Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 373: Gầm thét

Trong ánh mắt Đới Phương Huyền tràn đầy hưng phấn, vốn tưởng rằng còn phải chờ vài ngày, dù sao hôm qua Trần Phỉ mới đến Hắc Thành phường. Đại bộ phận người đến Hắc Thành phường, ít nhất đều lưu lại vài ngày.
Cũng đã dày vò nhẫn nại gần ba năm, nhiều hơn vài ngày, Đới Phương Huyền tự nhiên cũng không có vấn đề gì, đợi lát nữa có thể chém giết Trần Phỉ, chẳng phải càng thêm tuyệt vời?
Trần Phỉ tốt nhất bị đánh trọng thương sắp chết, sau đó Đới Phương Huyền sẽ có đủ thời gian dày vò Trần Phỉ. Để Trần Phỉ chết đơn giản như vậy, làm sao có thể tiêu tan thống khổ ba năm qua của hắn.
Bất quá Đới Phương Huyền không có đưa ra yêu cầu này cho Miêu Kỳ Sinh, dù sao đã cầu xin người khác, Miêu Kỳ Sinh có thể hỗ trợ đã là thiên đại nhân tình, nói quá nhiều, ngược lại không đẹp.
Bất quá lúc trước Đới Phương Huyền cố ý nhắc tới thể lực Trần Phỉ cường đại, có được một môn truyền thừa tinh diệu, ngoại trừ hấp dẫn Miêu Kỳ Sinh ra tay, cũng cố ý để Miêu Kỳ Sinh lưu Trần Phỉ một mạng.
Dù sao nếu như trên người không mang theo công pháp, vậy đến lúc đó liền phải gia hình thẩm vấn, hỏi ra công pháp. Mà hỏi công pháp xong, Trần Phỉ sống hay chết, chắc hẳn Miêu Kỳ Sinh đã không để ý.
Đến lúc đó, sinh tử của Trần Phỉ hoàn toàn nằm trong tay Đới Phương Huyền.
Nghĩ đến điểm này, trong mắt Đới Phương Huyền hưng phấn cùng hàn ý giao tạp, các loại cực hình đã ở trong đầu Đới Phương Huyền qua một lần.
So với Đới Phương Huyền phấn khởi, Miêu Kỳ Sinh có vẻ khá bình tĩnh.
Đối với Miêu Kỳ Sinh mà nói, chỉ là ra khỏi thành chém giết một võ giả Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Thân là trưởng lão Vũ Lâu, Miêu Kỳ Sinh thỉnh thoảng cũng sẽ có nhiệm vụ, tuyệt đại đa số đều là chém giết võ giả Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, trong đó tuy tán tu chiếm đa số, nhưng cũng không thiếu một ít người tông môn.
Thậm chí mấy năm trước, Miêu Kỳ Sinh còn giết một võ giả Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ.
Võ giả cùng giai tranh đấu, khó tránh khỏi có tổn thương, nhưng trận chiến kia, Miêu Kỳ Sinh lông tóc không tổn hao gì, có thể nói là nhẹ nhàng giết tên võ giả Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ kia.
Biểu hiện này, lúc ấy kinh diễm toàn bộ Vũ Lâu, cũng nhất cử đặt địa vị Miêu Kỳ Sinh.
Trần Phỉ so với những Luyện Khiếu Cảnh khác, nhiều nhất chính là bối cảnh của Nguyên Thần Kiếm Phái, so với những Luyện Khiếu Cảnh tông môn mà Miêu Kỳ Sinh giết trước kia, Nguyên Thần Kiếm Phái không thể nghi ngờ là có chút cường đại.
Dù sao có hai cường giả Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ tọa trấn, tông môn nào có thực lực như vậy.
Nhưng vứt bỏ bối cảnh Nguyên Thần Kiếm Phái này, Trần Phỉ chỉ là một Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, mà đột phá đến nay mới chỉ ba năm mà thôi. Mặc dù thiên phú cao, nhưng không che giấu được sự thật thời gian quá ngắn.
Xung quanh Hắc Thành phường, chính là một khu vực mặc kệ sống chết, người chết ở đây quá nhiều, thêm một Trần Phỉ, căn bản sẽ không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Thân pháp không tệ, hẳn là phát hiện ra chúng ta, cảnh giác.” Miêu Kỳ Sinh cảm nhận được khí tức của Trần Phỉ, nhẹ giọng cười nói.
“Vậy chúng ta mau đuổi theo, đừng để hắn chạy!” Đới Phương Huyền có chút khẩn trương nói.
Đều đến trình độ này, nếu như bị Trần Phỉ đào tẩu, vậy cũng không biết khi nào còn có cơ hội như vậy, không cho phép Đới Phương Huyền không khẩn trương.
“Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu!”
Miêu Kỳ Sinh bắt lấy bả vai Đới Phương Huyền, thân hình chớp động, hóa thành hư ảnh biến mất tại chỗ.
Vũ Lâu là tổ chức sát thủ, trong đó cũng có truyền thừa độc đáo của mình, trong đó thân pháp chính là hạng mục mà bọn họ cực kỳ coi trọng. Mà Miêu Kỳ Sinh thân là trưởng lão Vũ Lâu, thân pháp tự nhiên không kém.
Thậm chí có thể nói, thân pháp Miêu Kỳ Sinh so với tuyệt đại bộ phận Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, đều phải tốt rất nhiều. Cho nên Miêu Kỳ Sinh chưa bao giờ lo lắng Trần Phỉ có thể chạy trốn.
Làm con mồi, sẽ không ai có thể tránh được lòng bàn tay Miêu Kỳ Sinh.
Chưa tới một khắc đồng hồ đã vượt qua hơn mười dặm, Đới Phương Huyền rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng Trần Phỉ phía trước.
Thân pháp Miêu Kỳ Sinh đột nhiên tăng tốc, trực tiếp lướt qua khoảng cách mấy trăm bước cuối cùng, chặn trước mặt Trần Phỉ.
Đới Phương Huyền vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trần Phỉ, dù sao cũng bị hai Luyện Khiếu Cảnh truy đuổi, trong đó còn có một người rõ ràng có khí tức Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, đổi lại là võ giả Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, đều phải sợ hãi.
Nhưng Đới Phương Huyền phát hiện, vẻ mặt lúc này của Trần Phỉ cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt không có chút thất kinh.
Miêu Kỳ Sinh cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Phỉ, giết nhiều người như vậy, Trần Phỉ là người biểu hiện bình tĩnh nhất, bởi vì bối cảnh của Nguyên Thần Kiếm Phái?
“Thì ra là ngươi.” Trần Phỉ nhìn Đới Phương Huyền, vẻ mặt có chút giật mình.
Vừa ra khỏi Hắc Thành phường, Trần Phỉ liền cảm giác được có người khóa chặt mình, sau đó liền cảm giác được hai cỗ khí tức đuổi theo phía sau. Một người trong đó cực kỳ xa lạ, một đạo khí tức khác, Trần Phỉ có chút quen thuộc, nhưng không nhớ nổi là ai.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng Đới Phương Huyền, Trần Phỉ mới nhớ ra.
Đối với bại tướng dưới tay, quả thật Trần Phỉ sẽ không hao phí tinh lực đi nhớ khí tức của đối phương.
“Ngươi tựa hồ cũng không sợ hãi, nơi này có người tiếp ứng ngươi?”
Miêu Kỳ Sinh nhìn thoáng qua bốn phía, nơi này hoang tàn vắng vẻ, cơ hồ sẽ không có người đặt chân. Miêu Kỳ Sinh cũng không cảm nhận được khí tức của Luyện Khiếu Cảnh khác, nhưng nhìn bộ dáng Trần Phỉ, lại có chỗ dựa.
Điều này làm cho Miêu Kỳ Sinh không khỏi nghi hoặc, trong lòng cũng trở nên cẩn thận.
“Không cần nhìn, ở đây không có ai khác.” Trần Phỉ cười nói.
“Làm ra vẻ, Miêu trưởng lão, kính xin bắt hắn lại!”
Đới Phương Huyền nhìn vẻ mặt Trần Phỉ, một cỗ lửa giận bốc lên. Rõ ràng là bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng bộ dáng Trần Phỉ lại như vậy, khiến Đới Phương Huyền hận không thể đi lên xé xác Trần Phỉ.
Miêu Kỳ Sinh không nói gì, trong ánh mắt nhìn Trần Phỉ, đột nhiên hiện lên một đạo kiếm ý, chém thẳng tâm thần Trần Phỉ.
“Hô!”
Tóc Trần Phỉ không gió mà động, phiêu đãng về phía sau. Trần Phỉ nhìn Miêu Kỳ Sinh, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, đạo kiếm ý này cực kỳ sắc bén.
Nếu như là võ giả Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ khác, đạo kiếm ý này đến, tâm thần tất nhiên trọng thương, thực lực tổn hại lớn. Cho dù là võ giả Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, tâm thần cũng sẽ bị tổn thương.
Mà lấy đạo kiếm ý này mà xem, tâm thần Miêu Kỳ Sinh có hơi cường đại, đã phi thường tiếp cận trình độ Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ đỉnh phong.
Nhưng đối với Trần Phỉ mà nói, đạo kiếm ý này muốn tổn thương đến hắn, còn xa mới có thể làm được.
Tổng lượng tâm thần lực của Trần Phỉ trong Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ cũng không tính là cao lắm, hiện giờ chỉ khống chế được sáu mươi khiếu huyệt, thậm chí còn yếu hơn Miêu Kỳ Sinh không ít.
Nhưng trong thức hải của Trần Phỉ, Thiên Ti Quyết và Trấn Long Tượng không ngừng vận chuyển, đạo kiếm ý này cho dù có thể xé rách Thiên Ti Quyết, cũng tuyệt đối không thể đột phá Trấn Long Tượng trấn thủ.
“Hả?”
Trần Phỉ bình yên vô sự, làm cho Miêu Kỳ Sinh nheo mắt lại, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
Công kích kiếm ý này, vẫn là một trong những thủ đoạn mấu chốt để Miêu Kỳ Sinh chiến thắng, so với Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ khác, ưu thế của Miêu Kỳ Sinh vô cùng rõ ràng.
Lúc trước có thể lông tóc không tổn hao gì chém giết một Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ khác, Miêu Kỳ Sinh chính là dựa vào điểm này.
Ngày thường Miêu Kỳ Sinh gặp phải Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ cần chém giết, vẫn luôn chém kiếm ý trước, tiếp theo lại động thủ, thoải mái tự tại. Nhiều năm như vậy, Miêu Kỳ Sinh chưa bao giờ thất thủ.
Mặc dù có một ít Luyện Khiếu Cảnh tu vi tâm thần cũng cực kỳ bất phàm, có thể chống cự thêm một lát, nhưng chưa từng xuất hiện giống như Trần Phỉ vậy, không hề có động tĩnh.
Đạo kiếm ý kia chém vào thức hải Trần Phỉ, giống như sông vào biển, Miêu Kỳ Sinh liền mất đi cảm ứng.
“Kiếm ý không tệ, ta cũng có một chiêu, kính xin đánh giá!”
Trần Phỉ mỉm cười, Trảm Thần Kiếm kịch liệt rung động, sau một khắc, sát ý bao trùm Miêu Kỳ Sinh và Đới Phương Huyền.
Đới Phương Huyền chỉ cảm thấy thức hải trắng bệch, mất đi cảm ứng đối với xung quanh, sau một khắc, một cỗ đau đớn kịch liệt quét qua toàn bộ đầu, giống như có người trực tiếp chém đầu hắn thành hai nửa.
Đới Phương Huyền theo bản năng ôm đầu, qua một lát, mới phản ứng lại hiện giờ đang ở nơi nào, nhanh chóng mở mắt, phát hiện mình chẳng biết từ lúc nào đã xụi lơ trên mặt đất.
Mà ở trong lòng Đới Phương Huyền, Miêu Kỳ Sinh cường đại vô cùng, giờ phút này đang giơ kiếm ngăn cản công kích của Trần Phỉ.
Đới Phương Huyền nhìn Trần Phỉ, trong lúc hoảng hốt, giống như thấy được một người khổng lồ kinh thế, giương đầu lên trời gầm thét, khí tức kinh người không gì sánh kịp tràn ngập bốn phương tám hướng.
Không thể ngăn cản, người ngăn cản hẳn phải chết!
Điều này làm cho Đới Phương Huyền chợt nhớ lại đêm hôm đó ba năm trước, đồng dạng không thể ngăn cản, chỉ là lúc này đây người đối mặt không phải hắn, mà là Miêu Kỳ Sinh.
Nhưng kết quả, tựa hồ không có chút biến hóa nào. Miêu Kỳ Sinh cũng ngăn không được một kiếm như vậy.
Rõ ràng chỉ mới ba năm, tại sao thực lực của Trần Phỉ lại biến hóa kinh người như vậy, giống như ba năm trước, Trần Phỉ vừa đột phá, tại sao lại có chiến lực khoa trương như vậy, đánh hắn như chó nhà có tang.
Đột nhiên, Đới Phương Huyền cảm giác được một tia không thích hợp, khí tức của Trần Phỉ cũng không phải Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, mà là Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ.
Trần Phỉ ngụy trang! Trần Phỉ áp chế khí tức của mình tới trình độ Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ.
Nhưng vô luận là Đới Phương Huyền, hay là Miêu Kỳ Sinh đều chưa từng hoài nghi, khí tức của Trần Phỉ có thể làm giả hay không. Bởi vì chỉ có ba năm, thiên phú của Trần Phỉ có cao hơn nữa, giỏi lắm chỉ là mở thêm mấy khỏa khiếu huyệt.
Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ? Đây quả thực chính là chuyện thiên phương dạ đàm, chuyện căn bản không có khả năng.
Nhưng hôm nay, chuyện hoàn toàn không có khả năng này, cứ như vậy cứng rắn bày ra trước mặt Đới Phương Huyền.
“Oanh!”
Tiếng vang bạo liệt kéo Đới Phương Huyền trở về trong hiện thực, Đới Phương Huyền trơ mắt nhìn Miêu Kỳ Sinh, bị bội kiếm của mình đập cho miệng phun máu tươi, thậm chí Đới Phương Huyền còn nghe được tiếng xương sườn của Miêu Kỳ Sinh vỡ nát.
Không chỉ là xương sườn, ngũ tạng lục phủ giờ phút này, tất nhiên đã bị cỗ cự lực này tùy ý nghiền ép.
Miêu Kỳ Sinh không có biến thành thịt bùn tại chỗ, cũng chính là nhờ thân thể Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ trải qua vô số lần rèn luyện, cứu Miêu Kỳ Sinh một mạng.
Nhưng bị một kiếm thương đến loại trình độ này, thể phách Luyện Khiếu cảnh trung kỳ, có thể cứu vãn một lần, chẳng lẽ còn có thể cứu vãn nhiều lần hay sao?
Một nỗi hoảng sợ trong nháy mắt hiện lên trong lòng Đới Phương Huyền, không biết có phải là thương thế tâm thần hay không, làm cho Đới Phương Huyền trở nên hơi hậu tri hậu giác (DG: nhận thức chậm).
Đến bây giờ, Đới Phương Huyền mới nghĩ đến, hình như mình sắp chết.
Loại sợ hãi đối với tử vong này, bỗng lấp đầy đầu Đới Phương Huyền, thậm chí trực tiếp đè ép thống khổ tâm thần bị xé rách.
Đới Phương Huyền không muốn chết, giống như ba năm trước, Đới Phương Huyền kéo dài hơi tàn, cũng muốn liều mạng chạy trốn.
Chết, không còn gì cả. Sống tạm bợ, còn có vô số khả năng.
Chỉ là bây giờ, nên sống như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận