Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 306: Phong mang

Linh Đồng Thuật!
Đồng tử Ngô Vĩnh Chiếu hiện lên một đạo quang mang, trong hai mắt của hắn, cảnh tượng xa xa nhanh chóng bị kéo tới gần, Ngô Vĩnh Chiếu nhìn thấy Liêu Hán Khâm, còn có mấy người Nguyên Thần kiếm phái lúc trước.
Trong lòng Ngô Vĩnh Chiếu hiện lên mấy ý niệm trong đầu, hoài nghi lúc trước được chứng thực, hai người Đổng Tu Chí thật sự là bị Liêu Hán Khâm giết chết, bằng không ba người Nguyên Thần kiếm phái không có khả năng sống sót.
Chỉ là trong đó còn có mấy điểm đáng ngờ, bất quá hiện giờ những thứ này đã không còn trọng yếu. Đám người mình bị phát hiện, dự định ban đầu, vụng trộm tiêu hao nhân mã Tiên Vân kiếm phái, đã thất bại.
Một chiêu sai, hiện giờ mặc dù không có thua toàn bộ, nhưng không thể nghi ngờ sẽ trở nên khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Tựa hồ là cảm ứng được nhìn trộm, ánh mắt Liêu Hán Khâm chợt cùng đồng thuật của Ngô Vĩnh Chiếu đụng vào nhau, Ánh mắt Ngô Vĩnh Chiếu hơi híp lại, Linh Đồng Thuật bị trực tiếp phá bỏ.
“Tách ra đi, ta ngăn Liêu Hán Khâm!”
Ngô Vĩnh Chiếu quay đầu nhìn về phía những người khác, nếu Ngô Vĩnh Chiếu bỏ trốn, nhưng những người khác phỏng chừng sẽ bị Liêu Hán Khâm đuổi kịp, một kiếm giết chết một người.
Chỉ có hắn ngăn cản Liêu Hán Khâm trong chốc lát, những người khác mới có thể sống sót.
“Được!”
Ba người còn lại của Thần Viêm phái liếc nhau, thân hình chớp động, chạy về các phương hướng khác nhau. Như vậy cho dù bị truy kích, cũng có thể tránh được khả năng bị tận diệt.
Ngô Vĩnh Chiếu đứng sừng sững tại chỗ, đợi đến khi thấy rõ mấy người Liêu Hán Khâm, linh kiếm trong tay chợt bạo ra khí tức cực hạn, kiếm ý phóng lên cao, trải rộng khắp bốn phương.
Mấy người đang nhào tới bên này, cảm ứng được cỗ khí tức này, thân hình không tự chủ được hơi dừng lại, chỉ có tốc độ Liêu Hán Khâm không thay đổi, trực tiếp nhào tới Ngô Vĩnh Chiếu.
“Tranh!”
Linh kiếm bên hông Liêu Hán Khâm nhảy vào trong tay, một tiếng kiếm minh, cứng rắn đè khí thế của Ngô Vĩnh Chiếu trở về, trong phạm vi mấy trăm mét, khí tức của hai người tranh đoạt nghiền ép lẫn nhau, mà khi hai người tiếp cận, loại tranh phong này trở nên càng thêm kịch liệt.
Tu vi tương đương, đều chỉ thiếu một bước là có thể phá vào Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ. Trình độ công pháp cũng đại khái giống nhau, Thần Viêm phái cùng Tiên Vân kiếm phái có quan hệ sâu xa, có thể ngược dòng đến thật lâu trước kia.
Mấu chốt chính là, ngay cả binh khí trong tay, đều là thượng phẩm linh kiếm.
Hai người giao phong, có thể nói là ngang nhau khó phân. Luận bàn bình thường, rất khó phân ra cao thấp chân chính. Chỉ có đánh nhau sinh tử, mới có thể quyết ra thắng bại.
“Liêu Hán Khâm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nơi này hơi chật chội, không bằng đổi chỗ khác, để cho ta xem kỹ kiếm pháp của Tiên Vân như thế nào!”
Ngô Vĩnh Chiếu lớn tiếng nở nụ cười, thân hình chớp động, chạy về phía một phương vị khác. Nhìn quỹ tích, phảng phất như muốn vòng ra sau lưng mọi người.
“Các ngươi đuổi theo những người khác!” Liêu Hán Khâm khẽ nhíu mày, Ngô Vĩnh Chiếu này là ép hắn lưu lại.
Bằng không bị Ngô Vĩnh Chiếu vòng ra phía sau mọi người, chỉ cần Liêu Hán Khâm đuổi theo những người khác, vậy Ngô Vĩnh Chiếu có thể trực tiếp giết tới. Nơi này ngoại trừ hắn, những người khác căn bản sẽ không phải là đối thủ của Ngô Vĩnh Chiếu.
“Vâng!”
Đội ngũ của Liêu Hán Khâm, cộng thêm Liêu Hán Khâm tổng cộng có năm người, cho nên giờ phút này hai người một tổ, truy đuổi người của Thần Viêm Phái.
Ba người Trần Phỉ đi theo mấy người, đuổi theo phía trước. Bất quá những người khác đối với bọn họ cũng không có chờ mong gì, hai trọng thương, Trần Phỉ lại chỉ là Luyện Khiếu Cảnh mới đột phá không lâu.
Truy đuổi một khoảng cách, ba người Trần Phỉ không lười biếng, vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiên Vân kiếm phái. Nhưng chung quy vẫn mất đi một chút tiên cơ, đuổi tới nửa đường, liền để người của Thần Viêm phái chạy mất.
Trần Phỉ đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Liêu Hán Khâm và Ngô Vĩnh Chiếu giao thủ. Khoảng cách hơi xa, cảm ứng rất mơ hồ. Chỉ có thể thoáng cảm giác được phong mang của thượng phẩm linh khí, cùng với nguyên lực bàng bạc của hai người Liêu Hán Khâm.
Trần Phỉ hiện giờ hai mươi khỏa khiếu huyệt, trong Luyện Khiếu sơ kỳ, kỳ thật đã không tính là yếu. Mặc dù không cùng tán tu so sánh, nhưng ở trong các tông môn, đều thuộc về Luyện Khiếu Cảnh có thâm niên.
Nhưng hiển nhiên so sánh với hai người Liêu Hán Khâm sắp đột phá, tu vi không thể nghi ngờ là kém hơn rất nhiều. Hơn nữa uy năng của thượng phẩm linh khí, khiến cho hai người Liêu Hán Khâm đã có uy thế của Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ bình thường.
Duy nhất bù đắp khuyết điểm của Trần Phỉ, chính là trình độ lĩnh ngộ công pháp, cùng với cự lực mãnh liệt mà Trấn Long Tượng ban cho.
Nửa canh giờ sau, tất cả mọi người hội tụ cùng một chỗ.
Ba người Thần Viêm phái thuận lợi đào thoát, đều không đuổi kịp. Mà Ngô Vĩnh Chiếu, cũng không bị Liêu Hán Khâm lưu lại.
Thực lực hai người tương đương, Ngô Vĩnh Chiếu cũng không muốn ở chỗ này liều chết đánh nhau, cho nên tìm được một cơ hội, Ngô Vĩnh Chiếu trực tiếp bỏ chạy, Liêu Hán Khâm cũng không thể mạnh mẽ lưu xuống.
“Liêu sư huynh, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?” Những người khác nhìn về phía Liêu Hán Khâm.
Liêu Hán Khâm nhíu mày, hiện giờ lo lắng nhất chính là Luyện Khiếu Cảnh trong môn gặp nạn. Thực lực của Ngô Vĩnh Chiếu, các môn nhân khác căn bản khó ngăn cản. Chỉ cần gặp phải, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
“Tìm kiếm xung quanh, xem có dấu vết gì không.” Liêu Hán Khâm suy nghĩ một lát, trầm giọng nói.
Thời gian một nén nhang trôi qua, mọi người tìm được hai địa phương phát sinh chiến đấu, nhưng hai địa phương này khí tức hỗn tạp, đã rất khó phân rõ cụ thể người chiến đấu là ai.
Nhiều nhất là nhìn ra, chiến đấu từ đầu đến cuối, thời gian rất ngắn, chứng tỏ thực lực song phương căn bản không ở cùng một cấp độ.
Tất cả mọi người không tự chủ được nghĩ đến Ngô Vĩnh Chiếu, tựa hồ cũng chỉ có hắn, đối với những Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ khác mà nói, bị vây trong trạng thái nghiền ép.
Sắc mặt Liêu Hán Khâm trầm ngưng, vẻn vẹn những thứ này, kỳ thật có thể phán đoán rất ít, nhưng cũng bởi vì ít, cho nên tính chỉ điểm lại trở nên phi thường rõ ràng.
Một canh giờ sau, trong một sơn động mới mở, ba người Trần Phỉ khoanh chân ngồi, Phong Hưu Phổ và Ngụy Diên Đào đang nhắm mắt dưỡng thương.
Thương thế của hai người, kỳ thật phi thường nghiêm trọng, một đêm bôn ba, hoàn toàn là đang cố gắng chống đỡ. Hiện giờ rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi, hai người tự nhiên nhanh chóng vận công chữa thương.
Mấy người Tiên Vân Kiếm Phái lúc này đang ở trong một sơn động khác bên cạnh, bọn họ còn đang thương lượng phương án hành động kế tiếp ở bí cảnh. Dù sao Thần Viêm phái xuất hiện, có thể nói là làm rối loạn tất cả kế hoạch lúc trước.
Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, ánh mắt Trần Phỉ chậm rãi mở ra, ánh mắt bình tĩnh.
Kế hoạch giá họa cho Tiên Vân kiếm phái, xem như thành công. Từ khi Liêu Hán Khâm và Ngô Vĩnh Chiếu gặp nhau, chuyện này cơ bản đã thành định cục.
Kế hoạch cũng không tinh xảo, nhưng bởi vì Tiên Vân kiếm phái cùng Thần Viêm phái gần như không chết không thôi, làm cho kế hoạch thi hành, thoáng cái trở nên đơn giản.
Phong Hưu Phổ cùng Ngụy Diên Đào cũng dần dần tỉnh lại, thương thế rốt cuộc ổn định, không cần lo lắng tiếp tục xấu đi, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, phỏng chừng còn phải mất một thời gian không nhỏ.
Lấy loại tình huống này, tiếp tục ở trong bí cảnh, hiển nhiên đã không thích hợp, nếu lại có một hồi ác chiến, thương thế của hai người tất nhiên sẽ tăng thêm, thậm chí trực tiếp chết.
“Bí cảnh không mở được?”
Vị trí lối ra bí cảnh, Ngụy Diên Đào có chút kinh ngạc hỏi. Bí cảnh mở và đóng, bình thường là một tháng, nhưng nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, là có thể tạm thời mở ra.
“Hẳn là có liên quan đến phương thức tiến vào của người Thần Viêm Phái, quy tắc bí cảnh có chút thay đổi.”
Liêu Hán Khâm nhíu mày, hắn vốn định thông báo chuyện bên trong bí cảnh với bên ngoài, thậm chí còn phái người tiến vào, vây giết mấy người Ngô Vĩnh Chiếu. Kết quả không ngờ, bí cảnh trực tiếp không mở được.
“Một tháng sau có thể mở ra không?” Phong Hưu Phổ hỏi.
“Một tháng sau có thể.” Liêu Hán Khâm gật gật đầu, nhưng thời gian ra vào bị kẹt chết, sẽ vô cớ sinh ra rất nhiều biến số.
Không cách nào rời đi, Trần Phỉ đành phải mang theo hai người Phong Hưu Phổ, đi tìm những người khác của Nguyên Thần kiếm phái. Cũng may trải qua một ít hỏi thăm, ba người Trần Phỉ ở bên bờ hồ, tìm được Nhâm Trung Dương.
“Hai người các ngươi bị thương như thế nào?”
Nhâm Trung Dương nhìn thấy Phong Hưu Phổ và Ngụy Diên Đào, sắc mặt không khỏi biến đổi, loại khí tức này, bị thương cực nặng mới có thể như thế.
“Bị Thần Viêm phái đánh, ngươi thiếu chút nữa không gặp được ta.” Ngụy Diên Đào có chút thổn thức nói.
“Người của Thần Viêm phái cũng ở trong bí cảnh?” Nhâm Trung Dương nhíu mày.
“Người tới không ít, chúng ta vốn định trực tiếp ra khỏi bí cảnh, phát hiện quy tắc bí cảnh biến động, chỉ có thể chờ một tháng sau, lối ra mới có thể mở.” Phong Hưu Phổ lắc đầu nói.
Nhâm Trung Dương nhíu mày càng sâu, quả thực là một tin tức tốt cũng không có.
Bên cạnh Nhâm Trung Dương, vốn đi theo hai vị trưởng lão Nguyên Thần kiếm phái, ba người Trần Phỉ gia nhập, đội ngũ thoáng cái lớn mạnh lên. Hai người Phong Hưu Phổ cũng có thể an tâm dưỡng thương, ít nhất chiếu cố lẫn nhau cũng đã đủ rồi.
Bên kia, Liêu Hán Khâm không cách nào truyền tin tức ra ngoài bí cảnh, dứt khoát bắt đầu để cho các môn phái ở trong bí cảnh tìm kiếm tung tích của mấy người Thần Viêm phái.
Nhưng không biết là bí cảnh quá lớn, hay là nguyên nhân khác, mấy ngày qua, người của Thần Viêm phái thật giống như biến mất, một chút dấu vết cũng không tìm được.
Mà loại tìm kiếm oanh oanh liệt liệt này, Liêu Hán Khâm rốt cuộc cũng xác nhận hai người Chu Tử Hướng bị Thần Viêm phái sát hại, điều này làm cho Liêu Hán Khâm đau lòng, đồng thời, càng thêm phẫn nộ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vô luận tìm kiếm như thế nào, đều tìm không thấy người của Thần Viêm phái, không ít người không khỏi đưa ánh mắt về Bán Bình Sơn.
Muốn nói bí cảnh, địa phương nào chưa tìm qua, đó chính là Bán Bình Sơn.
Bán Bình Sơn tản mát ra khí tức làm cho người ta bất an, một ít đệ tử Luyện Thể Cảnh không tin tà, sau khi đi lên, cũng không có xuống nữa. Cho nên lần tìm kiếm này, Bán Bình Sơn bị mọi người theo bản năng bỏ qua.
So sánh với đệ tử Luyện Thể Cảnh, Luyện Khiếu Cảnh cảm ứng khí tức của Bán Bình Sơn mẫn cảm hơn, đều hiểu được Bán Bình Sơn cực kỳ không đơn giản, cho nên không có Luyện Khiếu Cảnh đi lên.
Liêu Hán Khâm một bên an bài đệ tử Luyện Thể Cảnh, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thần Viêm Phái, bên kia thì triệu tập nhân thủ, chuẩn bị cùng nhau lên Bán Bình Sơn.
Bên Nguyên Thần kiếm phái, Nhâm Trung Dương phụ trách tiếp xúc với Tiên Vân kiếm phái, Trần Phỉ thì một mình tìm sơn động tu luyện.
Bí cảnh, ngoại trừ Bán Bình Sơn, linh tài ở những nơi khác gần như đã bị tìm xong, cho nên Trần Phỉ mấy ngày gần đây, căn bản cũng không ra ngoài tìm linh tài, mà là nắm chặt thời gian, luyện chế toàn bộ linh thảo mấy ngày trước lấy được, sau đó phục dụng xuống.
Hiệu quả rất rõ ràng, trực tiếp mở ra ba khỏa khiếu huyệt của Trần Phỉ, tổng số lượng khiếu huyệt đạt tới hai mươi ba.
Mà ngoại trừ tu vi tiến bộ, Càn Nguyên Kiếm cũng đang không ngừng trưởng thành.
Đầu tiên là trực tiếp hấp thu linh túy của thanh hạ phẩm linh kiếm, Trần Phỉ không có dừng lại, mà là để Càn Nguyên Kiếm tiếp tục hấp thu thanh trung phẩm linh kiếm của Đổng Tu Chí.
Sau khi hấp thu hơn phân nửa, Càn Nguyên Kiếm liền đi tới vị trí cực hạn của hạ phẩm linh kiếm.
Tiến thêm một bước, chính là trung phẩm linh kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận