Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 279: Cá, cắn câu!

Oanh!
Một tiếng nổ vang, Dư Tiêu Lâm mỗi bước tạo ra một hố sâu, liều mạng thi triển thân pháp, muốn trút cự lực trên người xuống mặt đất. Nhưng cỗ lực lượng này mãnh liệt như thế, nếu như cho đủ thời gian, Dư Tiêu Lâm ngược lại nắm chắc trút lực lượng xuống sạch sẽ.
Nhưng, Trần Phỉ làm sao có thể cho Dư Tiêu Lâm thời gian.
Khi Dư Tiêu Lâm liên tục lui về phía sau, Trần Phỉ đã một lần nữa đi tới trước mặt Dư Tiêu Lâm.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Dư Tiêu Lâm nhìn Trần Phỉ giơ kiếm trong tay lên, sợ hãi tử vong khiến Dư Tiêu Lâm điên cuồng hô to. Thi thể Sa Ứng Tứ còn ở bên cạnh, Dư Tiêu Lâm không muốn bước theo bước chân của Sa Ứng Tứ.
Trần Phỉ không đáp lại, khi những người này xuất hiện trước mặt Trần Phỉ, biểu hiện ra sát ý, tất cả đã được định trước.
Thực lực của Trần Phỉ hơi yếu một chút, tình thế hiện tại sẽ nghịch chuyển, đến lúc đó Trần Phỉ muốn rời đi cũng không được, cuối cùng sẽ bị ba người tàn nhẫn vây giết.
“A!”
Dư Tiêu Lâm nhìn thấy lưỡi kiếm của Trần Phỉ đâm tới, lớn tiếng rống giận, khiếu huyệt trong cơ thể rung động, bắt đầu sụp đổ, lực lượng mãnh liệt chợt xuất hiện trong thân thể Dư Tiêu Lâm.
Nghịch Tuyệt Thương!
Nhưng Dư Tiêu Lâm cũng không đâm ra trường thương trong tay, mà là dựa vào lực lượng bàng bạc trong cơ thể, thân ảnh nhoáng một cái, chạy về phía xa.
Nghịch Tuyệt Thương không giết được Trần Phỉ, Sa Ứng Tứ đã chứng minh điểm này, Dư Tiêu Lâm không muốn chết, mặc dù chỉ có thể sống tạm, hắn cũng phải sống, mà không phải ở chỗ này vô thanh vô tức chết đi.
Trần Phỉ có chút ngoài ý muốn, không ngờ Dư Tiêu Lâm lại dùng chiêu pháp liều mạng, dùng để chạy trốn.
Nghịch Tuyệt Thương, nghịch hành nguyên lực, khiếu huyệt vỡ nát, chính là để đồng quy vu tận cùng địch nhân. Nếu địch nhân không chết, mình cũng lập tức phải mất mạng.
Mặc dù giờ phút này Dư Tiêu Lâm có thể chạy đi, nếu vận khí tốt, sau đó tất nhiên là phế nhân. Vận khí hơi kém một chút, trong quá trình chạy kinh mạch sẽ đứt từng khúc mà chết, mà xác suất này cũng lớn nhất.
Trần Phỉ vừa định đuổi theo, liền phát hiện Dư Tiêu Lâm đã hóa thành hư ảnh biến mất, tốc độ chạy trốn cực kỳ nhanh. Với thân pháp hiện giờ của Trần Phỉ, không có khả năng đuổi kịp.
Trừ phi tu luyện Độn Thiên Hành tới đại viên mãn, mới có thể đuổi theo chặn giết.
Phương Triết Hoa nhìn Dư Tiêu Lâm biến mất, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ba người ban đầu đều bị Trần Phỉ trấn áp, không phải chết thì là chạy. Hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn, Phương Triết Hoa không nhìn thấy bất cứ khả năng lật ngược tình thế nào.
“Lão phu sống nhiều năm như vậy, rất ít nhìn lầm, không nghĩ tới hôm nay lại ngã xuống dưới tay ngươi!”
Phương Triết Hoa lạnh lùng nhìn Trần Phỉ, đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười. Trường thương trong tay, từ vũ động rất nhanh ban đầu, thoáng cái chậm lại.
Sau một khắc, toàn bộ thân thể Phương Triết Hoa chợt bành trướng, sau đó nổ tung, vô số huyết vụ tràn ngập về bốn phương, nhưng đều bị kiếm trận khóa lại, cuối cùng áp trong một phạm vi nhất định.
Trần Phỉ đứng ngoài kiếm trận, nhìn Phương Triết Hoa tự bạo, không tiến lên ngăn cản.
Bởi vì ngăn cản không được, tuy rằng Trần Phỉ có thể trấn giết bọn họ, nhưng không có nghĩa là có thể khống chế hết thảy bọn họ.
“Là không muốn ta bắt sống, hỏi ra chuyện khác sao?”
Kiếm trận tiêu tán, Trần Phỉ nhìn chỗ Phương Triết Hoa đứng, nơi đó đã không còn gì. Phương Triết Hoa thậm chí còn tự bạo linh khí của mình, không định để lại cho Trần Phỉ bất cứ thứ gì.
Trần Phỉ tìm kiếm đồ vật trên người Sa Ứng Tứ, mấy khối nguyên thạch, đáng giá nhất chính là thanh linh khí trường thương kia, nhưng linh tính cũng đã tiêu tán hơn phân nửa.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua phương hướng Dư Tiêu Lâm biến mất, thân hình chớp động, đuổi theo.
Chưa tới thời gian cạn chén trà, Trần Phỉ đã nhìn thấy thi thể của Dư Tiêu Lâm trong rừng rậm, đã chết một lúc. Nghịch chuyển nguyên lực, khiếu huyệt tan vỡ, Dư Tiêu Lâm cuối cùng vẫn chết dưới nguyên lực bạo loạn.
Hao hết tâm tư chạy trốn, kết quả cuối cùng vẫn như thế.
Trần Phỉ tiến lên lục soát thân thể, thu hoạch vẫn không lớn, mấy khối nguyên thạch, không có đan dược. Về phần linh khí trong tay hắn, linh tính đã sớm biến mất, thành một khối sắt vụn.
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, vẫn thu hồi trường thương này, ít nhiều cũng có thể bán chút ngân lượng.
Xác định không bỏ sót, Trần Phỉ nhìn thoáng qua phương vị xung quanh, thân hình chớp động, chạy về phía sơn môn của Nguyên Thần Kiếm Phái.
Chuyện xảy ra hôm nay hơi nhiều, Trần Phỉ nhất định phải trở về bẩm báo. Về phần không đi Mặc Dương sơn trang bắt Tiền Kiến Long, là Trần Phỉ không muốn đả thảo kinh xà.
Bởi vì Trần Phỉ không cách nào xác định ở Mặc Dương sơn trang, rốt cuộc có bao nhiêu người có liên quan đến chuyện này, có lẽ Trần Phỉ có thể thần không biết quỷ không hay bắt Tiền Kiến Long, nhưng người khác cũng có thể lén lút truyền tin ra ngoài.
Đã như vậy, còn không bằng nhanh chóng trở về nói rõ sự tình, sau đó tự nhiên sẽ có người an bài tốt tất cả mọi chuyện.
Rất nhanh trở lại sơn môn, Trần Phỉ tìm được chưởng môn Cù Thanh Sinh, nói rõ hết thảy huống gặp phải. Cù Thanh Sinh khiếp sợ dị thường, vừa khiếp sợ tình huống Mặc Dương sơn trang, cũng kinh ngạc thực lực của Trần Phỉ.
“Ba người kia là ngươi quay lại xin giúp đỡ, bị ta đánh chết, người khác hỏi, ngươi phải trả lời như vậy!”
Cù Thanh Sinh nhìn Trần Phỉ, không quên dặn dò.
Trần Phỉ thể hiện ra tiềm lực ngộ tính như vậy, loạn cục thế này, không thể để cho Trần Phỉ biểu hiện quá mức chói mắt.
“Ta hiểu.” Trần Phỉ gật đầu, hiểu được dụng tâm của chưởng môn.
Cù Thanh Sinh truyền tin tức tới Tiên Vân Kiếm Phái, Trần Phỉ thì trở lại đình viện của mình.
Kỳ thật Trần Phỉ còn có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, cũng muốn bắt sống một người nào đó trong đám Phương Triết Hoa để giải thích nghi hoặc cho mình.
Nhưng cuối cùng, Trần Phỉ cũng buông tha. Vẫn là người chết an toàn nhất, muốn bắt sống Luyện Khiếu Cảnh cùng giai, chẳng khác nào gia tăng nguy hiểm cho mình, không cần thiết.
Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết, trong tay đối phương rốt cuộc còn giấu át chủ bài gì, nhìn như an toàn, có lẽ chỉ cần sơ sẩy một cái liền có thể lấy mạng của ngươi.
Mặc Dương sơn trang, Tiền Kiến Long đang chờ mấy người Phương Triết Hoa trở về.
Tiền Kiến Long cũng không lo lắng chuyến đi này, liệu đám người Phương Triết Hoa có thể đánh chết Trần Phỉ hay không, Tiền Kiến Long quan tâm hơn là, kế tiếp nên xử lý tin tức nơi này như thế nào.
Theo thời gian trôi qua, ba người Phương Triết Hoa còn chưa trở về, Tiền Kiến Long không hiểu sao trở nên có chút phiền não.
Kỳ thật thời gian cũng không qua bao lâu, nhưng không biết vì cái gì, Tiền Kiến Long luôn cảm giác tựa hồ có chuyện bỏ sót, làm cho Tiền Kiến Long đứng ngồi không yên.
“Ngươi rất hoảng hốt?”
Một giọng nói vang lên bên tai Tiền Kiến Long, Tiền Kiến Long cả kinh, quay đầu nhìn lại, hai mắt hơi mở to, Quách Hoài Du, trưởng lão Chấp Pháp Đường của Tiên Vân Kiếm Phái.
Làm sao Quách Hoài Du có thể xuất hiện ở đây, vào thời điểm như vậy?
Trong lòng Tiền Kiến Long đại loạn, nhưng sau bao nhiêu năm ẩn nấp, Tiền Kiến Long đã có thể kinh hãi mà mặt không chút thay đổi.
“Quách trưởng lão, không tiếp đón từ xa, mong thứ tội.”
Tiền Kiến Long nhanh chóng tiến lên, chắp tay nói: “Không biết Quách trưởng lão đến sơn trang muộn như vậy là vì?”
“Không sai, khó trách vẫn không ai có thể phát hiện ngươi không đúng. Đáng tiếc!”
Quách Hoài Du nhìn vẻ mặt Tiền Kiến Long, không khỏi khen ngợi một tiếng, tiếp theo một tay chộp về phía cổ Tiền Kiến Long.
“Quách trưởng lão, đây là……”
Tiền Kiến Long kinh hãi, nhưng không né tránh, bởi vì ở trước mặt cường giả như Quách Hoài Du, tu vi Tiền Kiến Long chỉ là Luyện Tạng Cảnh, không có chút lực lượng phản kháng nào.
“Rất thức thời, ta hi vọng kế tiếp ngươi cũng có thể thức thời như vậy!”
Quách Hoài Du nắm lấy cổ Tiền Kiến Long, biến mất trong sương phòng. Đồng thời một đám đệ tử Tiên Vân Kiếm Phái lặng lẽ xuất hiện trong sơn trang, khống chế tất cả mọi người.
Mặc kệ già trẻ, khống chế toàn bộ, một người không sót.
Một canh giờ sau, Trần Phỉ bị triệu hồi về Mặc Dương sơn trang, đồng thời Trần Phỉ rất bất ngờ nhìn thấy ba người rất giống Phương Triết Hoa.
“Ngươi không tệ, có thể phát hiện tình huống nơi này, cũng biết truyền tin trở về cầu cứu.”
Quách Hoài Du nhìn Trần Phỉ, khẽ gật đầu, đồng thời cho người đưa lên một chiếc hộp đặt trước mặt Trần Phỉ.
“Đây là phần thưởng cho ngươi lần này, mấy ngày nay ở lại đây, không nên đi nơi khác.”
Quách Hoài Du nói xong, trực tiếp xoay người rời đi. Trần Phỉ mở hộp ra, nhìn thấy vài bình đan dược.
Trần Phỉ mở một bình đan dược ra, mùi thuốc quen thuộc xông vào mũi, chính là Linh Tuyết Đan. Trong một bình chứa năm viên, trong hộp cộng lại chính là ba mươi viên Linh Tuyết Đan.
“Đây là, Đoán Thần Đan?”
Ở trong góc hộp, còn có một bình thuốc nhỏ, Trần Phỉ mở ra, một mùi thơm phiêu đãng, toàn bộ thức hải đều được thanh lọc.
Đoán Thần Đan, sau khi dùng, có thể trực tiếp tăng trưởng tâm thần lực, cho dù là đối với võ giả Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ đều có hiệu quả không nhỏ, chớ nói chi Trần Phỉ là Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ.
Trần Phỉ có chút kinh ngạc, tiền thưởng của Tiên Vân Kiếm Phái tương đối xa xỉ. Trần Phỉ ở Nguyên Thần Kiếm Phái, muốn lấy được nhiều Linh Tuyết Đan như vậy, đều cần thời gian hơn một năm.
Chớ nói chi là Đoán Thần Đan, Trần Phỉ cũng không có cơ hội đạt được. Thậm chí trong tiệm thuốc, căn bản cũng không bán linh đan như vậy.
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Quách Hoài Du rời đi, sau đó lại nhìn những người giả danh Phương Triết Hoa kia, biết một số suy đoán lúc trước của mình, chỉ sợ là thật.
Tiên Vân kiếm phái hiện giờ là muốn tương kế tựu kế, sắp đại chiến rồi.
Đan dược sung túc, Trần Phỉ an tâm tu luyện trong Mặc Dương sơn trang. Tiết kiệm thời gian luyện đan, thời gian Trần Phỉ có thể tu luyện tự nhiên càng thêm sung túc.
Liên tiếp ba ngày, Trần Phỉ tập trung tu luyện Độn Thiên Hành. Độn Thiên Hành tinh thông cấp, đối mặt với những tán tu kia còn có ưu thế tương đối lớn, nhưng đối mặt với võ giả tông môn, thì ưu thế không còn sót lại chút gì.
Bởi vì võ giả trong môn phái có đầy đủ các loại công pháp, mà không giống như tán tu bình thường, có một bộ công pháp tu luyện đều đã tính là chuyện không tồi.
Bình thường Trần Phỉ vốn không lơi lỏng xoát độ thuần thục của Độn Thiên Hành, thậm chí còn ưu tiên hơn, cho nên trải qua ba ngày trọng điểm tu luyện, rốt cuộc đột phá đến viên mãn cấp.
Trong phòng, thân hình Trần Phỉ hơi lay động, một đạo hư ảnh từ trong thân thể Trần Phỉ đi ra, trong chốc lát, hư ảnh liền ngưng tụ, trở nên giống Trần Phỉ như đúc.
Độn Thiên Hành cấp viên mãn biến ảo ra giả thân trở nên càng chân thật, hơi không chú ý, có thể sẽ nhận sai. Mà so với Độn Thiên Hành tinh thông cấp, giờ phút này giả thân đã có được sức chiến đấu khoảng một thành của Trần Phỉ.
Mà lúc này ở trong một khe núi, mấy vị Luyện Khiếu Cảnh của Tiên Vân kiếm phái đang bị người của Thần Viêm phái vây giết.
Cá, mắc câu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận