Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 605. Run rẩy

Chương 605. Run rẩy
Phó Huyền Dã kiên nhẫn bay về phía sau, giờ phút này đã rời xa Nguyên Thần Kiếm Phái hơn hai mươi dặm, đến vị trí này, cho dù là Hợp Khiếu Cảnh hậu kỳ, thực ra cũng khó mà cảm nhận được.
Huống hồ trên người Phó Huyền Dã còn có Tàng Nguyên Chung, càng không có khả năng bị người phát hiện.
Nhưng Phó Huyền Dã cũng không tăng nhanh tốc độ, vẫn bay theo nhịp điệu như trước, từ từ lui về phía sau. Phó Huyền Dã dự định bay đến vị trí cách đó bốn mươi dặm thì coi như thoát hiểm thành công.
Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng Phó Huyền Dã. Phó Huyền Dã nghi hoặc, vừa định quan sát bốn phía thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đặt lên vòng bảo hộ của Tàng Nguyên Chung.
Ánh mắt Phó Huyền Dã không tự chủ được mở to, người nào, lại xuất hiện phía sau từ lúc nào, Phó Huyền Dã hoàn toàn không hề cảm nhận được.
"Rắc rắc rắc!"
Phó Huyền Dã chưa kịp xoay người, vòng bảo hộ của Tàng Nguyên Chung thoáng chốc phát ra âm thanh vặn vẹo không chịu nổi sức nặng, sau một khắc, vòng bảo hộ vỡ vụn.
Phó Huyền Dã như bị trọng kích, không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi.
Phó Huyền Dã kinh hãi muốn chết, rốt cuộc là ai, làm sao lại mạnh đến thế, khí tức hoàn toàn xa lạ, trong Hải Phong Vực làm sao có thể có cao thủ như vậy, tại sao người đó lại ở gần Nguyên Thần Kiếm Phái?
Liên tiếp nghi vấn hiện lên trong đầu Phó Huyền Dã. Phó Huyền Dã muốn bay về phía trước nhưng một cỗ cự lực phủ xuống thân thể khiến máu thịt trong người Phó Huyền Dã như đang kêu rên đau đớn.
Sau một khắc, tầm nhìn Phó Huyền Dã tối sầm lại, trọng thương bất tỉnh.
Trần Phỉ trôi nổi giữa không trung, trên người nhộn nhạo khí tức Niết Huyết Nguyên Công, tay phải nắm lấy cổ Phó Huyền Dã.
Trần Phỉ chưa từng gặp Phó Huyền Dã, nhưng từ những thông tin vừa nhận được, Trần Phỉ liền đoán ra thân phận của Phó Huyền Dã, Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nhận Môn.
Lúc này, Phó Huyền Dã xuất hiện ở gần Nguyên Thần Kiếm Phái.
Trần Phỉ hoàn toàn không cảm nhận được sát ý từ Phó Huyền Dã. Chắc hản là Phó Huyền Dã đến để thăm dò Nguyên Thần Kiếm Phái.
Có lẽ là sau khi phát hiện ba huynh đệ Ngô thị, Phó Huyền Dã hoảng sợ bỏ chạy.
"Tội chết có thể tha, nhưng vẫn để ngươi nhớ mãi một thời gian."
Trần Phỉ vung tay phải, trực tiếp ném Phó Huyền Dã xuống mặt biển, mà đồ đạc trong túi càn khôn của Phó Huyền Dã, bây giờ đã hoàn toàn chuyển vào túi càn khôn của Trần Phỉ.
Tàng Nguyên Chung kia cũng bị Trần Phỉ lấy đi.
Ngay sau đó, thân ảnh Trần Phỉ lóe lên, biến mất tại chỗ, bay về phía vị trí của Thảng Nam Sơn.
Một lúc sau, Phó Huyền Dã tỉnh dậy dưới nước biển, phát hiện bản thân vẫn còn sống, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ.
Nhưng rất nhanh, Phó Huyền Dã phát hiện những thứ quý giá trên người mình đã biến mất sạch, kể cả Tàng Nguyên Chung truyền thừa nhiều đời của Thiên Nhận Môn.
Niềm vui sống sót sau chết chóc thoáng chốc tan biến, Phó Huyền Dã đứng mơ màng dưới mặt biển.
Đến lúc này, Phó Huyền Dã bỗng cười khổ khi nhận ra mình thậm chí còn không biết ai đã làm mình bị thương, cướp đi đồ đạc.
Đối với một cao thủ cảnh giới Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ, đây thật sự là chuyện khó tin nhưng lại xảy ra với Phó Huyền Dã hôm nay.
Sắc mặt Phó Huyền Dã tái nhợt, nhìn về phía Nguyên Thần Kiếm Phái.
Dù không rõ ai đã làm mình bị thương, nhưng Phó Huyền Dã biết chuyện này chắc chắn có liên quan lớn tới Nguyên Thần Kiếm Phái, thậm chí có thể do người trong Nguyên Thần Kiếm Phái gây ra.
Nhưng tất cả những suy đoán đó chỉ là của Phó Huyền Dã, hắn không thể tìm người đối chất, giờ càng không dám đến tìm Nguyên Thần Kiếm Phái.
Đồ đạc mất hết nhưng ít ra mạng vẫn còn.
Trong tình huống như vậy, nếu bị người trực tiếp bóp gãy cổ, Phó Huyền Dã cũng không có chút khả năng phản kháng nào.
Phó Huyền Dã hít sâu một hơi, thân hình chớp động, bay về phía Hoàng Thạch Thành.
Bí cảnh cấp ba không cần nghĩ nữa, hơn nữa Phó Huyền Dã còn định dời Thiên Nhận Môn ra khỏi Hải Phong Vực. Nhưng nếu đột ngột dời đi như vậy, Phó Huyền Dã lo ngại có thể khiến Nguyên Thần Kiếm Phái phật ý, cho rằng Thiên Nhận Môn không biết điều.
Nguyên Thần Kiếm Phái bên ngoài chỉ là một thế lực cấp bốn, nhưng thực lực bên trong lại vô cùng mạnh mẽ.
Vậy nên, không rõ Nguyên Thần Kiếm Phái có muốn ngăn người ngoài biết thực lực thật sự của mình hay không. Một khi Thiên Nhận Môn dời đi, có thể khiến Nguyên Thần Kiếm Phái cảm thấy Thiên Nhận Môn không biết điều?
Nếu không biết điều, liệu Nguyên Thần Kiếm Phái có thể tiện tay tiêu diệt Thiên Nhận Môn hay không?
Phó Huyền Dã đột nhiên nghĩ đến Bàn Phong Phái, hành động kỳ lạ của Bàn Phong Phái, cùng thái độ quá kính cẩn đối với Nguyên Thần Kiếm Phái.
Trước kia Phó Huyền Dã không hiểu, nay bỗng nhiên thoáng chốc hiểu ra.
Nếu như người bí ẩn kia thật sự là người Nguyên Thần Kiếm Phái, hành động của Bàn Phong Phái cũng quá bình thường.
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Phó Huyền Dã, khiến Phó Huyền Dã đã bị thương nặng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ngoài Thảng Nam Sơn.
Thân ảnh Trần Phỉ xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía Huyết Dương Môn phía trước.
Tang Ảnh Tông phân nhánh không ít, ngoài người cầm quyền thực sự của Tang Ảnh Tông, không ai biết Tang Ảnh Tông thực chất ẩn giấu bao nhiêu thực lực.
Khấu Nguyên Hành tới giết Trần Phỉ trước đây, dù ở Hợp Khiếu Cảnh trung kỳ, cũng xem như cao tầng của Tang Ảnh Tông, nhưng vẫn còn nhiều điều không rõ.
Vị thế của ba huynh đệ Ngô thị, không thể nghi ngờ cao hơn Khấu Nguyên Hành một chút.
Theo một khía cạnh nào đó, Tang Ảnh Tông coi ba huynh đệ Ngô thị là người kế thừa tương lai, chỉ cần ba người thuận lợi bước lên thượng phẩm Hợp Khiếu, bước vào Hợp Khiếu cảnh hậu kỳ.
Trần Phỉ bay về phía trước, thân ảnh dần dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Trận thế Huyết Dương Môn không tệ, nhưng cũng chỉ duy trì được tiêu chuẩn một thế lực cấp bốn, không dám phát triển quá mạnh mẽ. Đối với Trần Phỉ có được Thiên Nhãn, vượt qua trận thế ngăn cản là chuyện dễ dàng.
Ở Thảng Nam Sơn, Tang Ảnh Tông cất giữ một kiện dị bảo ở đây.
Chỉ cần tu luyện một công pháp đặc thù, khí tức Hợp Khiếu cảnh của Tang Ảnh tông có thể ký thác vào bảo vật này. Như vậy sẽ khiến người khác không cảm nhận được tu vi thật sự.
Đó chính là lý do trong nhiều năm qua Tang Ảnh Tông trốn trong Hải Nha thành mà vẫn không bị phát hiện.
Tang Ảnh tông đã tìm địa điểm mới ở Hải Phong Vực, dự tính xây một Hải Nha thành mới. Người của Tang Ảnh tông sẽ ở lại đó, còn Huyết Dương Môn vẫn duy trì hình ảnh một thế lực cấp bốn bình thường.
Trong đình viện, Đàm Xuân Nghĩa đang xử lý việc của Tang Ảnh tông thì đột nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Gió mát thổi nhẹ, dưới ánh trăng, mọi thứ xung quanh vẫn bình thường.
Đột nhiên, một bóng người hiện ra dưới ánh trăng, xuất hiện trước mặt Đàm Xuân Nghĩa.
"Không biết tiền bối đến Huyết Dương Môn, thất lễ không đón tiếp xa, kính xin thứ tội!" Đàm Xuân Nghĩa cảm nhận được cảnh giới Hợp Khiếu cảnh hậu kỳ của người đến, cung kính chắp tay nói.
"Dị bảo kia của các ngươi thật sự rất huyền diệu."
Trần Phỉ nhìn thấy Đàm Xuân Nghĩa chỉ có khí tức Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, không khỏi cười nhẹ. Dưới Thiên Nhãn, Trần Phỉ nhận ra một số manh mối.
Các Hợp Khiếu Cảnh khác, mặc dù đối mặt, cũng khó phát hiện sự bất thường của Đàm Xuân Nghĩa. Ngay cả Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong cũng vậy.
Ở một trình độ nào đó, hiệu quả che giấu của dị bảo này cũng ngang ngửa với Trần Phỉ.
Đương nhiên, Trần Phỉ có thể tự mình hoạt động, còn người của Tang Ảnh Tông chỉ có thể có được hiệu quả đó khi ở gần dị bảo.
Đàm Xuân Nghĩa ngước nhìn Trần Phỉ, trong mắt toát ra tia sáng chói lòa. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm có người phát hiện bí mật của Tang Ảnh Tông!
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện phía sau Trần Phỉ, vung một lưỡi dao sắc bén đen ngòm nhắm vào lưng Trần Phỉ mà đâm tới trong yên lặng.
Không gió, không có nguyên khí dao động, đòn tấn công này êm đềm đến đáng sợ.
Thân ảnh Trần Phỉ hơi lướt qua, tránh được đòn tấn công từ phía sau. Tiếp đó xuất hiện giữa không trung.
Bồ Thuần Tự nhíu mày, nhìn Trần Phỉ phía trên rồi liếc sang Đàm Xuân Nghĩa.
Vừa xuất hiện, Trần Phỉ đã bị Đàm Xuân Nghĩa báo cho Bồ Thuần Tự, nên mới có đòn tấn công gần như hoàn hảo đó. Nhưng dù vậy, vẫn bị đối phương tránh khỏi dễ dàng.
"Rốt cuộc ngươi là ai!" Đàm Xuân Nghĩa ngưng giọng nói.
Biết được bí mật của Tang Ảnh Tông, nhất định phải chết, nếu không sau này Tang Ảnh Tông sẽ rắc rối không dứt.
Trong Thiên Vũ Minh, rất nhiều người ủy thác nhiệm vụ cho Tang Ảnh Tông, nhưng càng nhiều người cực kỳ căm ghét Tang Ảnh Tông.
Nếu Tang Ảnh Tông thực sự lộ diện, đối thủ cũng không đơn giản chỉ là một Hợp Khiếu Cảnh hậu kỳ.
Nhưng Đàm Xuân Nghĩa cũng muốn biết, bí mật của Tang Ảnh Tông bị lộ ra sao. Để giữ bí mật cho Tang Ảnh Tông, họ đã làm rất nhiều chuyện.
Mà trong nhiều năm qua Tang Ảnh Tông quả thật vẫn bình yên vô sự, chỉ có vài tổng bộ giả bị phát hiện, nhưng tổn thất rất nhỏ so với bản bộ Tang Ảnh Tông.
"Các ngươi không phải vừa sai người giết ta sao!" Trần Phỉ cúi đầu nhìn Đàm Xuân Nghĩa.
Nghe lời Trần Phỉ, trong mắt Đàm Xuân Nghĩa hiện lên nghi vấn, rồi mở to mắt kinh ngạc. Bồ Thuần Tự bên cạnh cũng nghĩ ra thân phận của Trần Phỉ, trong mắt cũng đầy vẻ không thể tin được.
Nguyên lực trong người Trần Phỉ bỗng sôi sục, bốn môn cấm pháp va chạm, khí tức trong nháy mắt bao trùm cả đình viện.
Đàm Xuân Nghĩa và Bồ Thuần Tự chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu xuống, một nỗi lo âu không tự chủ được dâng lên trong lòng. Lực lượng này!
Hợp khiếu mười năm, làm sao luyện ra được thế này?
Năm đó Mẫn Duyên Lục cũng không thể có được trình độ như vậy!
Trên người người này, nhất định có bí mật lớn! Bí mật của Tang Ảnh Tông so với việc này dường như không đáng kể.
Thân ảnh Trần Phỉ đột ngột xuất hiện trước mặt Đàm Xuân Nghĩa, Càn Nguyên kiếm trong tay đâm tới, kiếm ý khủng bố xâm lấn tâm thần Đàm Xuân Nghĩa, khiến Đàm Xuân Nghĩa phát hiện mình khó nhúc nhích.
Chỉ khi đối mặt trực tiếp với Trần Phỉ mới thấy được thực lực kinh khủng sau khi mở bốn môn cấm pháp, đây căn bản không phải là chiến lực một Hợp Khiếu Cảnh hậu kỳ nên có.
Trước đây, bọn họ còn mưu tính bắt Trần Phỉ!
Bồ Thuần Tự xuất hiện sau lưng Trần Phỉ, vung con dao đen trong tay tới cổ Trần Phỉ.
Vây Ngụy cứu Triệu, Trần Phỉ hiện thể hiện thực lực quá đáng sợ, nếu Đàm Xuân Nghĩa chết, Bồ Thuần Tự cũng chắc chắn khó thoát chết.
"Ong ong!"
Một luồng kiếm nguyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Bồ Thuần Tự, ánh mắt Bồ Thuần Tự không khỏi mở to kinh ngạc, luồng kiếm nguyên này còn sắc bén hơn cả kiếm thức Trần Phỉ đang dùng.
Kiếm nguyên này từ đâu tới? Trần Phỉ không phải đang tấn công Đàm Xuân Nghĩa sao?
"Oanh!"
Cả ngọn núi rung chuyển dữ dội, vô số vết nứt từ vị trí đình viện kéo dài vào sâu bên trong núi, tảng đá khổng lồ lăn từ đỉnh xuống.
Đàm Xuân Nghĩa run rẩy lùi lại, lực lượng kinh khủng tùy ý nghiền nát trong cơ thể, Đàm Xuân Nghĩa còn chưa hóa giải được cỗ lực lượng này, kiếm quang đã hiện lên trước mắt.
Thân thể Đàm Xuân Nghĩa cứng đờ, máu tươi tràn ngập, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận