Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 226: Quan Châu Sơn

Bản thân Lăng Hạn Quân chính là Đoán Cốt Cảnh, hơn nữa còn là người nổi bật trong Đoán Cốt Cảnh, kết quả đối mặt với Trần Phỉ, ngay cả một chiêu cũng không đi nổi.
Hoặc là nói, ở trước mặt Trần Phỉ, Lăng Hạn Quân cảm giác mình giống như một người bình thường không thông võ học, ngay cả một ít lực lượng phản kháng cũng không có.
“Có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?” Trần Phỉ bình tĩnh nhìn Lăng Hạn Quân nói.
Hai người trước sau gặp mặt hai lần, khoảng cách thời gian kỳ thật cũng không có dài, còn chưa tới hai năm mà thôi. Đối với võ giả, đặc biệt là tán tu mà nói, thời gian hai năm kỳ thật rất ngắn, ngắn đến mức tu vi có thể còn dậm chân tại chỗ.
Tu vi Lăng Hạn Quân gần như dậm chân tại chỗ, lúc trước Trần Phỉ gặp Lăng Hạn Quân ở Bình âm huyện, đối phương là Đoán Cốt Cảnh đỉnh phong, hai năm trôi qua, tu vi vẫn như vậy.
Nhưng điều này mới bình thường đối với rất nhiều tán tu, không có công pháp tốt, không có tài nguyên, tu vi có thể đạt tới Đoán Cốt Cảnh, đều xem như thiên phú bất phàm.
Đại bộ phận thậm chí ngay cả Đoán Cốt Cảnh cũng không đạt tới, giống như hộ viện của rất nhiều gia tộc, phần lớn là tu vi Luyện Nhục Cảnh.
Tán tu đến Đoán Cốt Cảnh, tiến thêm một bước, đạt tới Luyện Tủy Cảnh, ở rất nhiều địa phương được coi như là chiến lực cao cấp, đãi ngộ và tài nguyên có thể đạt được sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.
Nhưng đáng tiếc, rất nhiều tán tu, cả đời đều kẹt ở Đoán Cốt Cảnh.
“Tiền…… tiền bối, có gì cần hỏi, tiểu nhân tất nhiên biết gì nói nấy!”
Lăng Hạn Quân nuốt nước miếng, vẻ mặt Trần Phỉ giờ phút này tuy bình tĩnh, càng không biểu hiện ra chút sát ý nào, nhưng Lăng Hạn Quân không chút hoài nghi, chỉ cần mình trả lời sai một câu, có thể sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Tấm da này, còn nhớ không?”
Trần Phỉ tiện tay ném Lăng Hạn Quân xuống đất, đi tới trước một cái ghế, ngồi xuống, đồng thời giả vờ đưa tay vào trong tay áo, thực tế là từ trong ô không gian, lấy da yêu thú của Trấn Long Tượng ra.
Còn cho Lăng Hạn Quân xem một mặt ghi chép công pháp kia.
Lăng Hạn Quân nhìn thấy da yêu thú trong tay Trần Phỉ, ánh mắt không khỏi hơi trừng lớn. Tấm da yêu thú này, Lăng Hạn Quân quá quen thuộc, năm đó sau khi có được, vì tìm hiểu công pháp phía trên, Lăng Hạn Quân gần như mất ăn mất ngủ.
Công pháp không chân chính nhập môn, nội dung công pháp sẽ dần dần từ trong đầu biến mất. Chỉ một điểm này, khiến cho Lăng Hạn Quân lúc đó hiểu được, đây là một môn thần công chân chính.
Tán tu ở trên con đường võ đạo này, đi cực kỳ gian nan, không nói đan dược những tài nguyên kia, chỉ riêng công pháp, liền kẹt lại vô số người.
Lăng Hạn Quân tu luyện bản võ học thứ nhất, là một môn công pháp cực kỳ thô thiển. Về sau dựa vào tính cách hung ác, cùng với một chút vận khí, ngược lại để cho Lăng Hạn Quân chiếm được một ít công pháp không tồi, đồng thời tăng tu vi lên tới Đoán Cốt Cảnh.
Nhưng muốn tới Luyện Tủy Cảnh, đối với Lăng Hạn Quân mà nói, vô cùng khó khăn. Mà tấm da thú này xuất hiện, liền thành hi vọng của Lăng Hạn Quân để đột phá Luyện Tủy Cảnh, thậm chí là Luyện Tạng Cảnh.
Đáng tiếc, vô luận lúc đó Lăng Hạn Quân cố gắng như thế nào, liều mạng tìm hiểu như thế nào, vẫn không cách nào nhập môn công pháp này. Cuối cùng Lăng Hạn Quân bức đến không có cách nào, đành giao da thú cho hảo huynh đệ của hắn, Tiễn Lương.
Hy vọng dựa vào lực lượng của hai người, tìm hiểu ra môn công pháp này.
Kết quả, Tiễn Lương cũng tìm không ra nguyên nhân, thậm chí ở Bình âm huyện còn bị người giết, dẫn đến da thú trực tiếp mất đi.
Vì tấm da thú này, Lăng Hạn Quân quanh đi quẩn lại ở Bình âm huyện, thậm chí cuối cùng gia nhập phản quân, cuối cùng vẫn không tìm được tấm da thú.
Hơn một năm gần hai năm thời gian trôi qua, Lăng Hạn Quân thật không ngờ, hôm nay lại ở chỗ này, một lần nữa nhìn thấy tấm da thú kia. Nhưng để cho Lăng Hạn Quân không rõ chính là, người mạnh mẽ trước mắt này, vì sao biết mình có liên quan đến tấm da thú này?
“Hả?”
Trần Phỉ thấy Lăng Hạn Quân không nói gì, giọng nói hơi cao lên.
Lăng Hạn Quân cả kinh, vội vàng cúi đầu hồi đáp: “Nhớ rõ, tiểu nhân nhớ rõ tấm da thú này. Năm đó tiểu nhân còn cố ý tìm hiểu công pháp phía trên. Chỉ là tư chất tiểu nhân ngu dốt, cuối cùng không thu được gì.”
Lăng Hạn Quân không dám nói dối, nếu đối phương đã tìm được hắn, hơn nữa đưa ra tấm da thú này, liền nắm chắc quan hệ giữa hắn và tấm da thú này.
“Tiền bối, tấm da thú này, ngài là từ nơi nào lấy được?“Lăng Hạn Quân do dự một chút, vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Lăng Hạn Quân có thể khẳng định, mình tuyệt đối chưa từng gặp qua Trần Phỉ. Loại thân thủ này, loại tu vi cảnh giới này, nếu như Lăng Hạn Quân gặp qua, khẳng định ấn tượng sâu sắc.
Hết lần này tới lần khác, Lăng Hạn Quân không hề có ấn tượng với khuôn mặt này của Trần Phỉ. Mà giờ phút này Lăng Hạn Quân tuy rằng gọi Trần Phỉ là tiền bối, nhưng Lăng Hạn Quân có thể cảm giác được, tuổi của Trần Phỉ hẳn là không lớn, ít nhất là nhỏ hơn hắn.
Trẻ tuổi như vậy, lại mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ chỉ có những danh môn đại phái kia mới có thể.
Nhưng Lăng Hạn Quân một mực sinh hoạt ở địa phương nhỏ, làm sao có cơ hội gặp được những đệ tử đại phái kia.
“Tấm da thú này, năm đó ngươi làm sao có được?”
Trần Phỉ không trả lời câu hỏi của Lăng Hạn Quân, bởi vì không cần thiết. Hôm nay Trần Phỉ tìm tới Lăng Hạn Quân, chỉ muốn biết tung tích công pháp tiếp theo của Trấn Long Tượng.
Trấn Long Tượng ghi lại bằng da thú trong tay cũng không hoàn chỉnh, chỉ có bộ phận Trấn Thân. Trấn Thần và Trấn Hồn sau đó hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Trước khi tu luyện Trấn Long Tượng, Trần Phỉ đối với bộ phận bị mất còn không có cảm giác gì quá lớn, dù sao lúc ấy Trần Phỉ cũng không biết môn công pháp này rốt cuộc như thế nào.
Tuy rằng chi phí đơn giản hóa phi thường đắt, ước chừng năm vạn lượng, đối với rất nhiều tán tu mà nói, căn bản là số bạc lượng không cách nào đạt tới.
Nhưng lúc ấy nhiều nhất làm cho Trần Phỉ cảm thấy, môn công pháp này hẳn là rất tốt. Có Trấn Thân hoàn chỉnh có thể tu luyện, coi như là không tệ.
Nhưng hôm nay, Trần Phỉ tu luyện Trấn Long Tượng Trấn Thân đến đại viên mãn, chân chân thật thật cảm nhận được sự cường đại của Trấn Long Tượng. Thậm chí trước khi chưa đại viên mãn, Trần Phỉ đã phát hiện chỗ phi phàm của Trấn Long Tượng.
Trong Nguyên Thần Kiếm Phái có ba bộ truyền thừa hoàn chỉnh, trong mắt Trần Phỉ, Trấn Long Tượng Trấn Thân hoàn toàn không thua những truyền thừa này, thậm chí ở một số phương diện, còn thắng hơn rất nhiều.
Lúc trước Trần Phỉ không có biện pháp, Trấn Long Tượng trong tay cũng chỉ có một bộ phận, Trần Phỉ cũng không thay đổi được. Nhưng gặp Lăng Hạn Quân ở Hạnh Phần thành quả thật khiến Trần Phỉ mừng rỡ.
Trần Phỉ lúc trước có thể đánh tới chân truyền đệ nhị Tiên Vân Kiếm Phái, thậm chí là vị trí đệ nhất, công lao của Trọng Nguyên kiếm công và tâm thần lực tự nhiên không thể bỏ qua, nhưng nếu như không có Trấn Long Tượng, Trần Phỉ tuyệt đối cũng không cách nào đi tới một bước kia.
Nếu có cơ hội đạt được công pháp tiếp theo của Trấn Long Tượng, Trần Phỉ tuyệt đối phải thử một lần, mặc dù phải mạo hiểm một chút.
Trần Phỉ có cảm giác, bộ phận tiếp theo của Trấn Long Tượng, đối ứng tuyệt đối là tu hành trên Luyện Khiếu Cảnh. Nếu như có thể đạt được, sau này Trần Phỉ ở trong Luyện Khiếu Cảnh, cũng có thể tiếp tục hát vang thẳng tiến.
Trần Phỉ không trả lời câu hỏi của mình, Lăng Hạn Quân tự nhiên cũng không dám tức giận, chỉ xấu hổ nở nụ cười, nói: “Tấm da thú này, năm đó tiểu nhân lấy được trong một sơn động ở Quan Châu Sơn Bình âm huyện.”
“Quan Châu Sơn?”
Trong lòng Trần Phỉ khẽ động, ngọn núi này cách Bình âm huyện hai ba mươi dặm về phía bắc, năm đó Trần Phỉ chưa từng đi qua, nhưng nghe qua không ít chuyện ở đó.
Bởi vì Quan Châu Sơn gần đại lộ, rất nhiều thương đội từ địa phương khác đến, đi tới Bình âm huyện hoặc là địa phương khác, bình thường đều phải đi qua nơi đó.
Xem như là một vị trí đầu mối giao thông không lớn không nhỏ, cũng bởi vì như thế, số lượng sơn phỉ trên Quan Châu Sơn không ít, chuyên môn nhìn chằm chằm thương đội lui tới Quan Châu Sơn hoặc là người bình thường.
Sơn thôn nguyên thân Trần Phỉ ở, cách Quan Châu Sơn cũng không xa lắm, đại khái bốn mươi lăm dặm, với cược bộ hiện tại của Trần Phỉ, ngược lại rất nhanh có thể vượt qua.
“Sơn động kia ở đâu, còn nhớ không?” Trần Phỉ hơi hướng về phía trước, nhìn về phía Lăng Hạn Quân, một cỗ khí thế đột nhiên áp đến Lăng Hạn Quân.
Giống như đối mặt với một con cự thú hoang cổ, sắc mặt Lăng Hạn Quân chợt trở nên tái nhợt, cả người đều như nhũn ra, giống như sau một khắc, mình sẽ bị nuốt chửng.
“Nhớ kỹ, chính là… chính là…”
Lăng Hạn Quân vội vàng gật đầu, chỉ nói được một nửa, không dám nói tiếp.
“Chính là cái gì?” Trần Phỉ trầm giọng nói.
“Hơn mười ngày trước, Hứa Vương Lượng đã dẫn theo một nhóm người, đi tới bên kia.” Lăng Hạn Quân vội vàng cúi đầu nói.
Lăng Hạn Quân có thể gia nhập Hứa gia, ngoại trừ tu vi Đoán Cốt Cảnh đỉnh phong coi như không tệ, hữu dụng với Hứa Vương Lượng, còn có một công lao, chính là cống hiến vị trí sơn động kia cho Hứa Vương Lượng.
Năm đó Lăng Hạn Quân trong lúc vô tình phát hiện sơn động kia, từ trong đó lấy được tấm da thú, nhưng mấy năm sau, Lăng Hạn Quân vẫn không dám tiếp tục đi tới sơn động kia.
Bởi vì trong sơn động kia có yêu thú, một ổ nhện tinh quần tụ ở bên trong. Tu vi Lăng Hạn Quân đã không đủ để hắn tiếp tục thăm dò sơn động kia.
Nhưng Lăng Hạn Quân cũng không có báo vị trí kia cho những người khác, Lăng Hạn Quân nghĩ đến tương lai tu vi đề cao, lại tìm người cùng nhau thăm dò sơn động kia.
Đáng tiếc, công pháp trên da thú, Lăng Hạn Quân học không được, nhiều năm như vậy tu vi cũng không có đề cao.
May mắn chạy ra khỏi Bình âm huyện, sau khi đi tới Hạnh Phần thành, Lăng Hạn Quân vì cuộc sống tốt hơn, đầu nhập vào Hứa Vương Lượng, cũng hiến ra bí mật này.
Hứa Vương Lượng ban đầu đối với sơn động này, cũng không có nhiều để ý, chỉ phái một ít người đi dò xét. Kết quả tra xét trở về, dĩ nhiên có chút khả quan, trong sơn động, thậm chí có không ít dược liệu có niên đại cực cao.
Những con nhện hoàn toàn không ăn những dược liệu kia, ngược lại để cho những dược liệu kia có thể bảo tồn, vẫn sinh trưởng đến nay.
Võ giả bình thường, không đối phó được những con nhện tinh kia, Hứa Vương Lượng tự mình dẫn đội mấy lần, thu hoạch cũng không lớn, thậm chí thiếu chút nữa có nguy hiểm đến tính mạng.
Bất đắc dĩ, hơn mười ngày trước, Hứa Vương Lượng rốt cuộc triệu tập được mấy người bạn tốt đều là Luyện Tạng Cảnh, lần nữa đi tới sơn động kia.
“Tạch tạch tạch!”
Trần Phỉ nghe Lăng Hạn Quân kể xong, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. Đã hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa về, có thể vẫn còn ở trong sơn động.
Trần Phỉ bây giờ hoặc là chờ đám người Hứa Vương Lượng trở về, đến lúc đó bắt ba ba trong rọ. Hoặc là trực tiếp để Lăng Hạn Quân dẫn đường, đi tới sơn động kia.
Hai loại đều có lợi và hại, chủ yếu là vào thời điểm này, ít nhiều có chút bất tiện, nếu là vài ngày trước, Trần Phỉ phỏng chừng cũng sẽ không chút do dự trực tiếp xông tới.
“Dẫn đường, hôm nay đi tới Quan Châu Sơn!”
Trần Phỉ trầm ngâm một lát, hạ quyết tâm.
Nếu như mấy người Hứa Vương Lượng sớm trở về, có lẽ có thể bắt gặp ở trên đường. Cho dù không cách nào gặp được mấy người Hứa Vương Lượng, đến lúc đó Trần Phỉ cũng có thể trước tiên đi tới chỗ thôn xóm của nguyên thân, tiêu trừ chấp niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận