Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 310: Tuyệt vọng

“Đều không thích ăn hai loại này?” Trần Phỉ có chút bất đắc dĩ nói.
“Trong giỏ nhiều như vậy, vì sao ngươi chỉ bán hai loại này, ta muốn những thứ khác.” Bà lão âm trầm nhìn Trần Phỉ, trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo.
“Những thứ khác, lão muốn mua?” Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía bà lão.
“Mua!” Bà lão cứng ngắc gật đầu.
“Vậy ta tìm!”
Trần Phỉ kéo giỏ lên, một ít hoa quả mà theo bản năng Trần Phỉ cảm giác được rất trọng yếu, liền đặt nó sang một bên. Tìm một lát, trong tay Trần Phỉ xuất hiện một quả khoai lang trắng nho nhỏ.
Bên trong khoai lang trắng, Trần Phỉ nhìn thấy một bóng người đứng trước bếp, đang ra sức xào thức ăn. Trần Phỉ cố gắng phân biệt, hình như là xào gan heo?
Chỉ là xào gan heo, tại sao chỉ sử dụng một miếng nhỏ mỗi lần?
Ngoài ra, khoai lang trắng có được coi là trái cây không?
Trần Phỉ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa khoai lang trắng đến trước mặt bà lão. Bà lão nhìn khoai lang trắng, trực tiếp cầm lấy.
Khoai lang trắng có vỏ, nhưng bà lão cũng không lột ra, trực tiếp nuốt từng ngụm khoai lang trắng vào trong bụng.
Trần Phỉ nhìn bà lão ăn khoai lang xong, cảm giác trong đầu mất đi một thứ, nhớ tới hình ảnh vừa rồi trong khoai lang trắng, là kinh nghiệm xào gan heo vô số lần?
Trần Phỉ suy nghĩ một lát, tưởng tượng tay phải cầm xẻng, trước mặt là một nồi sắt, lăng không ở đó xào vài cái.
Đã quên cách xào gan heo, nhưng xào các loại thực phẩm khác, Trần Phỉ vẫn biết. Trong thực tế, các món xào, nếu bỏ qua hương vị, đơn giản chỉ là xào, ngay cả bước ném muối này cũng có thể được bỏ qua.
Người vây xem cổ quái nhìn Trần Phỉ xào nấu ở hư không, tiếp theo có người phát hiện, trong giỏ của Trần Phỉ, khoai lang trắng vừa rồi đã bán đi, xuất hiện một lần nữa.
Khá lắm!
Đây là yêu pháp gì, người trước mắt này rốt cuộc có còn là võ giả nhân loại hay không, sao lại cổ quái như vậy! Trái cây bán đi mấy lần, vậy mà vẫn luôn xuất hiện lại!
Bà lão nhìn Trần Phỉ, thân thể hơi rung động, hoàn toàn tức giận.
So với táo đông vừa rồi giống như không khí, khoai lang trắng lần này ngược lại có kinh nghiệm xào gan heo phong phú!
Một khắc kia bà lão cũng hơi mơ hồ, so với ăn được không khí còn chấn động hơn.
Không hẳn đều là kinh nghiệm võ đạo, nhưng thông qua ăn hết những thứ này, cũng có thể hấp thu tu vi bản nguyên của Trần Phỉ. Vậy mà bây giờ ăn được thứ gì, đều không hấp thu được bản nguyên gì, còn lãng phí tiền trân quý.
“Khoai lang, khoai lang trắng tươi, đến một quả?”
Trần Phỉ mở mắt ra, phát hiện bên trong giỏ xuất hiện khoai lang trắng, ánh mắt không khỏi sáng lên. Quay đầu nhìn thoáng qua bà lão, hẳn là sẽ không mua khoai lang trắng nữa.
Trần Phỉ đưa khoai lang trắng cho lão trượng, lão trượng không có động tác, Trần Phỉ nhìn về phía những người khác. Nhưng giờ khắc này, không ai nguyện ý mua khoai lang trắng của Trần Phỉ.
“Các ngươi còn mua hay không, không mua vẫn vây quanh nơi này làm gì!”
Trần Phỉ nhìn đám người xung quanh, không biết là hoa quả trong giỏ cho lòng tin, hay là mấy đồng tiền kia, Trần Phỉ trực tiếp quát lớn với người xung quanh.
Ánh mắt người xung quanh đối với Trần Phỉ tràn đầy lạnh lẽo, Trần Phỉ quát lớn, nhưng bọn họ lại không cách nào làm ra hành động khác, bởi vì Trần Phỉ nói đúng, bọn họ vây mà không mua, không phù hợp quy củ.
“Các ngươi không mua, vậy ta có thể đi.”
Trần Phỉ nhìn xung quanh một lượt, thử đặt đòn gánh lên vai, thấy không có ai ngăn cản, Trần Phỉ khiêng đòn gánh đi về phía trước.
Người đến người đi xung quanh, phồn hoa dị thường, chỉ có một số người đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Phỉ, ánh mắt băng hàn lại mang theo sát ý, nhưng hết lần này tới lần khác, không thể làm gì được.
……
Trong đình viện, Trì Thư Khanh cuối cùng không tìm được vị trí đầu bếp, nàng không tìm được hạ nhân khác hỏi, một khắc kia, tất cả hạ nhân đều biến mất vô tung, phảng phất đình viện lớn như vậy, chỉ còn lại có hai người là nàng và tiểu thư.
Trì Thư Khanh muốn hỏi tiểu thư chỗ của đầu bếp, nhưng đến bên miệng, Trì Thư Khanh lại ngừng lại. Có một loại cảm giác nguy hiểm ngăn cản Trì Thư Khanh, phảng phất vừa hỏi, liền có thể xuất hiện chuyện lớn hơn.
Cuối cùng, Trì Thư Khanh không tìm được vị trí đầu bếp, mà tiểu thư cầm một cây roi, quất thẳng vào Trì Thư Khanh một cái.
Đau nhức trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, nhưng khi một roi này hạ xuống, Sắc mặt Trì Thư Khanh tái nhợt, toàn bộ thân thể suy yếu không chịu nổi. Trì Thư Khanh phát hiện, mình mất đi một thứ.
Vật như vậy rất trân quý đối với mình, nhưng hết lần này tới lần khác Trì Thư Khanh không biết, rốt cuộc mình đã mất đi cái gì.
“Để cho ngươi nhớ lâu một chút, cũng là vì tốt cho ngươi!”
Tiểu thư ngồi trên ghế, cười tủm tỉm nhìn Trì Thư Khanh. Nụ cười này giống như vừa rồi, ngay cả ý cười trong ánh mắt cũng không có, thuần túy chỉ là thịt trên mặt cử động mà thôi.
“Tạ tiểu thư dạy bảo!”
Trong lòng Trì Thư Khanh đột nhiên toát ra dự cảm không tốt, nhưng không biết xảy ra vấn đề gì.
“Bảo ngươi phân phó đầu bếp nấu ăn, đã phân phó tốt chưa?” Tiểu thư nói.
Ánh mắt Trì Thư Khanh lập tức mở to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu thư nhà mình.
Như thế nào vẫn là vấn đề này, vừa rồi không phải đã hỏi qua, hơn nữa không phải là trách phạt rồi sao, vì sao lại muốn hỏi.
“Bảo ngươi phân phó đầu bếp nấu ăn, đã phân phó tốt chưa?” Tiểu thư lặp đi lặp lại, chỉ là nụ cười trên mặt đã biến mất, chết lặng nhìn Trì Thư Khanh.
“Ta…”
Trì Thư Khanh không biết nên làm gì bây giờ, đợi lát nữa tìm không được đầu bếp, có phải lại phải chịu một roi hay không? Nhưng Trì Thư Khanh không muốn lại bị đánh, thân thể không đau, thế nhưng Trì Thư Khanh có thể cảm giác, chính mình mất đi rất nhiều.
“Bảo ngươi phân phó đầu bếp nấu ăn, đã phân phó tốt chưa?” Không đợi đến khi trả lời, ngữ khí tiểu thư đã trở nên lạnh như băng.
“Tiểu nhân đi hỏi một lát!”
Trì Thư Khanh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, nàng muốn tìm ra đầu bếp, tìm không ra, Trì Thư Khanh cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ này.
Trì Thư Khanh liên tục chạy đến mấy viện tử, lại mất đi phương vị. Mỗi viện đều giống nhau như đúc, bất kể là bày biện hay là hoa cỏ xung quanh, không có chút biến hóa nào.
Đi vòng vài vòng, Trì Thư Khanh thậm chí còn không biết mình giờ phút này ở nơi nào.
Cảm giác âm hàn bốn phía tràn ngập lần nữa, Trì Thư Khanh không tự chủ được rùng mình một cái, rất nguy hiểm, Trì Thư Khanh có thể cảm giác được tâm thần của mình, đang không ngừng cảnh cáo, nhưng Trì Thư Khanh không biết nên tìm đường như thế nào.
“Sao ngươi vẫn đứng ở chỗ này, vì sao không nhúc nhích?”
Một thanh âm băng hàn đột ngột vang lên ở phía sau Trì Thư Khanh, Trì Thư Khanh cơ hồ bị thanh âm này dọa nhảy dựng lên. Trì Thư Khanh quay đầu nhìn về phía sau, tiểu thư nhà mình đang yên lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Đôi mắt của tiểu thư, giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Trì Thư Khanh, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
“Sao ngươi vẫn đứng ở chỗ này, vì sao không nhúc nhích?”
……
Trong y quán, Nhâm Trung Dương cảm thụ được khí tức xung quanh càng ngày càng cổ quái, không tự chủ được đặt tay lên mạch môn của thôn cô.
Một cỗ xúc cảm lạnh như băng từ đầu ngón tay, thoáng cái bao trùm toàn thân Nhâm Trung Dương, Nhâm Trung Dương không tự chủ được rùng mình một cái.
Đồng thời không biết có phải là ảo giác hay không, Nhâm Trung Dương cảm giác tựa hồ có thứ gì đó, đang theo vị trí đầu ngón tay, không ngừng tiêu tán biến mất, hơn nữa tốc độ còn đang không ngừng tăng nhanh.
“Ngươi không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Nhâm Trung Dương theo bản năng thu tay lại, cảm giác bị hấp thu thoáng cái bị cắt đứt, Nhâm Trung Dương không tự chủ được thở phào một hơi.
Loại cảm giác không ngừng tiêu tán này, quá mức không xong, Nhâm Trung Dương phảng phất có một loại cảm giác bị nuốt chửng.
“Bụng tiểu nữ bự thành như vậy, sao lại không sao chứ?”
Trên mặt thôn cô hiện lên nụ cười kỳ quái, dùng sức vỗ bụng mình một cái, đúng là vang lên một tiếng trống da. Nhâm Trung Dương theo động tác của thôn cô nhìn lại, phát hiện bụng thôn cô thật sự phình to, giống như mang thai.
“Bụng rất đau, đại phu, ngài mau giúp tiểu nữ xem một chút đi!” Thôn cô nhìn Nhâm Trung Dương, thúc giục nói.
Nhâm Trung Dương không nhúc nhích, nhưng hắn không nhúc nhích, khí tức quỷ dị xung quanh bắt đầu trở nên nồng đậm, kéo dài như vậy, Nhâm Trung Dương cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện lớn.
Nhưng Nhâm Trung Dương lại không có bất kỳ y thuật nào, mà bắt mạch lại có một loại cảm giác bị nuốt chửng, lần này làm cho Nhậm Trung Dương không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đại phu, ngài mau giúp tiểu nữ xem một chút đi!”
“Đại phu, ngài mau giúp ta xem một chút đi!”
“Đại phu, mau giúp ta xem đi!”
Tiếng thúc giục càng ngày càng gấp, thanh âm càng ngày càng lạnh, trên trán Nhâm Trung Dương không tự chủ được toát ra mồ hôi lạnh.
……
Trần Phỉ đi trên đường phố, vừa đi, vừa ra giá. Đường phố rất dài, thỉnh thoảng có người vây quanh, nhìn hoa quả trong giỏ Trần Phỉ.
Mỗi khi lúc này, Trần Phỉ sẽ nhiệt tình lấy táo đông, táo nhỏ cùng với khoai lang trắng kia. Mà người mua, nhìn thấy trái cây Trần Phỉ đưa ra, cũng không cự tuyệt, trực tiếp mua.
Hơn nữa ở trước mặt Trần Phỉ, ăn xuống toàn bộ ba thứ. Vả lại không phải ăn từng miếng, mà là nhét toàn bộ vào miệng.
Tựa hồ không thể chờ đợi được đã muốn ăn hết trái cây trong giỏ Trần Phỉ.
Chỉ là ăn xong ba loại trái cây này, lại nhìn tư thế xào rau trong hư không của Trần Phỉ một lần, cùng với táo đông, táo nhỏ và khoai lang trắng mà Trần Phỉ đưa ra một lần nữa, người mua trầm mặc.
Vừa rồi loại tư thế nhất định muốn ăn trọn tất cả hoa quả của Trần Phỉ biến mất, chỉ có một loại vẻ mặt không biết nên đi xuống như thế nào, cùng với cỗ phẫn nộ sau khi bị lừa gạt kia.
Mỗi khi như vậy, Trần Phỉ đều hiểu ý người khác mà nâng đòn gánh, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường phố rất nhiều người, không cần phải lãng phí thời gian vào một người.
Trần Phỉ muốn kiếm tiền, lợi dụng trái cây kiếm tiền lớn.
Khi tiền trên người trở nên nhiều hơn, cảm giác khó chịu này của Trần Phỉ dần dần biến mất, đồng thời trong đầu bắt đầu không ngừng hiện ra một ít hình ảnh.
Chỉ là những hình ảnh này lóe lên quá nhanh, không đợi Trần Phỉ bắt được, hình ảnh cũng đã biến mất.
Nhưng Trần Phỉ biết, những hình ảnh này hẳn là rất trọng yếu đối với mình. Mà tiền nhiều hơn, những hình ảnh này mới có thể nhiều lên, Trần Phỉ tự nhiên phải ra sức bán hoa quả kiếm tiền.
Vả lại trên đường phố có một ít quầy hàng bán đồ, cũng có thể gợi lên một ít dục vọng của Trần Phỉ.
Giống như những thứ đó đều là đồ vật cực tốt, chờ đợi Trần Phỉ mua.
Trần Phỉ đi ngang qua một tòa y quán, bước chân không khỏi dừng lại, lang trung ngồi ở bên trong, nhìn có chút quen mắt.
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, đi vào trong y quán.
“Ăn trái cây không?” Trần Phỉ quát.
Trong y quán, tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía Trần Phỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận