Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 485: Huyết nhận

Hai mắt Đoan Mộc Kiêu lóe lên tia sáng, trong đồng tử phản chiếu bóng dáng Trần Phỉ.
Giờ phút này Đoan Mộc Kiêu cách Trần Phỉ, chỉ có không đến hai mươi dặm, Đoan Mộc Kiêu đã đi theo Trần Phỉ suốt một canh giờ như vậy.
Mà từ nửa canh giờ trước, Đoan Mộc Kiêu duy trì khoảng cách này, không ngừng quan sát Trần Phỉ.
Đồng thuật, liễm tức, đây đều là công pháp mà đám sát thủ Tang Ảnh Tông phải tu luyện, vả lại là sát thủ cấp bậc Hợp Khiếu Cảnh như Đoan Mộc Kiêu, có đôi khi thông qua quan sát khí tức mục tiêu cùng với phi hành, có thể thu được rất nhiều số liệu.
Giống như Đoan Mộc Kiêu lúc này, mặc dù cách Trần Phỉ hai mươi dặm, nhưng đã bắt đầu chỉnh hợp rất nhiều tin tức của Trần Phỉ, hơn nữa tương ứng với tư liệu, hoàn thành xác nhận tin tức của mình về mục tiêu.
Tai nghe là giả mắt thấy là thật, thói quen của Đoan Mộc Kiêu cho tới nay, đều là thông qua quan sát của mình, đưa ra kết quả cuối cùng.
Tư liệu Tang Ảnh Tông đưa ra hữu dụng, nhưng không thể dùng hết, phải căn cứ vào tình hình thực tế, lại phán đoán.
“Thân thể chuyên môn tu luyện qua, vả lại tầng thứ không thấp. Khống chế nguyên khí tinh tế nhập vi, công pháp tu luyện đã tìm hiểu đến cảnh giới cao thâm. Nguyên Thần nhìn không ra, nhưng từ tin tức có được, rất mạnh!”
Trong hai mắt Đoan Mộc Kiêu, hào quang chớp động, trong lòng đã đánh giá chiến lực của Trần Phỉ một lần nữa.
Hợp Khiếu nhị chuyển, không quá đáng chút nào, thậm chí từ góc độ Đoan Mộc Kiêu, thân thể, nguyên lực, tâm thần Trần Phỉ, ba bên thống nhất cân bằng, không có khuyết điểm.
Rất khó tưởng tượng, đây là võ giả mới đột phá Hợp Khiếu Cảnh hai năm.
Đoan Mộc Kiêu gặp qua một ít thiên kiêu đại phái, nhưng so sánh với Trần Phỉ, không thể nghi ngờ đều yếu hơn một bậc.
Tương lai trưởng thành không biết, hiện tại mà nói, Trần Phỉ thể hiện đã vượt qua những người đó, cho dù là Trác Thiên Ứng của Phượng Vũ Các, cũng là như thế.
Ánh mắt Đoan Mộc Kiêu híp lại, trong đầu hiện lên vài loại phương pháp ám sát, nhưng đều bị Đoan Mộc Kiêu nhất nhất phủ định. Hoặc là thời cơ thiếu sót, hoặc là kế hoạch quá đơn giản, rất dễ bị phát hiện.
Nếu như bị nhìn thấu, liền từ ám sát biến thành giao phong chính diện.
Có thể dùng phương thức tiết kiệm sức lực hơn để hoàn thành nhiệm vụ, Đoan Mộc Kiêu cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chính diện đánh chết Trần Phỉ, bộ dạng như vậy mặc dù hắn có thể thắng được, cuối cùng cũng không tránh khỏi bị thương.
Đoan Mộc Kiêu cũng không nóng nảy, đi theo phía sau Trần Phỉ.
Trần Phỉ đi ra ngoài biển một mình, vả lại là đi khu vực yêu thú thường xuyên lui tới, có khả năng là muốn chém giết yêu thú.
Điểm ấy rất dễ phán đoán, Nguyên Thần Kiếm Phái mới tới Hải Phong Vực không bao lâu, tuy rằng xung quanh môn phái có không ít điểm tài nguyên, còn có một tòa thành trì của mình cung cấp tài nguyên.
Nhưng những tài nguyên này, phần lớn là cho võ giả Luyện Khiếu Cảnh cùng Luyện Thể Cảnh sử dụng, đối với Hợp Khiếu Cảnh mà nói, những tài nguyên này khó có ích cho tu vi.
Về phần bí cảnh tam giai, thời gian quá ngắn, còn không cách nào phát huy ra tác dụng.
Nhìn như thế, chém giết yêu thú ngược lại là con đường thích hợp nhất, đây cũng là một con đường mà rất nhiều Hợp Khiếu Cảnh sẽ lựa chọn.
Dù sao trong Vô Tận Hải, tài nguyên khác có thể ít, nhưng yêu thú vẫn rất nhiều.
Theo suy đoán của Đoan Mộc Kiêu, Trần Phỉ chỉ cần cẩn thận một chút, đủ để săn giết yêu thú tam giai sơ kỳ. Mà một con yêu thú như vậy, bán đi, thu được nguyên thạch liền cực kỳ không nhỏ.
Thật lâu trước kia, Đoan Mộc Kiêu cũng thông qua săn giết yêu thú để đạt được tài nguyên, nhưng từ sau khi làm sát thủ ở Tang Ảnh Tông, mới phát hiện, kiếm tiền nhanh nhất, kỳ thật là giết người.
Mỗi lần giết một người, ngoại trừ một phần hoa hồng Tang Ảnh Tông giữ lại, còn lại toàn bộ có thể rơi vào trong túi của mình.
Một con yêu thú cùng giai, đáng giá bao nhiêu nguyên thạch, giết võ giả nhân loại tu vi đồng dạng, lợi ích gấp mấy lần, thậm chí còn đơn giản thuận tiện hơn.
Nếu như Trần Phỉ thật sự tới tìm yêu thú, Đoan Mộc Kiêu hoàn toàn có thể ở thời điểm Trần Phỉ cùng yêu thú đánh nhau, nhân cơ hội ra tay.
Một kích tất sát!
Có mấy lần Đoan Mộc Kiêu chém giết mục tiêu, chính là ở trong hoàn cảnh như vậy.
Khóe miệng Đoan Mộc Kiêu lộ ra một tia tươi cười, đột nhiên, Trần Phỉ phía trước trực tiếp vọt vào trong nước biển, mơ hồ, một tia ba động chiến đấu từ dưới đáy biển truyền đến.
Vẻ mặt Đoan Mộc Kiêu khẽ động, đây là tìm được yêu thú?
Đoan Mộc Kiêu nhìn thoáng qua bốn phía, nơi này đã xem như triệt để tiến vào khu vực ngoại hải, bình thường ngoại trừ Hợp Khiếu Cảnh, căn bản cũng không có nhân loại xuất hiện ở chỗ này.
Ba động chiến đấu dần dần rời xa, bởi vì cách nước biển, mà thiên địa nguyên khí bởi vì chiến đấu, có vẻ có chút hỗn loạn, cảm giác của Đoan Mộc Kiêu đối với Trần Phỉ bắt đầu hơi mơ hồ.
Đoan Mộc Kiêu chờ đợi một lát, không phát hiện ra sự khác thường, tiếp tục đi theo.
Bất quá tựa hồ là Trần Phỉ đang truy đuổi yêu thú, tốc độ của Trần Phỉ đang tăng lên.
Đoan Mộc Kiêu nhíu mày, trong lòng thoáng nổi lên một tia cổ quái, hai mắt đảo qua bốn phía, cũng không có phát hiện chuyện cổ quái gì.
Nhưng khi Đoan Mộc Kiêu tiếp tục bay về phía trước, loại dị thường trong lòng trở nên càng ngày càng nhiều, đồng thời trong tâm thần cũng nổi lên một tia gợn sóng.
“Không đúng, có vấn đề!”
Thân hình Đoan Mộc Kiêu thoáng cái dừng lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Đoan Mộc Kiêu không nghĩ tới nguồn gốc của tia khác thường này, nhưng thân hình đã tự động bay về phía sau, đây là một loại thói quen mà Đoan Mộc Kiêu đã dưỡng thành từ nhiều năm nay.
Chỉ cần phát hiện không thích hợp, lập tức đình chỉ hành động lần này, mặc kệ hoa hồng của nhiệm vụ này mê người cỡ nào, Đoan Mộc Kiêu cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào.
Cũng chính là dựa vào loại tính cách cẩn thận này, Đoan Mộc Kiêu một đường tu luyện tới cảnh giới như bây giờ. Năm đó rất nhiều người cùng hắn gia nhập Tang Ảnh Tông, sớm đã chết, bị thương.
Ngược lại Đoan Mộc Kiêu lúc trước biểu hiện không tính là đặc biệt nổi bật, sống tốt đến bây giờ.
“Xuy!”
Đột nhiên một đạo kiếm nguyên xuất hiện ở phía sau Đoan Mộc Kiêu, trực tiếp chặn thân ảnh Đoan Mộc Kiêu lại.
Kiếm nguyên tới cực nhanh, vả lại trong đó ẩn chứa khí tức sắc bén dị thường, chỉ thoáng cảm giác, tâm thần Đoan Mộc Kiêu lại có một loại ảo giác bị cắt.
Đoan Mộc Kiêu không muốn ngạnh tiếp kiếm nguyên, thân hình hơi lắc lư, tránh sang một bên. Bởi vì chỉ cần tiếp chiêu, thân hình tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, mà thân là sát thủ, quan trọng nhất chính là cam đoan thân pháp không bị bất kỳ quấy nhiễu nào.
“Ong ong!”
Thiên địa nguyên khí khẽ rung động, hơn mười đạo kiếm quang tâm thần huyễn hóa xuất hiện ở bốn phương tám hướng của Đoan Mộc Kiêu, tầng tầng vây quanh Đoan Mộc Kiêu.
Chiếu Ảnh Trảm Huyền Kiếm!
Thân ảnh Trần Phỉ xuất hiện cách Đoan Mộc Kiêu không xa, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Kiêu.
Đoan Mộc Kiêu có thể quan sát Trần Phỉ ở khoảng cách xa, nhưng Trần Phỉ thân mang Vọng Tinh Thuật, rất sớm đã phát hiện có người đi theo phía sau mình.
Tìm một cơ hội thích hợp, dùng phân thân chế tạo động tĩnh, bản tôn Trần Phỉ chém bỏ khí tức sau đó chạy trở về.
Đồng tử Đoan Mộc Kiêu bất giác co rút lại, những kiếm quang này tới quá nhanh, khoảng cách cũng quá gần, Đoan Mộc Kiêu đã không kịp né tránh.
“Trấn!”
Đoan Mộc Kiêu quát to một tiếng, tâm thần trong thức hải hóa thành một thanh huyết nhận, chém tới kiếm quang.
Thân là sát thủ, công pháp Đoan Mộc Kiêu học kỳ thật rất hỗn tạp, nhưng trong đó có mấy thứ, là Đoan Mộc Kiêu dùng toàn bộ tinh lực tu hành, đồng dạng chính là tâm thần công pháp, Huyết Ma Nhận!
Lấy máu làm lưỡi dao, gắn liền với ma tính.
Huyết nhận ở trong thức hải của Đoan Mộc Kiêu quét ngang ra, rất nhanh liền diệt kiếm quang xung quanh, chỉ là còn chưa đợi Đoan Mộc Kiêu thở phào nhẹ nhõm, lại là hơn mười đạo kiếm quang đâm vào trong thức hải.
Không chỉ như thế, bởi vì tâm thần kỹ va chạm, thân hình Đoan Mộc Kiêu không thể ức chế dừng lại một chút, chính là lúc này, Trần Phỉ đã đi tới trước mặt hắn.
“Ta và ngươi xưa nay không quen biết, các hạ đây là ý gì?”
Đoan Mộc Kiêu lớn tiếng hô, muốn ngăn Trần Phỉ lại, để tranh thủ cho mình một chút thời gian.
Lần này tiếp chiến quá mức bị động, Đoan Mộc Kiêu vừa mới nhận thấy có gì khác thường, chuẩn bị rời đi, kết quả Trần Phỉ cũng đã giết tới, điều này làm cho Đoan Mộc Kiêu thoáng cái gặp phải thế hạ phong.
Trước kia cho tới bây giờ đều là Đoan Mộc Kiêu cho người khác kinh hỉ, kết quả không ngờ hôm nay lại bị Trần Phỉ làm như vậy.
“Đúng vậy, xưa nay không quen biết!”
Trần Phỉ gật đầu, Càn Nguyên kiếm trong tay đã đâm tới Đoan Mộc Kiêu.
Hỗn Nguyên Huyền Công Đại Viên Mãn Cảnh cực hạn vận chuyển, một tia hắc mang xuất hiện trên thân Càn Nguyên Kiếm, trong tiếng long tượng gầm thét, kiếm phong lướt qua, không khí bị xuyên thủng từng chút, tiếp theo bị đánh nổ.
Một đoàn âm bạo vân nổ tung ở giữa không trung, mà mũi kiếm Càn Nguyên Kiếm đã đi tới trước mặt Đoan Mộc Kiêu.
Cảm giác được lực lượng trên Càn Nguyên kiếm, cả người Đoan Mộc Kiêu chợt thắt chặt, so với Hợp Khiếu Cảnh khác, cảm giác của Đoan Mộc Kiêu không thể nghi ngờ là hơn một bậc.
Cũng bởi vì như thế, Đoan Mộc Kiêu còn chưa chính thức tiếp một kiếm này của Trần Phỉ, hắn cũng đã cảm giác được lực lượng của một kiếm này rốt cuộc khoa trương cỡ nào.
Hơn nữa ở cự ly gần, Đoan Mộc Kiêu rất thần kỳ phát hiện, tu vi Trần Phỉ, không biết từ lúc nào đã hoàn thành nhất vòng, trình độ ngưng luyện nguyên lực, chỉ kém hắn một chút mà thôi.
Đột phá Hợp Khiếu Cảnh hai năm, Hợp Khiếu nhất chuyển?
Trác Thiên Ứng Phượng Vũ Các, Đằng Đạo Huyền của Thiên Nhai Môn cũng không dám khoa trương như vậy, Trần Phỉ làm sao có thể nhanh như vậy tăng tu vi lên đến trình độ này?
Tất cả ý niệm chợt lóe lên trong đầu Đoan Mộc Kiêu, Đoan Mộc Kiêu đã không kịp suy nghĩ lại, tế kiếm (kiếm nhỏ) trong tay đã hóa thành mềm mại, quấn về phía Càn Nguyên kiếm.
Nhiễu Kiếm Nhu!
Rất giống tên công pháp tu luyện của võ giả thế tục, nhưng quả thật là một môn truyền thừa Hợp Khiếu Cảnh, trong Tang Ảnh tông, môn kiếm pháp này thậm chí có thể xếp vào mấy vị trí đầu.
Phòng ngự, dỡ lực, bảo vệ bản thân vạn toàn.
Giết người, cho tới bây giờ Đoan Mộc Kiêu chưa từng nghĩ sẽ vĩnh viễn không thất thủ, cho nên làm sao bảo toàn tính mạng của mình, là chuyện Đoan Mộc Kiêu nghĩ nhiều nhất.
Đoan Mộc Kiêu làm sát thủ Tang Ảnh Tông, vì để cho mình tu luyện tốt hơn, mà không phải có gì đặc thù đối với việc giết người.
Trong Tang Ảnh Tông có không ít người như vậy, nhưng Đoan Mộc Kiêu thì không phải.
“Tranh!”
Thanh âm kim thiết giao kích chói tai vang vọng bốn phương, nước biển phía dưới hai người trực tiếp bị lực đạo chấn hãm mấy chục mét, vô số nước biển bị chấn thành hơi nước, tiếp theo lại bị kiếm khí tinh mịn tùy ý cắt chém.
Thân hình Đoan Mộc Kiêu kịch liệt chấn động, toàn bộ thân thể tê dại, trong ánh mắt Đoan Mộc Kiêu nhìn về phía Trần Phỉ, tràn đầy kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Kiêu dùng Nhiễu Kiếm Nhu phòng ngự, còn phải thừa nhận dư lực như vậy, nhưng chung quy vẫn phòng ngự được.
“Quả thật không thể khinh thường người trong thiên hạ!”
Trần Phỉ nhẹ giọng cười, tiến về phía trước một bước, lại đâm ra một kiếm, đồng thời kiếm nguyên trong ô không gian cũng bám vào Càn Nguyên kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận