giờ phút này Nghiêm Sư Tấn cứng đối cứng, thật sự không rơi vào thế hạ phong, ánh mắt Uông Quế Vũ cũng sáng lên. Thực lực Nghiêm Sư Tấn bày ra, có chút ngoài dự liệu của Uông Quế Vũ.
“Như vậy mới đúng!”
Uông Quế Vũ lớn tiếng cười, thân thể cả người hơi bành trướng, lực đạo lưỡi kiếm trong tay chợt tăng thêm, một kiếm đi xuống, Nghiêm Sư Tấn lần đầu tiên không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Tiên Vân Kiếm Phái, Thiên Nhạc Kiếm!
Cự Linh Kiếm dùng lực áp người, Luyện Khiếu Cảnh cao nhất có thể mở đến tám mươi khiếu huyệt. Ở trong công pháp Luyện Tạng Cảnh, đây đã xem như công pháp thượng đẳng, dù sao có thể tu luyện tới Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, cho ngươi có cơ hội đột phá cảnh giới mạnh hơn.
Mà Thiên Nhạc Kiếm, truyền thừa hạch tâm chân chính của Tiên Vân Kiếm Phái, so với Kinh Lôi Kiếm Kình mà đệ tử nội môn ai cũng có thể học, Thiên Nhạc Kiếm sở hữu lực lượng có thể đại biểu cho Tiên Vân Kiếm Phái.
Thiên Nhạc Kiếm, Luyện Khiếu Cảnh cao nhất có thể mở một trăm khiếu huyệt, đã cực kỳ tiếp cận viên mãn cấp một trăm lẻ tám khiếu khiếu huyệt. So với Cự Linh Kiếm, trời sinh đã hơn một bậc.
Thiên Nhạc Kiếm Luyện Tạng Thiên, mặc dù không có biểu hiện khoa trương như vậy, nhưng ở trình độ tinh diệu, vẫn là muốn thắng Cự Linh Kiếm một bậc. Mấu chốt hơn chính là, Uông Quế Vũ tu hành Thiên Nhạc Kiếm, đã đến chỗ cực sâu.
“Bành Bành Bành!”
Tóc Uông Quế Vũ bay về phía sau, một bước một kiếm, một kiếm chấn lui Nghiêm Sư Tấn một bước, ba kiếm vừa qua, Nghiêm Sư Tấn đã lộ ra xu thế suy tàn.
Loại cứng đối cứng này, đã là gánh nặng lớn nhất đối với thân thể, vả lại còn bị trọng kiếm như Thiên Nhạc Kiếm công kích, Nghiêm Sư Tấn chung quy lý giải đối với Cự Linh Kiếm vẫn còn kém một chút.
Trên khán đài, trưởng lão Vu Quảng Ấn của Nguyên Thần Kiếm Phái nhíu mày, cuối cùng không khỏi khẽ thở dài một hơi, công pháp không sánh bằng, cảnh giới cũng kém vài phần, trận chiến này thua không oan.
“Oanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Nghiêm Sư Tấn chung quy ngăn cản không được trọng kiếm của Uông Quế Vũ, cả người hung hăng nện trên mặt đất, huyết vụ tràn ngập.
Uông Quế Vũ cười to một tiếng, một cước đá vào đầu Nghiêm Sư Tấn, người Nghiêm Sư Tấn ở giữa không trung cũng đã ngất đi, hung hăng ngã ở bên ngoài diễn võ trường.
“Ha ha ha, thực lực không tệ, chỉ là lực đạo quá yếu!” Uông Quế Vũ không coi ai ra gì nở nụ cười, vẻ mặt kiêu ngạo.
Trần Phỉ lắc mình đi tới bên cạnh Nghiêm Sư Tấn, khí tức Nghiêm Sư Tấn suy yếu, trọng thương sắp nguy kịch. Một cước vừa rồi, Uông Quế Vũ đá nặng hơn một chút, chỉ sợ Nghiêm Sư Tấn sẽ mất mạng tại chỗ.
Vu Quảng Ấn rót nguyên lực vào trong cơ thể Nghiêm Sư Tấn, tạm thời ổn định thương thế của Nghiêm Sư Tấn. Thương thế như vậy, không có tu dưỡng hơn nửa năm, căn bản không cách nào khôi phục, vả lại còn có thể ảnh hưởng đến căn cơ.
Trần Phỉ nhìn về phía Uông Quế Vũ, ánh mắt híp lại, vừa muốn đi lên, một thân ảnh đã trước Trần Phỉ một bước, đi tới diễn võ trường, chính là Miêu Đạo Tân.
Thương thế của Nghiêm Sư Tấn, có thể nói là nghiêm trọng nhất trong mấy người vừa rồi. Miêu Đạo Tân thân là chân truyền đệ nhất, không có khả năng không biểu thị.
“Ta biết ngươi, chân truyền đệ nhất của Nguyên Thần Kiếm Phái, ngươi cuối cùng cũng lên rồi!”
Uông Quế Vũ nhìn thấy Miêu Đạo Tân, ánh mắt sáng lên. Uông Quế Vũ đối với chân truyền đệ nhất của bốn môn phái, đều có nghiên cứu. Lần tỷ thí này, mục tiêu của Uông Quế Vũ chính là bốn người này.
Lúc này Miêu Đạo Tân lên sân khấu, khiến Uông Quế Vũ hưng phấn hẳn lên. Đối với Uông Quế Vũ mà nói, vừa rồi đánh Nghiêm Sư Tấn, nhiều nhất xem như nghiêm túc, cách toàn lực ứng phó, còn rất sớm.
“Xin chỉ giáo!”
Miêu Đạo Tân thấy Uông Quế Vũ không hề có ý dùng đan dược, nhíu mày, trong lòng dấy lên một cỗ lửa giận nói.
“Đến, để ta xem chân truyền đệ nhất của Nguyên Thần Kiếm Phái, rốt cuộc trình độ gì!” Uông Quế Vũ ngoắc một ngón tay với Miêu Đạo Tân, nói.
Miêu Đạo Tân nheo mắt lại, hai chân chớp động, vài bước đi tới trước mặt Uông Quế Vũ, giơ kiếm trong tay lên, bổ về phía Uông Quế Vũ.
Uông Quế Vũ vừa muốn giơ kiếm lên, đột nhiên cảm giác được một cỗ trọng lực đè lên người, làm cho động tác của hắn không khỏi chậm lại.
“Trọng Nguyên Kiếm? Lòe loẹt, phá cho ta!”
Uông Quế Vũ cười lạnh một tiếng, kiếm kình của Thiên Nhạc Kiếm chợt nổ tung, xé rách trọng lực áp trên người. Trường kiếm trong tay Uông Quế Vũ cuốn ngược lên, giống như núi cao đổ ngược, đập về phía Miêu Đạo Tân.
“Oanh!”
Toàn bộ diễn võ trường hơi chấn động một chút, Uông Quế Vũ và Miêu Đạo Tân lùi lại một bước. Không biết từ khi nào, trường kiếm trong tay Miêu Đạo Tân đã trở nên đen kịt một mảnh, đây là biểu hiện Trọng Nguyên Kiếm kích phát đến cực hạn.
“Tốt! Lại đến!”
Vẻ mặt Uông Quế Vũ phấn khởi, không để ý thân thể tê dại, cả người bước về phía trước một bước, một kiếm đâm về phía Miêu Đạo Tân. Miêu Đạo Tân không cam lòng yếu thế, đồng dạng đi về phía trước, đối đầu tranh phong.
“Tranh!”
Thanh âm lưỡi kiếm va chạm kịch liệt vang lên, hai người một bước không nhường, hai thanh kiếm trong nháy mắt, ở giữa không trung giao kích hơn mười lần.
Kiếm kình nổ tung xé rách cơ bắp hai người, máu tươi chảy ròng.
Sắc mặt Miêu Đạo Tân bắt đầu trở nên tái nhợt, lại mấy chục chiêu đi qua, Miêu Đạo Tân đúng là cảm giác mình chống đỡ không được.
Đối với Trọng Nguyên Kiếm, Miêu Đạo Tân đã lĩnh ngộ đến chỗ cực kỳ tinh thâm, gần như đến trình độ không thể tiến thêm. Nhưng Trọng Nguyên Kiếm, trời sinh, so với Thiên Nhạc Kiếm yếu hơn một bậc.
Trình độ lĩnh ngộ của Uông Quế Vũ đối với Thiên Nhạc Kiếm không thua gì mức độ lĩnh ngộ của Miêu Đạo Tân đối với Trọng Nguyên Kiếm. Lúc này, công pháp của ai mạnh hơn, tự nhiên ưu thế lớn hơn.
“Lực đạo yếu, quá yếu, ngươi không có ăn cơm sao? Dùng sức cho ta!”
Uông Quế Vũ giống như điên cuồng, vết thương trên người chẳng những không làm cho Uông Quế Vũ yếu thế, ngược lại khí thế cả người càng ngày càng tăng cao.
“Đấu Huyền Kình!”
Vẻ mặt mấy vị trưởng lão của Nguyên Thần Kiếm Phái khó coi, Uông Quế Vũ lại còn tu luyện công pháp hạch tâm của Tiên Vân Kiếm Phái, Đấu Huyền Kình! Đây là một môn công pháp càng chiến càng mạnh, nghe đồn tu luyện tới chí cảnh, có thể chiến đấu đến một giọt máu cuối cùng chảy hết.
Uông Quế Vũ đương nhiên còn chưa tới trình độ này, nhưng Đấu Huyền Kình gia trì, Uông Quế Vũ chỉ biết càng ngày càng mạnh, Miêu Đạo Tân sắp thua!
“Thêm chút khí lực, ngươi là đàn bà sao! Hay là ngay cả đàn bà cũng không bằng!”
Uông Quế Vũ rống to một tiếng, trên Thiên Nhạc Kiếm nhiễm một vệt máu đỏ, một kiếm quét ra, trực tiếp đánh tan màu đen trên lưỡi kiếm của Miêu Đạo Tân, phá hủy Trọng Nguyên kiếm kình.
“Bành!”
Miêu Đạo Tân bị một kiếm quét vào ngực, cả người bay ngang diễn võ trường, nặng nề nện trên mặt đất, trong khoảnh khắc, liền nhuộm đỏ mặt đất.
Trên ngực Miêu Đạo Tân, có thể nhìn thấy trái tim đang đập, giờ phút này gần như muốn đình trệ.
Không ít đệ tử xem lễ, sắc mặt đều bị một kiếm này dọa trắng bệch. Miêu Đạo Tân đã mạnh như vậy, vậy mà còn không phải là đối thủ của Uông Quế Vũ.
Chân truyền đệ nhất ba phái khác, giờ phút này vẻ mặt ngưng trọng, Uông Quế Vũ cường thế, vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
“Ai, còn có ai!”
Uông Quế Vũ cũng không chữa thương, ánh mắt quét về phía chân truyền đệ nhất của ba môn phái khác. Uông Quế Vũ đã gặp qua chân dung ba người bọn họ, giờ phút này liền nhìn chằm chằm ba người bọn họ, hắn muốn quét ngang chân truyền của bốn môn phái!
“Đệ tử Nguyên Thần Kiếm Phái, xin chỉ giáo!”
Một đạo thanh âm vang lên, bốn phía vang lên tiếng kinh hô, Uông Quế Vũ quay đầu, phát hiện một đệ tử Nguyên Thần Kiếm Phái, giờ phút này đang đứng ở trên diễn võ trường.
“Hạng người vô danh, cũng dám đứng ở chỗ này, đi xuống cho ta!”
Uông Quế Vũ hừ lạnh một tiếng, không chút kiên nhẫn, một bước đi tới trước mặt Trần Phỉ, Thiên Nhạc Kiếm đè xuống.
“Oanh!”
Tiếng nổ vang lên, một đạo thân ảnh bay ngược ra, hung hăng nện vào diễn võ trường, lăn vài vòng mới dừng lại. Tất cả đệ tử quan chiến, không khỏi mở to hai mắt, người bị đánh bay là Uông Quế Vũ.
“Lực đạo này, đủ chưa?”
Trần Phỉ lắc mình đi tới trước mặt Uông Quế Vũ, từ trên cao nhìn xuống, nhẹ giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận