Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 820. Bạo lợi

Chương 820. Bạo lợi
Ba Tạp kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, dùng tay gãi đầu, những chiếc rễ trên đầu khẽ đung đưa.
Trần Phỉ vẫy tay, Tuyết Vân Đan bay tới trước mặt hắn.
Tuyết Vân Đan vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hại chút nào. Tuy nhiên, do dược lực tăng cường, bề mặt của Tuyết Vân Đan có nhiều đan văn hơn.
Khi Trần Phỉ mua Tuyết Vân Đan, đã chọn loại thượng phẩm, có dược lực mạnh mẽ nhưng rất dễ hấp thụ.
Hôm nay, khi dung nhập linh túy, Tuyết Vân Đan đã trực tiếp vượt qua phạm trù cực phẩm, đạt đến cấp độ mà Tuyết Vân Đan bình thường không thể đạt tới.
Trần Phỉ ngước nhìn Ba Tạp, năng lực thiên phú của Ba Tạp thật thần kỳ, có thể trích xuất dược tính mà không làm hỏng chút nào.
Đan dược là một loại vật thể đã thành hình, tất nhiên có thể tạm thời tách rời, tạo cơ hội cho Trần Phỉ gia tăng linh túy vào bên trong.
Linh túy của yêu vật rất tinh khiết, có thể hấp thụ trực tiếp, tự nhiên cũng có thể dung nhập các loại linh tài.
Chính vì lý do này, Trần Phỉ mới nghĩ đến việc sử dụng những linh túy này để luyện đan.
Khi luyện đan, dược tính sẽ xung đột và thăng hoa, nhưng không thể tránh khỏi sẽ có tổn thất, không thể kết hợp tất cả dược tính lại với nhau.
Tuy nhiên, với năng lực của Ba Tạp, linh túy được dung nhập vào mà không bị tổn thất chút nào, tương đương với việc trực tiếp thăng cấp đan dược, lượng biến dẫn đến chất biến!
Tuyết Vân Đan là đan dược tứ giai trung phẩm, giá cả không hề rẻ, là loại đan dược chủ yếu được sử dụng bởi Sơn Hải Cảnh trung kỳ.
Mặc dù không rẻ, nhưng một viên đan dược cũng chỉ có giá vài khối thượng phẩm nguyên thạch. Việc sử dụng Tuyết Vân Đan chú trọng vào việc tích lũy theo thời gian, không giống như Long Tức Đan có thể tăng tu vi ngay lập tức.
Tuyết Vân Đan trong tay Trần Phỉ đã vượt qua cực phẩm, dược lực phi phàm, nhưng bản chất của nó không thay đổi, vẫn là loại đan dược tu luyện hàng ngày, không thể sử dụng để đột phá bình cảnh.
Do đó, nếu thực sự muốn bán, nhiều nhất cũng chỉ có thể bán được mười mấy khối thượng phẩm nguyên thạch hoặc tối đa là hai mươi mấy khối thượng phẩm nguyên thạch.
Bởi vì Tuyết Vân Đan thượng phẩm vốn không có nhiều đan độc, cũng không gây ra kháng tính, nên không cần phải cố tình mua Tuyết Vân Đan cực phẩm hoặc vượt qua cực phẩm.
Linh túy trong tay Trần Phỉ có hạn, nên không thể tăng cấp Tuyết Vân Đan. Long Tức Đan cũng không phù hợp vì dược lực của Long Tức Đan vốn đã rất mạnh, vả lại phương pháp luyện chế vẫn nằm trong tay các Thánh Địa.
Các thế lực đỉnh cấp hẳn là có đan phương, nhưng họ thiếu các loại chủ tài, cũng không thể sản xuất ổn định loại linh đan cấp bậc này.
Trần Phỉ có thể huyễn hóa thân phận, đi bán đan dược tại Thanh Vân phường thị, nhưng điều này sẽ khá chói mắt, không cần thiết làm như vậy.
Còn không bằng dùng những đan dược khác, gia công một chút để gần đạt đến cấp độ của Long Tức Đan.
Cách này dễ bán hơn và cũng không thu hút sự chú ý nhiều như vậy.
Gần đây, không ít Sơn Hải Cảnh đều có Long Tức Đan là vì Điện Nhiệm Vụ cho đổi đan dược này. Chỉ cần có đủ giá trị cống hiến, ngay cả công pháp Trấn Phái của Thánh Địa cũng có thể đổi được thì Long Tức Đan không là gì cả.
Trước đây, Long Tức Đan rất hiếm, chỉ có thể thông qua đấu giá hội, ngẫu nhiên xuất hiện.
“Ba Tạp, ta sẽ phải làm phiền ngươi một đoạn thời gian.” Trần Phỉ nhìn Ba Tạp, cười nói.
“Được thôi.” Ba Tạp cao hứng, gật đầu khi nghe Trần Phỉ cần sự giúp đỡ của mình.
Năm ngày sau, Trần Phỉ huyễn hóa thành một lão nông với thắt lưng và bàn tay thô ráp, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đi vào Thanh Vân phường thị.
“Khách quan, ngài cần gì?”
Vũ Sương Các, một cửa hàng do Vũ Sương Môn thành lập, là nơi đầu tiên Trần Phỉ đến để hỏi về Vạn Tượng Trúc mấy ngày trước.
Tuy nhiên, với bộ dáng hiện tại của Trần Phỉ, chưởng quầy của Vũ Sương Các tự nhiên không nhận ra.
“Lão phu là đan sư, trong tay có một ít đan dược, không biết nơi này có thu hay không?”
“Đan dược? Không biết là loại đan dược nào?”
Nghe được là tới bán đan dược, vẻ mặt của chưởng quầy không thay đổi, cũng không từ chối thẳng thừng.
Mặc dù Vũ Sương Môn có đan sư riêng, cũng có nguồn cung cấp tài linh tài của mình, đan dược bình thường căn bản không thiếu. Nhưng người tới là khách, dù sao cũng phải xem qua đan dược rồi mới quyết định làm như thế nào.
Cửu Chi Đan, bất quá lão phu cải tiến một chút, dược hiệu tăng cường một ít.
Trần Phỉ mỉm cười, lấy một lọ thuốc từ trong tay áo, đặt lên quầy.
Cửu Chi Đan, một loại đan dược được Sơn Hải Cảnh hậu kỳ phục dụng, cần dùng đến linh tài có chút trân quý, lại kiêm một ít hiệu quả đột phá bình cảnh, ở Sơn Hải Cảnh trung hậu kỳ, ngược lại rất được hoan nghênh.
Đan dược tứ giai trung phẩm, lợi nhuận hơi ít, đương nhiên cấp bậc càng cao thì lợi nhuận càng cao, cho nên cuối cùng Trần Phỉ chọn Cửu Chi Đan.
Nghe đến Cửu Chi Đan, ánh mắt của chưởng quầy khẽ động, có thể luyện chế đan dược tứ giai thượng phẩm, trình độ luyện đan của người trước mắt này gần như đã đuổi kịp vị chủ phong Đan Phong tại Vũ Sương Môn.
Chưởng quầy mở bình thuốc ra, không có mùi thuốc, điều này đại biểu đan dược đã khóa toàn bộ dược lực vào trong đan dược, đây là hiệu quả của đan thành cực phẩm.
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Phỉ, thấy hắn không có phản đối, liền cẩn thận từng li từng tí lấy Cửu Chi Đan ra, nghiêm túc đánh giá.
Chỉ quan sát vài lần, vẻ mặt chưởng quầy cũng có chút biến hóa.
Lúc trước Trần Phỉ nói cải tiến đan phương của Cửu Chi Đan, kỳ thật chưởng quầy cũng không để ở trong lòng.
Đan phương của Cửu Chi Đan đã truyền thừa mấy ngàn năm, sớm đã chênh lệch rất lớn so với nguyên bản lúc trước, nhưng chủ yếu là cải tiến phương pháp luyện chế và kết hợp một số linh tài.
Về dược lực, kỳ thật tiến bộ cũng không nhiều, so với phiên bản ban đầu thì không chênh lệch là bao.
Phát triển đến bây giờ, đan phương của Cửu Chi Đan đã cực kỳ hoàn thiện, cũng không ai cải tiến nữa.
Trừ khi một ngày nào đó một loại linh tài nào đó trong đan phương của Cửu Chi Đan biến mất hoặc khó có thể tìm kiếm, thì mới có người sửa đổi đan phương Cửu Chi Đan.
Mà giờ phút này, trong viên đan dược này dùng loại linh tài nào, chưởng quầy đương nhiên không đoán ra được, điều duy nhất mà chưởng quầy có thể chắc chắn là dược lực chứa trong viên Cửu Chi Đan này nhiều hơn bình thường.
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Phỉ, vừa rồi nói dược hiệu tăng cường một ít, đây cũng không chỉ là một ít.
"Khách quan, tại hạ mắt kém, không xác định được giá trị của viên đan dược này, không biết có thể để cho vị đan sư trong tiệm ra xem không?" Chưởng quầy thấp giọng nói.
“Tất nhiên là được." Trần Phỉ khoát tay, ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Đa tạ!"
Chưởng quầy cẩn thận bỏ Cửu Chi Đan vào trong bình thuốc, sau đó dùng linh khí bên hông, thông tri cho đan sư của Vũ Sương Môn.
Một khắc sau, hai đạo thân ảnh xuất hiện ở trong Vũ Sương Các, chưởng quầy vừa nhìn thấy, nhanh chóng tiến lên, tới chính là Phong chủ Đan Phong Phùng Thường Đức của Vũ Sương Môn, cùng với đệ tử quan môn Vu Tường Lăng của Phùng Thường Đức.
“Đan dược ở đâu?" Phùng Thường Đức nhìn Trần Phỉ một cái, gật đầu, sau đó quay đầu nhìn chưởng quầy.
Phùng Thường Đức trùng hợp ở tại phụ cận Thanh Vân phường thị, nghe được cửa hàng muốn nghiệm chứng đan dược, liền thuận tiện đi tới nơi này.
"Ở đây."
Chưởng quầy dẫn Phùng Thường Đức và Vu Tường Lăng tới trước quầy, chỉ vào bình thuốc trên đó nói.
“Con tới xem trước đi." Phùng Thường Đức ra hiệu cho đệ tử Vu Tường Lăng nói.
Vu Tường Lăng tu vi Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, tu vi như vậy, có thể được Phùng Thường Đức - Sơn Hải Cảnh hậu kỳ coi trọng, đã nói rõ tư chất luyện đan tới trình độ nào.
"Vâng!"
Vu Tường Lăng gật đầu, lấy Cửu Chi Đan trong bình thuốc ra, đầu tiên dùng mắt thường nghiêm túc quan sát chốc lát, tiếp theo mới dùng tâm thần cẩn thận từng li từng tí xem xét.
Phùng Thường Đức ở một bên, khi Vu Tường Lăng lấy Cửu Chi Đan ra, lông mày liền hơi ngưng lại.
Người trong nghề ra tay, đôi khi chỉ cần thông qua một ít chi tiết, là có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Phùng Thường Đức là cao thủ đan đạo, chỉ cần nhìn thoáng qua, liền nhìn ra sự bất phàm của viên Cửu Chi Đan này.
"Sư phụ, đan dược này thật lợi hại!"
Một lát sau, Vu Tường Lăng quay đầu nhìn về phía Phùng Thường Đức, tiếp theo lại cẩn thận nhìn thoáng qua lão nông cách đó không xa, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Vu Tường Lăng đã gặp qua rất nhiều Cửu Chi Đan, mặc dù hiện giờ nàng không luyện chế được, nhưng bình thường Phùng Thường Đức vẫn yêu cầu nàng xem và tìm hiểu thêm, cho nên Vu Tường Lăng xem như cực kỳ hiểu rõ Cửu Chi Đan.
Nhưng nhiều như vậy Cửu Chi Đan, chưa từng có một viên Cửu Chi Đan, có thể giống như viên này, dược lực tựa như muốn phá tan phong tỏa của đan dược.
Đan thành cực phẩm, thường là loại mượt mà giản dị tự nhiên, mà viên đan này, phảng phất sau một khắc sẽ nổ tung, đan văn bên ngoài đan dược, lại gắt gao khóa lại dược lực.
Điều này làm cho hiệu quả viên Cửu Chi Đan này, vượt xa những Cửu Chi Đan cực phẩm kia, đối với Sơn Hải Cảnh hậu kỳ mà nói, ích lợi thật lớn.
“Các hạ muốn bán Cửu Chi Đan này?" Phùng Thường Đức quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ.
"Đây là tự nhiên, nếu không lão phu ở đây làm gì!" Trần Phỉ ra vẻ kiêu căng gật đầu.
"Không biết trong tay các hạ có bao nhiêu loại Cửu Chi Đan này, Vũ Sương Các chúng ta thu toàn bộ!"
Trần Phỉ nghe Phùng Thường Đức nói, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
Mấy phút sau, Trần Phỉ rời khỏi Vũ Sương Các, đi vài vòng ở Thanh Vân phường thị, sau khi thay đổi bộ dáng, tiếp tục đi dạo.
Gần chín vạn thượng phẩm nguyên thạch!
Khấu trừ chi phí ban đầu của Cửu Chi Đan, dựa vào Ba Tạp, cùng với cỗ linh túy kia, Trần Phỉ chiếm được thu nhập tương đương với một kiện thượng phẩm linh bảo.
Nếu như chỉ bán cỗ linh túy kia, chỉ sợ một vạn ba thượng phẩm nguyên thạch cũng đã đến đỉnh, thậm chí có thể còn không tới giá này.
Nhưng sau khi xoay một vòng, trong nháy mắt làm cho giá trị linh túy bạo tăng.
Phùng Thường Đức của Vũ Sương Môn rất muốn đan phương Cửu Chi Đan cải tiến trong tay Trần Phỉ, chỉ cần lấy được đan phương, Vũ Sương Môn bọn họ cũng có thể luyện chế loại đan phương này.
Phùng Thường Đức có tự tin như vậy, cũng có năng lực này.
Nhưng Trần Phỉ lấy đâu ra đan phương Cửu Chi Đan, đương nhiên chỉ có thể từ chối Phùng Thường Đức.
Mặc dù Phùng Thường Đức đã đưa ra mức giá khiến Trần Phỉ phải động tâm, nhưng hắn thật sự không có đan phương.
Ở trước mặt chuyên gia như vậy, Trần Phỉ tùy tiện bịa ra một đan phương, sẽ bị vạch trần ngay lập tức.
Phùng Thường Đức thay đổi phương thức, mời Trần Phỉ làm khách khanh trưởng lão của Vũ Sương Môn, đương nhiên cũng bị Trần Phỉ cự tuyệt.
Vũ Sương Các ngược lại không có phái người theo dõi Trần Phỉ, dù sao Trần Phỉ triển lộ ra cảnh giới, cũng ở Sơn Hải Cảnh trung kỳ, người bình thường căn bản không theo dõi được.
Cuối cùng Phùng Thường Đức hi vọng sau này nếu Trần Phỉ có Cửu Chi Đan mới, nhất định phải bán cho Vũ Sương Các bọn họ.
Trần Phỉ vào một gian cửa hàng, bán thanh đao kia đi, cuối cùng thu được một vạn tám thượng phẩm nguyên thạch.
Sau đó Trần Phỉ lại đi đến một cửa hàng nhỏ khác, hỏi giá cả Vạn Tượng Trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận