Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 281: Gầm thét

Đoàn người Nguyên Thần Kiếm Phái dùng tốc độ cực nhanh chạy tới sơn môn Trường Hồng Phái, mà ở chỗ này, người Trầm Thủy Các cùng Bắc Đẩu Lâu đều đã đến.
Ngoài sơn môn Trường Hồng Phái, một màn sáng bao phủ toàn bộ Trường Hồng Phái, từ xa nhìn lại, thậm chí có thể trông thấy dưới màn sáng, đệ tử Trường Hồng Phái khẩn trương và bất lực.
Thời điểm Thần Viêm Phái cùng Trường Hồng Phái mưu tính Tiên Vân Kiếm Phái, Trường Hồng Phái cũng đã bắt đầu chuẩn bị rút lui, nhưng người của Tiên Vân Kiếm Phái lại đột nhiên tới cửa, làm cho Trường Hồng Phái không thể rời đi.
Khi Trường Hồng Phái đang nghĩ có nên đánh chết người của Tiên Vân Kiếm Phái, mạnh mẽ rời đi hay không, đột nhiên có nhiều trưởng lão Tiên Vân Kiếm Phái xuất hiện, vả lại tu vi ở Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, liền có mấy người.
Lần này, Trường Hồng Phái rốt cuộc phát hiện ra không đúng, muốn cá chết lưới rách đột phá vòng vây, thân ảnh Đông Trọng Thu xuất hiện trên bầu trời Trường Hồng Phái, khí tức bàng bạc thuộc về Hợp Khiếu Cảnh, ép tới người của Trường Hồng Phái cơ hồ thở không ra hơi.
Ngay sau đó Trầm Thủy Các cách Trường Hồng Phái gần nhất xuất hiện, tiếp theo là Bắc Đẩu Lâu, cùng với các tông môn nhỏ khác, toàn bộ xuất hiện ở xung quanh Trường Hồng Phái.
Đại thế đã mất, người của Trường Hồng Phái trực tiếp lâm vào tuyệt vọng.
Tuy rằng Trường Hồng Phái có không ít người đã rời khỏi sơn môn từ mấy ngày trước, hơn nữa mang theo không ít tài nguyên, nhưng chung quy đại bộ phận vẫn còn ở trong sơn môn.
Bởi vì có quá nhiều người rời đi, tất nhiên sẽ khiến cho Tiên Vân Kiếm Phái hoài nghi, bọn họ còn cần cùng Thần Viêm Phái âm mưu đối phó Tiên Vân Kiếm Phái, tự nhiên không có khả năng đi quá sớm.
Chỉ là hiện giờ hết thảy đều thay đổi, những Luyện Khiếu Cảnh của Tiên Vân Kiếm Phái kia không chết, Thần Viêm Phái ngược lại chết càng nhiều, dẫn đến căn bản vô lực tiếp ứng bọn họ.
Giản Tấn Sinh mạnh nhất Thần Viêm Phái trực tiếp bị Đông Trọng Thu ngăn cản, cũng không có cách nào đón bọn họ tới Thần Viêm Phái.
Sắc mặt chưởng môn Đinh Luật Trung của Trường Hồng Phái tái nhợt, nhìn người ngoài trận thế, nắm chặt trường thương trong tay. Vì một ít mưu tính, kéo toàn bộ Trường Hồng Phái tới hoàn cảnh bây giờ.
Chỉ là muốn giẫm lên thi thể Trường Hồng Phái bọn họ, cũng phải hỏi Trường Hồng Phái bọn họ có đáp ứng hay không. Cho dù chết, Đinh Luật Trung cũng phải kéo mấy người cùng đi.
“Phá sơn đạp môn, giết!”
Tiên Vân Kiếm Phái Quách Hoài Du giận dữ quát một tiếng, trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, kiếm quang lăng liệt kéo dài qua mấy trăm mét, đụng vào trận thế Trường Hồng Phái, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Bày trận!”
Cù Thanh Sinh khẽ quát một tiếng, trên người hiện lên hắc mang, một đạo trường lực phủ xuống phương viên mấy trăm mét xung quanh người Nguyên Thần Kiếm Phái.
Các thành viên của Nguyên Thần Kiếm Phái, dựa theo phương vị đã định từ trước mà đứng vững, rót tất cả lực lượng vào giữa kiếm trận, trong khoảnh khắc, một thanh cự kiếm màu đen khổng lồ bay lên, chém tới trận thế của Trường Hồng Phái.
Trọng Nguyên kiếm trận, lấy Cù Thanh Sinh làm trận nhãn, thu nạp lực lượng đồng môn, chém ra một kiếm khí thế bàng bạc như vậy.
Tuy nhiên, chiêu pháp như vậy chỉ thích hợp sử dụng khi phá bỏ trận thế. Thật sự giao chiến giữa võ giả, liên kết như vậy quá chậm, rất dễ dàng bị bắt được sơ hở, cũng rất khó đánh trúng địch nhân.
Trận thế sẽ không biến hóa, ngược lại sử dụng tốt hơn.
“Oanh!”
Trận thế của Trường Hồng Phái chấn động kịch liệt, từng vòng sóng gợn không ngừng phập phồng, không ngừng triệt tiêu lực lượng của cự kiếm. Chỉ là còn chưa đợi trận thế hấp thu cỗ lực lượng này, lại là hai đạo quang trụ thật lớn nện vào trên trận thế.
Trầm Thủy Các cùng Bắc Đẩu Lâu công kích tới, lần này, trận thế Trường Hồng Phái trực tiếp vỡ nát.
Một môn phái, không có khả năng chịu đựng được ba tông môn khác gần như đồng thể công phạt, trận thế như thế, người bên trong dĩ nhiên cũng như thế.
Từ khi Trường Hồng Phái tránh không thể tránh, chỉ có thể trốn ở trong sơn môn, hết thảy cũng đã định trước.
Hơn bốn mươi Luyện Khiếu Cảnh xông lên sơn môn Trường Hồng Phái, đệ tử Luyện Thể Cảnh Trường Hồng Phái, mấy người một đội, kết thành trận thế, nhưng không cách nào sinh ra chút uy hiếp đối với Luyện Khiếu Cảnh.
Chỉ trong nháy mắt, trên sơn đạo Trường Hồng Phái đã trải rộng máu tươi.
Một khắc sau, Luyện Khiếu Cảnh của hai bên rốt cuộc đụng vào nhau.
Trường Hồng Phái chủ tu trường thương, thương giả đảm dã, luyện thương chính là luyện đảm (đảm: can đảm), chân chính đối mặt chém giết, Trường Hồng Phái ngược lại không có một người lui về phía sau, nhưng loại dũng khí này lại không cách nào thay đổi tình huống.
Chỉ với một lần tiếp xúc, lập tức liền có mấy gã Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ bị đánh trọng thương, tiếp theo bị công kích sau đó hoàn toàn bao phủ, ngay cả thời gian khôi phục cũng không có.
Thân hình Trần Phỉ lóe lên, nhắm chuẩn thời cơ phóng tới vị trí trung tâm của Trường Hồng Phái.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, Trần Phỉ còn chưa từng thấy qua thứ gì giống như túi càn khôn, cho nên rất nhiều thứ, người của Trường Hồng Phái không thể mang theo bên người.
Trần Phỉ đến Trường Hồng Phái, giết người nhất định là thứ yếu, có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên, mới là chuyện thực tế nhất.
Người cùng ôm mục đích giống Trần Phỉ rất nhiều, nhưng có một số người bị người Trường Hồng Phái giữ lại, không cách nào rời đi.
Người của Trường Hồng Phái biết mình hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên giờ phút này đánh nhau, trở nên cực kỳ điên cuồng, đều nghĩ trước khi chết, có thể kéo một là một, có thể kéo hai, liền hoàn toàn kiếm lời.
“Xoẹt!”
Một cây trường thương xuất hiện trước mặt Trần Phỉ, mũi thương ma sát với không khí, phát ra rất nhiều tia lửa, liếc mắt nhìn lại, khí tức thê lương giống như muốn đâm xuyên và đốt cháy người.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, mũi thương xuyên thấu Trần Phỉ, nhưng không có máu tươi, Trần Phỉ đã sớm xuất hiện ở một nơi khác.
Người cầm thương có chút kinh ngạc, dung mạo của Trần Phỉ ở các môn phái quanh Tiên Vân thành cũng không phải bí mật, dù sao lúc trước ở Tiên Vân Kiếm Phái, bộ dáng Trần Phỉ độc lĩnh phong tao còn rõ mồn một trước mắt.
Vốn định giết Trần Phỉ, để cho Nguyên Thần Kiếm Phái đau lòng, kết quả lại bị Trần Phỉ thoải mái tránh đi, loại thân pháp này, sao lại xuất hiện trên người võ giả mới tấn thăng Luyện Khiếu Cảnh.
Trần Phỉ không dây dưa, thân hình chớp động, bỏ qua người của Trường Hồng Phái, tiếp tục chạy về khu vực trung tâm Trường Hồng Phái.
Chỉ chốc lát sau, Trần Phỉ nhìn thấy Tàng Bảo Các của Trường Hồng Phái. Trước khi đến, Trần Phỉ đã từ chỗ Phong Hưu Phổ biết được bản đồ địa hình của Trường Hồng Phái.
Phong Hưu Phổ biết suy nghĩ của Trần Phỉ, nhưng không ngăn cản. Dù sao với thực lực của Trần Phỉ, gặp phải Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ bình thường, rốt cuộc là ai phải cẩn thận, đều là một vấn đề.
Về phần cường giả Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ cùng hậu kỳ, đã sớm bị người của mấy môn phái trọng điểm nhìn chằm chằm, Trần Phỉ rời xa những khu vực chiến đấu kia, ngược lại là chuyện tốt hơn.
Trần Phỉ một cước đá văng cửa lớn của Tàng Bảo Các, cảnh tượng bên trong có vẻ cực kỳ hỗn loạn, hiển nhiên người của Trường Hồng Phái đã vội vàng thu dọn nơi này, nhưng vẫn để lại không ít đồ đạc.
Đặc biệt là những món đồ lớn khó có thể dời đi, thì toàn bộ đều ở lại trong Tàng Bảo Các.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, những vật lớn kia, Trần Phỉ cũng không cách nào mang đi, Trần Phỉ hiện giờ muốn xem, chính là những linh tài hữu dụng với hắn, còn có bao nhiêu.
Một ít dược liệu có niên đại, đặc biệt là dược liệu lên năm mươi năm, bị Trần Phỉ ném vào trong bao. Không tìm được Nguyên thạch, linh thảo cũng không có.
Đang lúc Trần Phỉ có chút thất vọng, một lò luyện đan xuất hiện trước mặt Trần Phỉ.
“Linh khí?”
Trần Phỉ xuất hiện trước lò luyện đan, chăm chú nhìn kỹ, không khỏi có chút thất vọng. Trước kia đúng là linh khí, nhưng bây giờ chỉ còn lại vỏ ngoài, linh tính hoàn toàn không có, mà vỏ ngoài còn méo mó.
Đan lô này thể tích không nhỏ, tại thời điểm môn phái sinh tử tồn vong, cũng xác thực không có người sẽ cõng đan lô như vậy chạy tới chạy lui, kia thật là đang tìm chết.
Người của Trường Hồng Phái dứt khoát hủy diệt lò luyện đan này, cũng không có ý định giữ lại cho những người khác.
Trần Phỉ tính toán kích thước của rương gỗ trong không gian của mình, sau khi Trần Phỉ đến Tiên Vân Thành, cũng đã tìm người đặt làm lại một cái.
Ván gỗ bên trong rương gỗ, đều có thể tháo ra, như vậy có thể tổ hợp mấy ngăn kéo lại một chỗ, biến thành không gian lớn hơn.
Lò luyện đan này tuy rằng chỉ còn lại cái vỏ, nhưng điều kiện thích hợp, chưa chắc không thể khôi phục, chỉ là cái giá phải trả sẽ tương đối lớn. Mặc dù không thể khôi phục, Trần Phỉ dùng để luyện đan, cũng tốt hơn so với lò luyện đan ban đầu của mình.
Trần Phỉ cầm lò luyện đan lên, đang muốn rời khỏi Tàng Bảo Các, tìm một nơi yên tĩnh ném lò luyện đan vào ô không gian, vách tường Tàng Bảo Các chợt chấn động, tiếp theo bị phá vỡ, một đạo thân ảnh vọt vào.
Chỉ trong chốc lát, đã có những người khác đi tới Tàng Bảo Các.
“Di, lại có người ở chỗ này.”
Bạch Đạo Tường nhìn thấy Trần Phỉ, vẻ mặt khẽ động, đợi nhìn thấy lò luyện đan trong tay Trần Phỉ, ánh mắt Bạch Đạo Tường hơi sáng lên.
Lò luyện đan này tuy rằng mất toàn bộ linh tính, nhưng mặc dù như vậy cầm đi bán, cũng sẽ có không ít đan sư nguyện ý ra giá cao thu mua.
“Lò luyện đan này thuộc về ta, ngươi đi nơi khác đi.”
Bạch Đạo Tường nhìn Trần Phỉ, lớn tiếng cười, không quan tâm đánh một quyền về phía Trần Phỉ, đã coi lò đan này là của mình.
Quyền kình bàng bạc tràn ngập bốn phương tám hướng quanh Trần Phỉ, Bạch Đạo Tường nói là để Trần Phỉ đi, nhưng một quyền này lại dùng toàn lực, căn bản không để lại cho Trần Phỉ đường lui.
Trần Phỉ chém ra một kiếm, mặt đất khẽ rung động, trong không khí, thoáng chốc vang lên tiếng long tượng rít gào. Sau một khắc, Càn Nguyên kiếm phong chém lên quyền phong của Bạch Đạo Tường.
“Oanh!”
Khuôn mặt vốn ngông cuồng của Bạch Đạo Tường thoáng cái ngưng lại, từ quyền phong đến cánh tay, phát ra tiếng xương cốt không chịu nổi gánh nặng, trong nháy mắt tiếp theo, cả người Bạch Đạo Tường bay ngược ra, đập xuyên vách tường Tàng Bảo Các, hung hăng lăn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại.
“Lò luyện đan này là của ta.”
Trần Phỉ thu hồi Càn Nguyên Kiếm, một thanh bắt lấy lò luyện đan, thân hình chớp động, biến mất ở trong Tàng Bảo Các.
Trong Tàng Bảo Các đáng giá nhất chính là lò luyện đan này, những thứ khác cũng không quan trọng. Trần Phỉ muốn giấu kỹ lò luyện đan trước, sau đó đi chỗ khác xem.
Thứ tốt của Trường Hồng Phái cũng không chỉ là một kiện lò luyện đan như vậy mà thôi.
Trong Tàng Bảo Các, Bạch Đạo Tường nhe răng trợn mắt đứng lên, lau đi một ít máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Dưới một kiếm, Bạch Đạo Tường trực tiếp bị thương.
Cũng may Trần Phỉ không truy kích, nếu không Bạch Đạo Tường cũng hoài nghi mình kế tiếp còn có thể sống sót hay không.
“Người kia không phải là Trần Phỉ của Nguyên Thần Kiếm Phái sao? Thực lực sao có thể mạnh như vậy!”
Bạch Đạo Tường phun ra một ngụm máu đờm, vặn vẹo cánh tay phải của mình một chút, cái gì cũng chưa có được, lại bị thương trước, làm cho Bạch Đạo Tường có chút tức giận.
Tuy nhiên, lại bảo hắn đi tìm Trần Phỉ, Bạch Đạo Tường cũng không có can đảm như vậy, Bạch Đạo Tường lo lắng mình sẽ chết.
Trong phòng của một đệ tử Trường Hồng Phái, Trần Phỉ ném mấy tấm ván gỗ trong tay xuống, bỏ lò luyện đan vào trong ô không gian.
Bây giờ đồ vật trong ô không gian của Trần Phỉ kỳ thật rất ít, linh thảo đã sớm nuốt vào, linh tài cũng bị Càn Nguyên Kiếm hấp thu, chỉ còn lại một ít tạp vật, vừa rồi cũng bị Trần Phỉ ném ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận