Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 408: Hạo Nhật

Trần Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Thân pháp của Thịnh Nhân Nguyên vốn không tầm thường, bằng không cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của Đào Thế Dã. Lúc này lại dùng bí pháp, huyết diễm toàn thân tăng vọt, tốc độ lại tăng thêm một bậc.
“Các hạ, trốn là trốn không thoát, chỉ có ta và ngươi hợp lực, mới có thể đánh lui người của Thiên Dương phủ, mới có thể có một đường sinh cơ.” Thịnh Nhân Nguyên không ngờ thân pháp của Trần Phỉ cũng nhanh như vậy, không khỏi lớn tiếng hô lên.
Thịnh Nhân Nguyên bây giờ đang dùng bí pháp, nhưng bí pháp có thời hạn, thời gian vừa đến, nếu như còn không rời xa tai mắt của Đào Thế Dã, Thịnh Nhân Nguyên tuyệt đối chạy trời không khỏi nắng.
Trần Phỉ không trả lời, nhìn thoáng qua trước mắt, thân hình chớp động, đi tới một ngọn núi, quay đầu lại nhìn Đào Thế Dã và Thịnh Nhân Nguyên.
“Các hạ sáng suốt, dựa vào chạy trốn, nhất định là trốn không thoát.”
Thịnh Nhân Nguyên thấy Trần Phỉ chủ động dừng lại ở phía trước, trên mặt chợt lộ ra vẻ vui mừng, trong ánh mắt mang theo vẻ gian xảo thực hiện được.
Đào Thế Dã nhìn Trần Phỉ dừng lại, không khỏi bật cười, lại có người ngây thơ như thế, cho rằng dựa vào hai Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ là có thể ngăn cản lưỡi kiếm của hắn hay sao?
Võ giả tu luyện ở địa phương nhỏ, mặc dù tu vi cao, kiến thức cũng có hạn, quả nhiên là ngồi đáy giếng nhìn trời.
Thịnh Nhân Nguyên đến gần Trần Phỉ trăm bước, thân hình đột nhiên xoay chuyển, dưới tình huống không có giảm tốc độ, dịch chuyển vị trí, muốn trực tiếp nhảy qua Trần Phỉ.
“Các hạ, ta có đồng bạn ở phía trước, ngươi trước ngăn cản một lát, ta lập tức gọi người đến trợ giúp!”
“Không cần!”
Vẻ mặt Trần Phỉ không thay đổi, trong tiếng bạo điện từ, biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại, đã xuất hiện trước mặt Thịnh Nhân Nguyên.
Sắc mặt Thịnh Nhân Nguyên hơi đổi, vừa muốn nói chuyện, phát hiện Trần Phỉ đã giơ kiếm trong tay lên, đâm tới hắn một kiếm.
“Ngươi làm cái gì!” Thịnh Nhân Nguyên tức giận quát, hắn không nghĩ tới, mình lại bị chặn lại như vậy.
“Bùm!”
Trong tiếng nổ, Thịnh Nhân Nguyên vốn muốn vận dụng xảo kình, tháo công kích của Trần Phỉ ra, thậm chí là mượn lực chạy trốn. Nhưng sau khi binh khí của hai người đụng vào nhau, Thịnh Nhân Nguyên mới phát hiện, trong lưỡi kiếm của đối phương ẩn chứa cự lực bàng bạc.
“Phốc!”
Thịnh Nhân Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, lần này đừng nói là mượn lực, thậm chí Thịnh Nhân Nguyên không thể khống chế thân hình của mình, không tự chủ được bay ngược về phía sau, đập về phía Đào Thế Dã.
Trong mắt Thịnh Nhân Nguyên tràn đầy tuyệt vọng, vốn tưởng rằng có thể tìm một Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, giúp mình ngăn cản Đào Thế Dã một chút. Không nghĩ tới thực lực đối phương khoa trương như thế, hắn thậm chí ngay cả một kiếm cũng không thể tiếp được.
“Các hạ làm việc, tại hạ không có ý xen vào, cáo từ!”
Trần Phỉ nhìn Đào Thế Dã một cái, thân hình chớp động, chạy về phương xa.
“Ha ha ha, thú vị!”
Đào Thế Dã đi tới trước mặt Thịnh Nhân Nguyên, nhìn thảm trạng của Thịnh Nhân Nguyên, không khỏi cười lớn. Thịnh Nhân Nguyên còn muốn giãy dụa một phen, lại bị Đào Thế Dã điểm trúng trán.
Trong phút chốc, Thịnh Nhân Nguyên liền hoàn toàn không cảm giác được khiếu huyệt của mình, tu vi bị hoàn toàn phong bế.
Thịnh Nhân Nguyên chán nản ngã xuống mặt đất, quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ xa xa, trong ánh mắt tràn đầy oán hận. Thịnh Nhân Nguyên không dám lộ ra vẻ mặt này với Đào Thế Dã, lại muốn phát tiết cảm xúc, chỉ có thể tập trung tất cả hận ý vào một mình Trần Phỉ.
Đào Thế Dã bấm động kiếm chỉ, một đạo kiếm ý phóng lên cao, đạo kiếm ý này có thể nhắc nhở người của Thiên Dương phủ phụ cận, tới nơi này tiếp nhận người.
Tiếp theo thân hình Đào Thế Dã chớp động, trực tiếp xông về phía Trần Phỉ. Vốn muốn bắt Thịnh Nhân Nguyên, Đào Thế Dã cũng không định buông tha Trần Phỉ ở phía xa.
Tuy rằng để Trần Phỉ lặng lẽ chạy ra Hoàng thành khiến Đào Thế Dã có chút ngoài ý muốn, nhưng bây giờ cùng nhau bắt, coi như là vừa vặn.
Trần Phỉ cảm nhận được khí tức của Đào Thế Dã tới gần, nhíu mày.
Giang hồ báo thù, loại chuyện này có thể nói là hết sức bình thường, cái gọi là phá Thiên Dương phủ giết người, lý do này không thể biện minh.
Trần Phỉ vốn tưởng rằng ném Thịnh Nhân Nguyên cho Đào Thế Dã, chuyện này coi như kết thúc, dù sao vô duyên vô cớ, Trần Phỉ cũng không muốn trở mặt với một thế lực cấp bá chủ.
Đặc biệt là bây giờ còn ở trong phạm vi Hoàng thành, làm không tốt, có lẽ sẽ dẫn ra càng nhiều người Thiên Dương phủ.
“Ta cùng các hạ không oán không cừu, các hạ theo đuổi ta làm gì?”
“Có một số việc muốn hỏi các hạ, không bằng các hạ theo ta đến Thiên Dương phủ một chuyến, sẽ không trì hoãn bao nhiêu thời gian của các hạ.” Đào Thế Dã cất cao giọng, trong lúc nói chuyện, lại kéo gần vài phần khoảng cách với Trần Phỉ.
Tốc độ thân pháp của Trần Phỉ bây giờ, ở Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ tuyệt đối thuộc loại nhanh, nhưng cũng không phải là không người có thể so sánh, đặc biệt là người thế lực cấp bá chủ này.
Bọn họ tu luyện, có công pháp trực chỉ Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, tự nhiên cũng có truyền thừa thân pháp huyền diệu khác. Đào Thế Dã tu vi Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, lại có mấy năm một lần Nguyên Linh Triều, đã sớm tu luyện truyền thừa thân pháp tới đỉnh phong.
Hơn nữa linh kiếm thượng phẩm trong tay Đào Thế Dã dường như còn có hiệu quả gia tăng thân pháp, cho nên chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa hai bên đã không ngừng kéo gần lại.
Đương nhiên, cũng cùng Trần Phỉ giờ phút này không có toàn lực sử dụng thân pháp có quan hệ cực lớn.
Song phương nếu như vừa rồi từ biệt, vậy tự nhiên chuyện gì cũng không có. Nhưng Đào Thế Dã rõ ràng không định buông tha Trần Phỉ, hiện giờ phụ cận lại không có những người khác, trong mắt Trần Phỉ chậm rãi lộ ra một tia lãnh mang.
Thân hình Trần Phỉ lóe lên, nhảy vào trong rừng rậm, khí tức chợt biến mất.
Cảm giác được khí tức của Trần Phỉ biến mất, ánh mắt Đào Thế Dã hơi híp lại, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vọt vào trong rừng rậm. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, những thứ khác, đều là gà đất chó sành.
“Cọt kẹt!”
Giẫm lên cành lá hủ bại, dưới chân Đào Thế Dã phát ra một tiếng động lạ. Lấy tu vi Đào Thế Dã, điểm ấy thanh âm tự nhiên có thể tránh khỏi, nhưng chính hắn cố ý phát ra động tĩnh như vậy.
Bên trong Thiên Dương phủ, có một môn tiểu công pháp, chính là dùng thanh âm để dò xét người, có thể nói là công pháp mỗi người trong Thiên Dương phủ tất học, dùng để bắt người, cực kỳ tốt.
Đào Thế Dã đi từng bước về phía trước, động tĩnh lá khô dưới chân không dứt bên tai, thậm chí về sau, biến thành tiếng trảo tâm cào gan, dị thường chói tai.
“Ra đây đi, ngươi trốn không thoát đâu.”
Đào Thế Dã nhìn bốn phía, nhẹ giọng cười nói: “Bất quá là đi Thiên Dương phủ một chuyến, không biết bao nhiêu người muốn đi Thiên Dương phủ mà không có phương pháp, ngươi có cơ hội này, phải quý trọng mới đúng.”
“Rào rào!”
Gió nhẹ lay động lá cây, phát ra âm thanh tinh tế. Đào Thế Dã khẽ cau mày, hắn vẫn không cảm nhận được bóng dáng Trần Phỉ.
Giống như Trần Phỉ đã sớm rời khỏi nơi này.
Sạch sẽ lưu loát như thế, thu liễm hoàn toàn một thân khí tức, loại công pháp này Đào Thế Dã lần đầu tiên thấy, nhưng Đào Thế Dã biết, phàm là thi triển loại công pháp này, tốc độ của bản thân sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu Trần Phỉ thật sự thừa dịp này, chạy trốn ra xa, Đào Thế Dã nhất định có thể phát hiện. Cho nên, giờ phút này Trần Phỉ tất nhiên vẫn còn ở chỗ này.
“Hiện giờ ta vẫn còn nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, nếu không đi ra, đừng trách lát nữa ta hạ độc thủ!”
Lại đi vài bước, ý cười trên mặt Đào Thế Dã thu lại, ánh mắt âm lãnh nhìn bốn phía, hiển nhiên đã trở nên cực kỳ không kiên nhẫn.
Bốn phía vẫn không có động tĩnh gì, Đào Thế Dã dừng bước, linh kiếm trong tay chợt động, một đạo kiếm quang hình tròn lấy Đào Thế Dã làm trung tâm, quét ngang bốn phương.
Nếu tìm không thấy người, Đào Thế Dã dứt khoát hủy khu rừng rậm này đi, đến lúc đó tự nhiên sẽ không có chỗ ẩn thân cho Trần Phỉ.
Mà lấy tu vi Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, phá hủy một rừng rậm, quá mức đơn giản, hao phí đơn giản chỉ là một chút thời gian mà thôi.
“Oanh!”
Toàn bộ rừng rậm phát ra tiếng vang thật lớn, đồng thời kiếm ý của Đào Thế Dã cũng phóng lên cao, phụ cận không xa còn có người của Thiên Dương phủ, cảm giác được cỗ kiếm ý này, tự nhiên sẽ đến trợ giúp.
Vô số khúc gỗ quay cuồng vỡ vụn, nhựa cây tràn ngập, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ rừng rậm thoáng cái trở nên hôn ám.
Một đạo thân ảnh quỷ mị xuất hiện ở phía sau Đào Thế Dã, đâm ra trường kiếm trong tay, chính là Trần Phỉ đang chờ ở một bên.
“Đã sớm chờ ngươi đến!”
Đào Thế Dã chợt xoay người, trong ánh mắt tràn đầy ý cười đã thực hiện được, một thân lực lượng giống như mặt trời chói chang, tản mát ra vô tận nhiệt lực, thoáng cái nổ tung trong phạm vi trăm mét.
Loại nóng rực này không chỉ trảm thân, càng trực tiếp thiêu đốt tâm thần người, trong lúc hoảng hốt, giống như đối mặt trời cao, không thể nhìn thẳng, trong lòng càng sẽ sinh ra vô tận sợ hãi, giống như trực diện thiên uy.
Thiên Dương kiếm!
Truyền thừa đỉnh cấp nhất Thiên Dương phủ, mở một trăm linh tám khiếu huyệt, có thể một đường tu hành đến Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong. Mà Đào Thế Dã đã bằng vào Thiên Dương kiếm, mở một trăm lẻ bốn khỏa khiếu huyệt.
Lại thêm bốn khỏa, Đào Thế Dã liền trở thành cường giả Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, càng có thể đổi bội kiếm trong tay thành cực phẩm linh khí. Đến lúc đó chiến lực của Đào Thế Dã mới có thể đạt tới trình độ khoa trương nhất.
Giờ phút này mặc dù còn không phải Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, nhưng một trăm lẻ bốn khỏa khiếu huyệt, phối hợp thượng phẩm linh kiếm, Đào Thế Dã cũng không phải Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ bình thường có thể so sánh.
Hoặc là nói, tuyệt đại bộ phận Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của Đào Thế Dã, như những Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ chỉ có thể mở ra bảy tám chục khỏa khiếu huyệt, chỉ sợ cũng không ngăn được một kiếm của Đào Thế Dã.
Đây chính là sự khác biệt giữa truyền thừa đỉnh cấp và truyền thừa bình thường, cũng là nguyên nhân căn bản khiến các thế lực cấp bá chủ khinh thường võ giả bình thường, điểm khởi đầu và điểm cuối của hai bên quả thật không giống nhau.
Trần Phỉ cảm nhận được khí thế bùng nổ của Đào Thế Dã, nhíu mày, đây đúng là người mạnh nhất Trần Phỉ từng giao thủ.
“Tư!”
Một đoàn điện quang trên Càn Nguyên kiếm sáng lên, tiếp theo chuyển hóa thành màu đen thâm trầm, năm môn công pháp đều dung luyện trên Càn Nguyên kiếm, Càn Nguyên kiếm bắt đầu hơi run lên.
Đây là hưng phấn, Càn Nguyên kiếm cảm giác được lực lượng Trần Phỉ truyền đến, linh tính không tự giác phấn khởi.
Thanh âm gào thét của Long Tượng vang lên trong cơ thể Trần Phỉ, vừa rồi rõ ràng vẫn là một kiếm bình thản không có gì lạ, giờ phút này lại trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Ầm!”
Hai thanh kiếm đâm vào nhau, một tầng dao động lấy kiếm làm trung tâm, nhộn nhạo về bốn phương tám hướng. Những cỏ cây vốn đã bị cày qua một lần, giờ phút này hoàn toàn nổ thành bột phấn.
Dưới chân hai người Trần Phỉ và Đào Thế Dã, từng vết nứt thật lớn nứt ra, vết nứt kéo dài ra xa, một số vùng núi bắt đầu sạt lở, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Vẻ mặt Đào Thế Dã vốn hết thảy đều ở trong tay, thoáng cái đã xảy ra biến hóa.
Khí tức của Trần Phỉ trong mắt hắn đã xảy ra biến hóa, biến thành Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ. Bất quá đây không phải mấu chốt, bởi vì cho dù là Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, cũng không có mấy người có thể ngăn trở một kiếm này của hắn.
Nhưng tình huống lúc này lại là, một cỗ cự lực mãnh liệt cuồn cuộn trào về phía hắn, dĩ vãng Thiên Dương kiếm không có gì không đốt, đặc tính trảm thân trảm thần cũng không có xuất hiện trên người Trần Phỉ.
“Bạch bạch!”
Đào Thế Dã không tự chủ được lui về phía sau vài bước, cổ họng lăn lộn, có máu bầm, nhưng bị Đào Thế Dã trực tiếp nuốt trở lại. Chỉ một chiêu, Đào Thế Dã đã bị thương.
“Ta ngược lại nhìn xem, ngươi còn ẩn giấu cái gì!”
Đào Thế Dã gầm lên một tiếng, khí tức nóng rực trên người trở nên càng ngày càng hùng hậu, sau một khắc, thân hình Đào Thế Dã chớp động, trực tiếp xông về phía ngược lại.
Đào Thế Dã, vậy mà trực tiếp chạy trốn.
Chỉ đối một chiêu lẫn nhau, Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ Thiên Dương phủ người người kính sợ, cứ như vậy cướp đường mà chạy.
Trần Phỉ ngẩn ra, vốn còn tưởng rằng Đào Thế Dã muốn liều mạng, không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy. Trần Phỉ nhìn bóng lưng Đào Thế Dã, thức hải rung động, liên tục đánh ra mười đạo Trảm Thần Kiếm.
Bước chân Đào Thế Dã không khỏi dừng lại, một đạo Trảm Thần Kiếm, Đào Thế Dã có thể không nhìn, dù sao bản thân Thiên Dương Kiếm có thể bảo vệ tâm thần.
Có thể nói Thiên Dương kiếm là một môn công pháp khó gặp, có thể đồng thời tu luyện nguyên lực cùng với tâm thần.
Nhưng chịu không nổi liên tiếp mười đạo Trảm Thần Kiếm của Trần Phỉ, Đào Thế Dã trực tiếp bị đánh dừng tại chỗ, trong thức hải tràn đầy mê muội, thậm chí tâm thần xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.
Đào Thế Dã theo bản năng kích phát Thiên Dương kiếm, người trong nháy mắt thanh tỉnh, chỉ là xuất hiện ở trước mặt là một tòa kiếm trận.
Cự lực áp lên người Đào Thế Dã, kiếm châu phát ra khí tức bàng bạc, lại càng bao vây lấy.
“Phá!”
Đào Thế Dã quát to một tiếng, linh kiếm trong tay tản mát ra quang mang cực nóng, một kiếm quét qua kiếm trận.
Toàn bộ Trọng Nguyên kiếm trận kịch liệt rung động, biên giới kiếm trận bị xé mở một lỗ hổng.
Mở một trăm lẻ bốn khỏa khiếu huyệt, có được thượng phẩm linh kiếm, chiến lực Đào Thế Dã quả thật phi thường khoa trương. Nếu Trần Phỉ cũng có tu vi như vậy, cũng có được thượng phẩm linh kiếm, Trọng Nguyên kiếm trận tuyệt đối sẽ không bị xé rách.
Dù sao Trấn Long Tượng không cách nào gia trì kiếm trận, mà nếu như không có Trấn Long Tượng, Trần Phỉ chỉ sợ đánh không lại Đào Thế Dã.
Nhưng thế sự nhân gian chưa từng có hai chữ nếu như, Trần Phỉ có được Trấn Long Tượng, thực lực bây giờ chính là mạnh hơn Đào Thế Dã.
Đào Thế Dã xé rách kiếm trận, còn chưa kịp chạy ra, Trần Phỉ đã xuất hiện trước mặt hắn, đâm ra Càn Nguyên kiếm, không khí phía trước giống như bị Trần Phỉ mạnh mẽ đánh nổ.
“Bùm!”
Tiếng nổ vang vọng tứ phương, Đào Thế Dã rốt cuộc không khống chế được máu bầm, trực tiếp phun ra, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Trần Phỉ bước về phía trước một bước, căn bản không cho Đào Thế Dã cơ hội thở dốc, lại đâm ra một kiếm.
Hai kiếm giao kích, vốn là có lực phản chấn cực lớn, dù sao lực lượng của Thiên Dương kiếm cũng cực kỳ khoa trương. Nhưng những lực phản chấn này ở bên Trần Phỉ, giống như không tồn tại.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm!
Trong nháy mắt, lại đâm ra ba kiếm, mặt Đào Thế Dã đã không còn huyết sắc, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng. Nhiều nhất chỉ mười năm, hắn liền có cơ hội bước vào Luyện Khiếu cảnh đỉnh phong, bây giờ lại ở chỗ này, chết trong tay một hạng người vô danh?
“Phía trước chính là Đào Thế Dã Đào huynh? Có chỗ nào cần hỗ trợ không?” Đột nhiên một thanh âm xa xa truyền tới.
Ánh mắt Đào Thế Dã chợt trừng lớn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn, đây là bạn tốt Đông Văn Hiên của hắn, không nghĩ tới gặp phải ở chỗ này.
“Đông huynh, cứu ta!” Đào Thế Dã quát lớn.
Trần Phỉ cảm giác được khí tức từ xa chạy tới, lại là một Luyện Khiếu cảnh hậu kỳ, phụ cận Hoàng thành này, cao thủ nhiều quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận