Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ - Chương 1399: Vô Tướng Chân Quân (length: 12153)

Lục Trọng Quang ở toàn bộ Thiên Viêm phái, đã sớm nổi danh lừng lẫy.
Tu vi Hợp Khiếu cảnh, ở toàn bộ Thiên Viêm phái mà nói, xem như trụ cột vững chắc, trong môn phái mạnh nhất là lão tổ, cảnh giới ở Sơn Hải cảnh.
Thiên Viêm phái như thế, lúc trước có cùng tham gia Huyết Luyện Cốc thí luyện mấy môn phái, chiến lực mạnh nhất cũng là dạng này.
Lục Trọng Quang bởi vì trời sinh tính cách mộc mạc, không nói nhiều, không ít trưởng lão muốn thu Lục Trọng Quang làm đệ tử, nhưng đều bị Lục Trọng Quang từ chối nhã nhặn.
Trong tay có chiếc nhẫn ngọc đen, Lục Trọng Quang biết mình không cần bất kỳ sư phụ, thậm chí bạn bè thân thiết cũng không có mấy người.
Bởi vì lực lượng của chiếc nhẫn ngọc đen này quá mạnh, mạnh đến mức không hợp lẽ thường.
Lục Trọng Quang biết, một khi bí mật của mình bị người khác biết được, sợ rằng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn mà chính hắn không muốn nhìn thấy.
Cho nên, cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nếu như không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Lục Trọng Quang sẽ ở trong động phủ của mình tu luyện, tranh thủ nâng cao tu vi cảnh giới.
Lần này dẹp loạn ở Trụy Ma hải, trong số các sư huynh đệ đi cùng có không ít người táng thân ở Trụy Ma hải. Lục Trọng Quang nhờ có Vô Tướng Thần Thuẫn trong tay mà bình yên vô sự.
Bởi vì mỗi lần chiếc nhẫn ngọc đen cho lực lượng đều bám vào trên tấm chắn, Lục Trọng Quang dứt khoát chuyên môn tu luyện một môn truyền thừa loại thuẫn phòng ngự.
Trong Thiên Viêm phái không có truyền thừa tốt như vậy, Lục Trọng Quang còn cố ý đi nơi khác cầu mua, cuối cùng đổi được môn Vô Tướng Thần Thuẫn này.
Lục Trọng Quang dường như biết, tiền bối trong chiếc nhẫn ngọc đen không muốn cho người khác cảm giác được lực lượng bên trong tấm chắn, cho nên tác dụng chính của môn công pháp Vô Tướng Thần Thuẫn này là để che giấu lực lượng chiếc nhẫn ngọc đen ban cho.
Cách làm này có hiệu quả rõ rệt, đến nay không ai nghi ngờ lực lượng của Lục Trọng Quang, chỉ biết tấm chắn trong tay Lục Trọng Quang vô cùng lợi hại, trong âm thầm có không ít người gọi Lục Trọng Quang là Vô Tướng Chân Quân.
Tu vi Hợp Khiếu cảnh nào dám nhận hai chữ Chân Quân, có lẽ đây là một kiểu tâng bốc hại người, cho nên Lục Trọng Quang không đáp lại danh xưng này, hoàn toàn làm ngơ.
Đã năm mươi năm kể từ sau trận chiến Trụy Ma hải, năm mươi năm khổ tu, Lục Trọng Quang cuối cùng cũng nâng cảnh giới lên tới đỉnh phong Hợp Khiếu cảnh.
Tiến thêm một bước là Sơn Hải cảnh, cũng sẽ chính thức trở thành bộ phận chưởng quyền của Thiên Viêm phái.
"Tiền bối, mấy ngày gần đây vãn bối luôn thấy tâm thần không được tập trung, tu vi cũng phát sinh dao động, mãi vẫn không tìm được khiếu môn đột phá Sơn Hải cảnh."
Hôm đó, Lục Trọng Quang để chiếc nhẫn ngọc đen lên bàn, cúi người thi lễ với Trần Phỉ bên này rồi nói.
Hơn hai trăm năm trôi qua, thái độ của Lục Trọng Quang với chiếc nhẫn ngọc đen trước sau như một, bởi vì Lục Trọng Quang biết, ai mới là cường giả thật sự.
Bất kỳ khó khăn hay kẻ địch nào, trước Vô Tướng Thần Thuẫn đều chỉ là trò cười, mà lực lượng chân chính của Vô Tướng Thần Thuẫn thì lại đến từ chiếc nhẫn ngọc đen.
Trần Phỉ nhìn Lục Trọng Quang, vừa nãy mới như đang xem một bộ anime tua nhanh, phơi bày ra mấy điểm quan trọng, rồi trực tiếp đến năm mươi năm sau.
Ở thế giới ngoài cửa sổ này, muốn đột phá cảnh giới, nhất định phải có đan dược đặc biệt hỗ trợ. Nếu không có đan dược hỗ trợ thì cũng nhất định phải có thiên tài địa bảo khác.
Muốn dựa vào thiên tư tự thân để trực tiếp vượt qua bình cảnh, đó hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Nói một cách to tát hơn, đây là một hệ thống tu luyện bị hoàn toàn trói buộc, một khi một loại đan dược hay thiên tài địa bảo nào đó bị hủy diệt, có khả năng người tu hành trong toàn bộ thế giới này cũng chỉ có thể dừng lại ở một cảnh giới nào đó.
Đương nhiên, cũng có thể đó là quy tắc vận hành của thế giới này, đặc tính của các chủng tộc, muốn tu luyện chỉ có thể tu luyện công pháp kiểu này.
Quy Khư giới cũng tương tự vậy, công pháp giữa các chủng tộc không giống nhau, cho dù có thể miễn cưỡng tu luyện, cuối cùng thành tựu cũng cực kỳ có hạn, chuyện này liên quan đến đặc tính thần hồn của từng chủng tộc.
Trần Phỉ từng thử, liệu có thể trực tiếp nâng cảnh giới của Lục Trọng Quang được không, kết quả suýt chút nữa làm cho Lục Trọng Quang bạo thể mà chết.
Trần Phỉ dứt khoát từ bỏ, mỗi lần chỉ dùng một chút nguyên lực bám vào trên tấm chắn của Lục Trọng Quang, còn lại thì nhìn Lục Trọng Quang tự phát huy.
"Trong môn hiện tại cũng không đủ Sơn Hải Đan, nhưng vãn bối đã nghe ngóng, ở Tường Dương phường gần đây xuất hiện tung tích Sơn Hải Đan, ngày mai vãn bối sẽ đến đó một chuyến."
Lục Trọng Quang ngẩng đầu lên, nhìn chiếc nhẫn ngọc đen nói.
Mỗi khi có chuyện tương đối lớn, Lục Trọng Quang đều sẽ nói trước với Mặc Huyền khí linh. Đương nhiên, đều không có hồi đáp, nhưng vào thời khắc mấu chốt, chắc chắn sẽ có một lực lượng mạnh mẽ bám vào trên tấm chắn.
Trần Phỉ quả thật không đáp lại, nói một chữ là phải một nghìn khối cực phẩm Nguyên tinh, bây giờ Trần Phỉ cũng không phải không trả nổi, dù sao trong túi gần tám trăm vạn cực phẩm Nguyên tinh, con số này không phải chuyện đùa.
Trần Phỉ chỉ là thuần túy cảm thấy, hình như mình nói hay không cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của sự việc bên trong.
Đây là một thế giới có quỹ đạo phát triển cố định, Trần Phỉ có thể làm là bảo đảm tính mạng của Lục Trọng Quang, dùng chuyện này đổi lấy chút cực phẩm Nguyên tinh.
Lục Trọng Quang nói xong, thời gian ở thế giới ngoài cửa sổ lại bắt đầu tăng tốc, Trần Phỉ vốn cho rằng hình ảnh tiếp theo sẽ là Lục Trọng Quang xuất hiện ở Tường Dương phường.
Liên quan đến đan dược có thể đột phá Sơn Hải cảnh, nhất định sẽ có tranh chấp, đây gần như là chuyện tất yếu.
Trong Thiên Viêm phái thật ra có mấy viên Sơn Hải Đan, nhưng bây giờ Hợp Khiếu cảnh đỉnh phong đã có đến gần một trăm người, có thể nói là một kỷ lục trong lịch sử Thiên Viêm phái.
Bây giờ Thiên Viêm phái đang ở thời kỳ cường thịnh, chỉ cần Hợp Khiếu cảnh đỉnh phong đột phá thêm mấy người thì thực lực của Thiên Viêm phái sẽ tăng vọt.
Hợp Khiếu cảnh đỉnh phong nhiều như vậy, đương nhiên cũng bởi vì phía sau những đệ tử này đều có cường giả Cửu giai đứng sau, không đạt tới Hợp Khiếu cảnh đỉnh phong thì đơn giản là vô lý.
Lúc này cảnh tượng ngoài cửa sổ thay đổi, nhưng Trần Phỉ không nhìn thấy phường thị, mà vẫn ở bên trong Thiên Viêm phái, chỉ là Thiên Viêm phái lúc này đã tan hoang đổ nát.
Hơn mười vị Sơn Hải cảnh bao vây Thiên Viêm phái, ngoài những Sơn Hải cảnh này ra, còn có vô số Hợp Khiếu cảnh, tất cả đều chằm chằm vào Thiên Viêm phái.
Một đám ma tu, lại vòng qua sự giám sát của những tông môn khác, tập kết toàn bộ ở Thiên Viêm phái.
Trần Phỉ liếc nhìn đám ma tu trên bầu trời, trong lòng hiểu rõ.
Nào có ma tu gì, hoặc có thể nói thực sự có ma tu trong đó, nhưng phần lớn đều là cường giả của các tông môn xung quanh cải trang.
Cây cao đón gió lớn, câu nói này là chỉ cá nhân, nhưng khi đặt lên một tông môn lớn như vậy thì đạo lý cũng tương tự.
Bây giờ Thiên Viêm phái quá mức cường thịnh, đã uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn của các môn phái xung quanh. Một khi số lượng Sơn Hải cảnh của Thiên Viêm phái tăng nhiều, việc họ mở rộng thế lực là chuyện gần như tất yếu.
Cho nên ma tu hôm nay giáng lâm, thoạt nhìn không hề có điềm báo trước, nhưng thực chất lại là một tất yếu.
"Oanh!"
Hoàn toàn không có lời thừa thãi, theo mấy chục Sơn Hải cảnh cùng nhau ra tay, thế trận của Thiên Viêm phái trong nháy mắt vỡ tan, sau đó các đệ tử Thiên Viêm phái, bao gồm chưởng môn và trưởng lão, toàn bộ chạy trốn ra ngoài.
Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, nếu liều mạng thì e rằng toàn bộ Thiên Viêm phái sẽ bị diệt vong, ngược lại nếu phân tán chạy trốn thì có thể chạy thoát được một số người.
Lục Trọng Quang không đầu óc xông lên, mà đi theo dòng người, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía ngoài sơn môn, đồng thời thu liễm khí tức của mình.
Lục Trọng Quang trước đó nghe theo đề nghị của Trần Phỉ, chuyên môn học tập độn pháp và liễm tức pháp. Có thể nói, Lục Trọng Quang lĩnh hội cao nhất, ngoài công pháp chủ tu ra thì chính là hai loại công pháp này.
Cho nên Lục Trọng Quang lúc này dưới sự thu liễm khí tức, cùng với đệ tử Luyện Khiếu cảnh bình thường không có quá nhiều khác biệt, vô cùng khó phát hiện.
Nhưng các môn phái xung quanh và ma tu cùng nhau vây công Thiên Viêm phái, đối với tình huống trong Thiên Viêm phái đã sớm điều tra rõ ràng.
Ngoài chưởng môn và trưởng lão Sơn Hải cảnh ra thì số đệ tử Hợp Khiếu cảnh đỉnh phong này uy hiếp lớn nhất.
Tương lai nếu có ai đó đột phá đến Sơn Hải cảnh, lập tức có thể kéo lá cờ của Thiên Viêm phái lên, cho nên những đệ tử Hợp Khiếu cảnh đỉnh phong này đều nằm trong phạm vi bị Sơn Hải cảnh tiêu diệt.
Lục Trọng Quang còn chưa rời khỏi sơn môn bao xa đã cảm thấy mình bị một luồng khí cơ sắc bén khóa chặt, một đạo lưu quang phía sau nhanh chóng đuổi theo.
Sắc mặt Lục Trọng Quang trầm xuống, người đuổi theo không chỉ là Sơn Hải cảnh, hơn nữa còn là Sơn Hải cảnh trung kỳ.
Trần Phỉ trong cửa sổ cũng thấy cảnh tượng này, lông mày khẽ nhíu lại.
Lục Trọng Quang chắc chắn sẽ không chết, bất luận là Sơn Hải cảnh trung kỳ hay Sơn Hải cảnh đỉnh phong, trong mắt Trần Phỉ không có quá nhiều khác biệt.
Nhưng đối với những đệ tử được cường giả Cửu giai khác phụ trợ mà nói, cảnh giới Sơn Hải trung kỳ trở lên chính là một ngọn núi cao không thể vượt qua.
Nói cách khác, nhờ vào cường giả Cửu giai đích thân chỉ đạo, đệ tử đỉnh phong Hợp Khiếu cảnh có thể đào thoát khỏi tay Sơn Hải cảnh sơ kỳ, chắc chắn không thành vấn đề, thậm chí nếu mạnh hơn chút, trực tiếp phản sát cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng đệ tử đỉnh phong Hợp Khiếu cảnh đối đầu với cường giả Sơn Hải cảnh trung kỳ trở lên, chỉ riêng dựa vào sự chỉ đạo của cường giả Cửu giai thì không thể vượt qua được rào cản này.
Không bột đố gột nên hồ, thực lực cơ bản chênh lệch quá lớn, chỉ dựa vào kỹ xảo là không thể bù đắp được.
Trong tình huống này, tất nhiên sẽ có đệ tử của cường giả Cửu giai tương ứng phải thân tử đạo tiêu, cho dù là đệ tử được cường giả Cửu giai đỉnh phong phụ đạo, nếu đụng phải Sơn Hải cảnh trung kỳ trở lên, cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Cái cấm chế Thần Sơn này nói là muốn cùng đệ tử bên trong đồng sinh cộng tử, vạn nhất đệ tử bên trong c·h·ế·t rồi, thật có phản phệ xảy ra, chẳng phải là thiệt lớn.
Vậy để phòng ngừa tình huống này xảy ra, mấy vị cường giả Cửu giai tối đỉnh kia, có lẽ muốn lật bàn.
Trần Phỉ nhíu mày, cũng bởi vì loại chuyện bỏ ra mấy vạn cực phẩm Nguyên tinh, đổi lấy mấy trăm vạn chuyện tốt, sắp kết thúc.
Nghĩ đến đây, Trần Phỉ ném một vạn khối cực phẩm Nguyên tinh vào cửa sổ.
"G·i·ế·t thêm mấy tên Sơn Hải cảnh!"
Âm thanh của Trần Phỉ truyền đến tai Lục Trọng Quang, đồng thời tấm chắn trong tay bộc phát ra ánh sáng chói lóa.
Lục Trọng Quang kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay, bởi vì đây là lần đầu tiên chiếc nhẫn ngọc phát ra mệnh lệnh như vậy.
"Vô Tướng Chân Quân? Danh tiếng lớn thật!" Kinh Hạc Cao đuổi kịp Lục Trọng Quang, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh nói.
"Thấy cha ngươi mà còn dám nói như vậy?" Lục Trọng Quang dừng bước, quay đầu nhìn Kinh Hạc Cao.
"Muốn c·h·ế·t!"
Mắt Kinh Hạc Cao trợn to, hắn không ngờ một tên Hợp Khiếu cảnh nhỏ bé lại dám nói như vậy.
"Oanh!"
Trước Vô Tướng Thuẫn bài, huyết vụ tràn ngập.
Thân hình Kinh Hạc Cao lóe lên xuất hiện trước mặt Lục Trọng Quang, vồ một trảo về phía đầu Lục Trọng Quang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận