Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 257: Ngộ tính

Trần Phỉ nhìn lời nhắc nhở trên bảng điều khiển, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Nếu như bảng điều khiển có thể lưu trữ nguyên thạch, vậy nói rõ, nguyên thạch sau đó có thể dùng để đơn giản hóa công pháp.
Bởi vì lâu như vậy, bảng điều khiển vẫn chỉ lưu trữ ngân lượng, vẫn không để ý tới những thứ khác. Kết quả hôm nay bởi vì nguyên thạch, bảng điều khiển xuất hiện biến hóa như vậy.
Trần Phỉ ngồi bất động, không lập tức đồng ý nhắc nhở. Tuy rằng Trần Phỉ cũng tò mò, nếu dùng nguyên thạch đơn giản hóa có thể phát sinh biến hóa gì khác hay không.
Nhưng Trần Phỉ còn lo lắng hơn, nếu như lưu trữ khối nguyên thạch này, sau này bảng điều khiển có thể sẽ không thu ngân lượng nữa hay không?
Ngân lượng có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng quả thật cũng có thứ ngân lượng không dễ mua, trừ phi trả thêm phí cao hơn rất nhiều mới có thể lấy được. Mà nếu như dùng nguyên thạch, sẽ không phải trả thêm phí gì nữa, rất nhiều thứ đều có thể giao dịch.
Cho nên rất rõ ràng, dù Trần Phỉ kiếm tiền khẳng định đơn giản hơn kiếm nguyên thạch nhiều. Đương nhiên, chủ yếu là bây giờ Trần Phỉ cũng không biết, mình có thể kiếm được nguyên thạch từ địa phương nào, ngược lại kiếm ngân lượng thì có một ít biện pháp.
Trần Phỉ trầm ngâm một lát, trực tiếp bỏ qua lời nhắc này. Trừ phi ngày nào đó tìm được phương pháp có thể kiếm nguyên thạch ổn định, Trần Phỉ mới có thể thử lưu trữ nguyên thạch.
Nếu không một khi bảng điều khiển phát sinh thay đổi, chỉ có thể sử dụng nguyên thạch đơn giản hóa. Sau này Trần Phỉ, sẽ phải mang tiền vất vả kiếm được đi đổi nguyên thạch với giá cao hơn hai ba thành, thậm chí ba bốn thành, vậy quả thực lỗ lớn.
Vốn hiện tại đã ngại tiền ít, không thể tự mình nâng cao độ khó như vậy, làm cho tiền càng không đủ tiêu.
Trần Phỉ xem nhẹ bảng điều khiển, bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch. Chỉ trong chốc lát, Trần Phỉ đã phát hiện chỗ tốt của nguyên thạch.
So với việc để khiếu huyệt vất vả hấp thu nguyên khí xung quanh, nguyên khí trong nguyên thạch rõ ràng nồng đậm hơn rất nhiều, cũng phi thường thuận tiện hấp thu, thậm chí cũng không hao phí bao nhiêu tâm thần lực là có thể kéo nguyên khí trong nguyên thạch ra.
Một canh giờ sau, nguyên thạch trong lòng bàn tay vỡ nát biến thành bột phấn, Trần Phỉ có chút chưa thỏa mãn mở mắt ra. Dùng một khối nguyên thạch tu luyện, bằng Trần Phỉ tu hành hai ngày, hơn nữa còn thoải mái.
“Nếu như có đủ nguyên thạch……”
Trần Phỉ hít sâu một hơi, ý nghĩ này quá sảng khoái, Trần Phỉ không dám nghĩ.
Lấy ra Linh Tuyết Đan môn phái cho, Trần Phỉ uống vào, dược lực mênh mông nổ tung trong cơ thể, Trần Phỉ thúc đẩy nguyên lực bao bọc lại, không ngừng vận chuyển Trọng Nguyên kiếm công.
Nửa canh giờ sau, Trần Phỉ mở mắt ra, thân thể có chút lâng lâng, đây là tu vi tăng lên tương đối rõ ràng, mang đến một tia ảo giác.
Một viên Linh Tuyết Đan như vậy, hiệu quả so với nguyên thạch còn rõ ràng hơn một chút, mấu chốt hơn chính là, luyện hóa nguyên thạch, ít nhiều phải hao tổn một ít tâm thần lực.
Mà luyện hóa Linh Tuyết Đan, dứt khoát tẩm bổ luôn cả tâm thần lực.
Cũng khó trách người khác muốn dùng nguyên thạch đi mua đan dược, so sánh hai bên, rõ ràng dùng đan dược tỉ suất chi phí - hiệu quả cao hơn một chút.
Tiêu hao hết tài nguyên một tháng, tiết kiệm được bốn năm ngày tu hành của Trần Phỉ, hiệu quả vô cùng rõ ràng. Nhưng đáng tiếc, mỗi tháng cũng chỉ có như vậy, muốn nhiều tài nguyên hơn, cuối cùng vẫn cần dựa vào chính mình.
Môn phái, cuối cùng vẫn chỉ có thể cho ngươi một chút phụ trợ mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Trì Đức Phong đi tới đình viện của Trần Phỉ, là Trần Phỉ thông báo cho Trì Đức Phong tới.
Trì Đức Phong hơi có chút câu nệ, tuy rằng cùng Trần Phỉ trải qua rất nhiều chuyện, cũng một đường từ Bình âm huyện đi tới Tiên Vân thành. Nhưng ngày hôm qua nghe nói Trần Phỉ trở thành cường giả Luyện Khiếu Cảnh, vẫn không tự chủ được sinh ra một ít khoảng cách.
Không quan hệ cùng bản tâm Trì Đức Phong, mà là cường giả Luyện Khiếu Cảnh từ lâu đã ở trong lòng hắn lưu lại ấn tượng quá mức khắc sâu, cũng quá mức xa xôi.
Trần Phỉ trở thành Luyện Khiếu Cảnh, Trì Đức Phong đương nhiên phi thường vui vẻ, nhưng sự câu nệ kia, trong khoảng thời gian ngắn không thể xóa bỏ.
“Hôm nay tìm ngươi tới đây, kỳ thật có một chuyện tương đối trọng yếu, muốn nói cho ngươi biết.”
Ngồi ở hai bên bàn đá, hai người tán gẫu một lát, Trần Phỉ cười nói.
“Là chuyện luyện đan sau này?” Trì Đức Phong thấp giọng hỏi.
Trần Phỉ khẽ nhíu mày, không ngờ mình còn chưa nói, Trì Đức Phong đã đoán được mình muốn nói gì. Nhưng điều này tựa hồ cũng bình thường, Trì Đức Phong lúc trước ở Ám thị trong Bình âm huyện, nơi đó ngưu quỷ xà thần đâu chỉ hơn một người.
Cho nên Trì Đức Phong lợi hại nhất, chính là nhìn mặt, cùng với phỏng đoán lòng người.
Mà giữa Trần Phỉ và Trì Đức Phong, mối liên hệ lớn nhất hiện giờ, kỳ thật chính là bán đan dược. Trần Phỉ trịnh trọng nói như vậy, cũng chỉ có chuyện này.
“Trong thời gian ngắn, lượng luyện chế đan dược vẫn sẽ giống như trước kia, nhưng về lâu dài, lượng luyện đan sẽ dần dần giảm bớt.” Trần Phỉ thấy Trì Đức Phong đã đoán được, cũng trực tiếp nói.
Đan dược Luyện Thể Cảnh, lợi nhuận xa xỉ, bây giờ Trần Phỉ còn cần, trừ phi tìm được phương pháp khác có thể nhanh chóng kiếm tiền thay thế.
Nhưng Trần Phỉ không có khả năng vẫn luyện chế những đan dược này, cuối cùng sẽ thay đổi. Mà về sau nếu như bán những đan dược Luyện Khiếu Cảnh dùng, thì không cần Trì Đức Phong đến bán.
Hơn nữa, cho Trì Đức Phong bán loại đan dược này, kỳ thật là đặt Trì Đức Phong vào trong nguy hiểm, mặc dù có chiêu bài Đan Sư liên minh, phỏng chừng cũng không dùng được, giá trị quá lớn.
“Ta hiểu.”
Trên mặt Trì Đức Phong lộ ra vẻ tươi cười, dường như chuyện Trần Phỉ nói, Trì Đức Phong đã sớm suy nghĩ.
Trì Đức Phong thấy Trần Phỉ có chút kinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười nói: “Hôm nay ngươi không nói chuyện này, ta cũng biết đây là chuyện sớm muộn. Hơn nữa những phần ngươi cho, đã khiến ta kiếm được rất nhiều, tiếp tục nữa, chính ta cũng phải lo lắng cho an nguy của mình.”
Trần Phỉ bật cười, mình vốn còn có chút lo lắng Trì Đức Phong không tiếp nhận được, xem ra là mình xem thường Trì Đức Phong. Hiện giờ Trì Đức Phong có tu vi Đoán Cốt Cảnh, mấy vạn lượng bạc đã đủ hắn tiêu xài cả đời, hơn nữa còn dùng không hết.
Hiện giờ Trần Phỉ lại thành tựu Luyện Khiếu Cảnh, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Trì Đức Phong.
Chút tài sản này của Trì Đức Phong, rất ít người dám mạo hiểm đối phó với Trì Đức Phong. Nhưng nếu Trì Đức Phong tiếp tục kiếm lời, tài sản tiếp tục tăng lên, vậy thì cũng không tốt.
Cùng Trì Đức Phong ước định dược liệu ngày mai cần, Trì Đức Phong rời khỏi Nguyên Thần Kiếm Phái.
Trần Phỉ đứng trong đình viện, nhìn ánh mặt trời, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Hết thảy đều rất tốt, nhưng nếu Trần Phỉ muốn tiếp tục như vậy, chuyện tu luyện không thể dừng lại.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, biến mất trong đình viện, thời điểm xuất hiện đã ở trước Chân Truyền Điện.
Các đệ tử chấp sự nhìn thấy Trần Phỉ, vội vàng tiến lên chào hỏi, Trần Phỉ hiện giờ, thân phận địa vị đã rất khác so với trước kia.
Một lát sau, điện chủ Chân Truyền Điện Chu Tồn Sơn xuất hiện, cùng Trần Phỉ tán gẫu vài câu, liền mang theo Trần Phỉ đi tới nơi truyền thừa công pháp.
Xuyên qua đường hầm thật dài, tiến vào trong một sơn động thật lớn, Trần Phỉ lại nhìn thấy mấy tấm bia đá sừng sững ở nơi đó.
“Ngươi bây giờ mới vào Luyện Khiếu Cảnh, chủ tu vẫn nên đặt trên Trọng Nguyên Kiếm, lấy Trọng Nguyên kiếm công hấp thu nguyên khí, hiệu quả tốt hơn Độn Thiên Hành nhiều.”
Chu Tồn Sơn nhìn Trần Phỉ, nhắc nhở một câu.
Tu luyện công pháp, khẳng định phân chủ thứ, nếu như có Nguyên Thần Kiếm Điển, vậy đương nhiên trực tiếp dung luyện, chủ thứ đều giống nhau. Nhưng hiện giờ không có Nguyên Thần Kiếm Điển điều hòa ở giữa, chủ thứ liền rất mấu chốt.
Trần Phỉ lấy Trọng Nguyên kiếm công đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh, thân thể đã thích ứng một ít quy luật của Trọng Nguyên Kiếm, cho nên hấp thu nguyên khí khẳng định càng dễ dàng hơn.
“Đa tạ Chu trưởng lão nhắc nhở!” Trần Phỉ chắp tay nói.
Lắc mình đi tới trước tấm bia đá Độn Thiên Hành, Trần Phỉ liếc mắt nhìn Chu Tồn Sơn, thấy Chu Tồn Sơn gật đầu, Trần Phỉ đặt tay lên tấm bia đá.
Tấm bia đá hơi rung động, ảo diệu của công pháp bắt đầu tràn vào thức hải của Trần Phỉ.
So sánh với lần tiếp nhận truyền thừa lúc trước, lúc đó Trần Phỉ chỉ có thể bị động tiếp nhận, phần lớn thời gian đầu óc đều trống rỗng. Nhưng hôm nay Trần Phỉ tiếp nhận truyền thừa, đã có thể nắm chắc bản thân một cách rõ ràng, bình tĩnh nhìn những tri thức kia quanh quẩn trong thức hải.
Thậm chí Trần Phỉ còn có thời gian rảnh rỗi bắt đầu trực tiếp đọc hiểu, một bên tiếp nhận truyền thừa, một bên bắt đầu lĩnh ngộ.
Truyền thừa công pháp không đến nửa canh giờ liền ngừng lại, Trần Phỉ mở to mắt, bỏ tay khỏi tấm bia đá. Nhìn về phía bảng điều khiển, trên bảng điều khiển đã nhắc nhở hoàn thành thu thập Độn Thiên Hành.
Trần Phỉ đứng tại chỗ, hồi tưởng lại yếu quyết công pháp Độn Thiên Hành một phen, nguyên lực trong cơ thể trực tiếp vận chuyển. Sau một khắc, thân hình Trần Phỉ biến mất tại chỗ, người đã xuất hiện ở một đầu khác của sơn động.
Mà ở giữa không trung, lưu lại mấy đạo hư ảnh của Trần Phỉ, ước chừng qua một hơi, những hư ảnh này mới dần dần tiêu tán.
Chu Tồn Sơn ở một bên nhìn Trần Phỉ thoải mái thi triển Độn Thiên Hành, trong ánh mắt không khỏi có chút kinh ngạc. Bởi vì điều này đại biểu Trần Phỉ vừa mới tiếp nhận truyền thừa, cũng đã hiểu rõ phương pháp vận chuyển công pháp.
Muốn làm được điểm này, vô luận là cường độ tâm thần lực hay ngộ tính, đều thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng Chu Tồn Sơn nghĩ đến, Trần Phỉ ngắn ngủi hơn một năm thời gian, liền từ Luyện Tạng Cảnh đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh, nếu như không có ngộ tính cùng tâm thần lực như vậy, cũng căn bản không cách nào làm được những thứ này.
Trên mặt Trần Phỉ không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, không biết là do đột phá Luyện Khiếu Cảnh, hay là lúc trước ở trong hoang sơn cổ thôn hấp thu được những năng lượng kia.
Trần Phỉ phát hiện ngộ tính của mình quả thật mạnh hơn trước rất nhiều.
Trước kia phải dựa vào bảng điều khiển, Trần Phỉ mới có thể nhanh chóng đề cao độ thuần thục công pháp. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên tiếp xúc với Độn Thiên Hành, Trần Phỉ dựa vào chính mình cũng có thể nhanh chóng nhập môn.
Chẳng qua công pháp dễ dàng nhất, khẳng định là giai đoạn nhập môn, sau đó có thể bảo trì đủ tốc độ tu luyện hay không, phải xem ngộ tính rốt cuộc mạnh đến trình độ nào.
Ở trong mắt những người khác, ngộ tính của Trần Phỉ nhất định là phi thường khoa trương, lúc trước dùng mấy tháng đã tu luyện Trọng Nguyên Kiếm Luyện Tạng Thiên đến đỉnh. Ngộ tính này có một không hai trong tất cả đệ tử.
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua những tấm bia đá khác, nơi đó truyền thừa mấy bộ công pháp khác. Trần Phỉ không có yêu cầu những công pháp này, tốt quá hoá dở, trước tiên tăng độ thuần thục Độn Thiên Hành cùng với Trọng Nguyên Kiếm lên.
Sau đó lại đến mưu đồ, nhìn xem nên như thế nào chắp vá ra Nguyên Thần Kiếm Điển.
Mười ngày sau, trong đình viện của Trần Phỉ, Trần Phỉ thân hóa hư ảnh, thoáng hiện trong các góc sân. Một lát sau, hư ảnh biến mất, Trần Phỉ đã ngồi trên ghế đá, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng uống.
Ngộ tính của Trần Phỉ quả thật tăng cường, trong vòng mười ngày, tốc độ tu luyện Độn Thiên Hành phi thường nhanh, liều mạng với Trọng Nguyên kiếm công. Nhưng đến phía sau, tốc độ tu luyện liền bắt đầu dần dần hạ thấp, mà Trọng Nguyên kiếm công bởi vì có bảng điều khiển, vẫn như cũ hát vang tiến mạnh.
Đây là hiện trạng tu luyện công pháp của tuyệt đại bộ phận võ giả, không giảm tốc độ lĩnh ngộ, mới là không bình thường.
Nếu như không có lựa chọn, Trần Phỉ tự nhiên ngoan ngoãn tu luyện từng bước. Nhưng Trần Phỉ có bảng điều khiển, tại sao phải giống như những người khác, càng về sau càng khó tu luyện!
“Cho nên, vẫn phải đơn giản hóa!”
Trần Phỉ hơi ngẩng đầu, đều cần cố gắng, vậy khẳng định chọn hiệu suất cao hơn.
Chỉ là, hiện giờ trong túi có chút khó xử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận