Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 137: Nhất tiếu bách mị sinh

Được!
Trên mặt Trần Phỉ không khỏi lộ ra nụ cười, nguyên khí quả nhiên hữu hiệu.
Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía ba người Quách Lâm Sơn, chắp tay nói: “Quách sư huynh, Cát sư huynh, Trương sư tỷ, lát nữa xin nhờ các vị!”
Quách Lâm Sơn và Cát Hoằng Tiết đều gật đầu, Trương Phương Quỳnh đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay giúp Trần Phỉ sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Tâm Quỷ Giới kia tỷ chưa từng đi qua, nhưng nghĩ đến là cực kỳ nguy hiểm, chính đệ cẩn thận một chút.”
Cơ bắp toàn thân Trần Phỉ cứng đờ ở nơi đó, Trương Phương Quỳnh cứ như vậy đi ra, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, làm cho Trần Phỉ có chút ngoài ý muốn.
Trương Phương Quỳnh nhìn thấy bộ dáng của Trần Phỉ, khỏi che miệng bật cười. Cười một tiếng bách mị sinh, Trương Phương Quỳnh thoạt nhìn giống như quả đào chín, thèm nhỏ dãi.
“Ức Nam, bắt đầu đi.”
Trần Phỉ ho nhẹ một tiếng, xua tan đi một chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Tư Ức Nam.
Tư Ức Nam gật đầu, lấy khối Quỷ Ngọc ra, hai tay kết ấn. Sau một khắc Quỷ Ngọc bay lên, phóng ra một đạo ánh sáng nhạt bao phủ hai người Trần Phỉ.
Trong lúc mê man, Trần Phỉ nhắm hai mắt lại.
Ba người Quách Lâm Sơn tò mò nhìn một màn trước mắt, thấy khí tức hai người Trần Phỉ thu liễm, biết đã tiến vào trong Tâm Quỷ Giới.
Dựa theo thương lượng trước đó, Quách Lâm Sơn canh giữ trong đình viện, nếu có tình huống gì, có thể lập tức báo trước. Mà hai người Trương Phương Quỳnh và Cát Hoằng Tiết thì ở trong phòng, bảo vệ ở gần.
Trong Tâm Quỷ Giới, Trần Phỉ lập tức mở mắt ra, nhìn xung quanh, vẫn là bình nguyên kia, Tư Ức Nam khôi phục lại bộ dáng mười tuổi đứng ở bên cạnh.
“Lên lưng huynh, chúng ta chạy qua!”
Trần Phỉ dùng khẩu hình nói chuyện với Tư Ức Nam, Tư Ức Nam gật đầu, leo lên lưng Trần Phỉ, đồng thời dùng mảnh vỡ Tâm Châu che giấu chiếc nhẫn.
Hai tay Trần Phỉ giữ lấy Tư Ức Nam, cố định lại, đồng thời vận dụng tâm thần, thu nhỏ phạm vi của Tâm Chúc lại. Ánh nến bên Tư Ức Nam nhiều hơn một chút, còn bên Trần Phỉ thì hoàn toàn dán sát mặt ngoài cơ thể.
Tiếng thì thầm như có như không lại một lần nữa vang lên bên tai, Tĩnh Nguyên Quyết vận chuyển rất nhanh, thanh trừ ô nhiễm của Tâm Quỷ Giới này.
Trần Phỉ nhìn về phía trước, bắt đầu chạy.
Dọc theo tuyến đường dò xét lần trước, đi vòng qua bên phải, chỉ trong chốc lát, hai người đã nghe thấy tiếng nước sông cuồn cuộn.
Bởi vì chỉ cách không tới một ngày, trong Tâm Quỷ Giới còn không có phát sinh biến hóa gì lớn, rất nhanh hai người đã đi tới nơi có sương đen lúc đó.
Trong sương đen có quỷ dị, hơn nữa còn là quỷ dị giống hệt Trần Phỉ và Tư Ức Nam, giống như người giấy, nhưng lại không giống người giấy, không biết cụ thể là cái gì.
Trần Phỉ vẫn quyết định đột phá từ nơi này, những nơi khác dù sao cũng chưa từng đi qua, cũng không biết sẽ phát sinh nguy hiểm gì, còn không bằng từ chỗ quen thuộc đi vào.
Hai người Trần Phỉ bước vào trong sương đen, tầm nhìn lại chỉ còn chưa tới mười mét. Trần Phỉ quan sát xung quanh, mặc dù đã tới đây một lần, Trần Phỉ vẫn rất thận trọng, sợ có những nguy hiểm khác mà lần trước không gặp phải.
Chỉ chốc lát sau, Trần Phỉ nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt, sau lưng bóng người cũng có một thứ gì đó.
Trần Phỉ không dừng bước, bắt đầu đi lên phía trước, khi khoảng cách ngày càng gần, khuôn mặt bóng người xuất hiện, vẫn là Trần Phỉ giả và Tư Ức Nam giả mà lần trước nhìn thấy.
Hai con quỷ dị vừa muốn lộ ra nụ cười, Trần Phỉ trực tiếp dùng Sát Na Vĩnh Hằng.
Ong ong!
Một vòng gợn sóng từ giữa hai bên lan tràn ra, nụ cười trên khuôn mặt quỷ dị rốt cuộc cũng lộ ra, khóe miệng nhếch lên, như sắp chạm đến lỗ tai, trong nháy mắt bị chặn lại.
Đầu Trần Phỉ có chút choáng váng, tiếng xì xào bên tai càng lúc càng lớn, nhìn nụ cười trên khuôn mặt quỷ dị, Trần Phỉ có một loại cảm giác, khi quỷ dị hoàn toàn lộ ra nụ cười, chính là thời khắc khủng bố giáng lâm.
Sát Na Vĩnh Hằng! Sát Na Vĩnh Hằng! Sát Na Vĩnh Hằng!
Liên tiếp ba chiêu tâm thần kỹ, bị Trần Phỉ không chút do dự đập vào người quỷ dị.
Tâm thần kỹ loại này, chỉ cần ngươi có đầy đủ tâm thần lực, hơn nữa đối thủ so với ngươi không mạnh hơn bao nhiêu để ngươi bị cắn trả, kỳ thật có thể tùy thời sử dụng.
Quỷ dị này không thể mạnh hơn Trần Phỉ, Trần Phỉ còn do dự gì nữa, trực tiếp chạy và tấn công là xong việc.
Hai chiêu Sát Na Vĩnh Hằng đầu tiên vẫn bị quỷ dị chặn lại, nhưng chiêu Sát Na Vĩnh Hằng thứ ba đánh vào cơ thể quỷ dị, động tác hai quỷ dị thoáng cái cứng đờ ở đó.
Đầu Trần Phỉ hơi choáng váng, tâm thần kỹ bị ngăn trở, xuất hiện phản lực, cũng may không mạnh, Trần Phỉ có thể chống đỡ.
Trần Phỉ di chuyển bước chân, nhanh chóng chạy qua bên cạnh quỷ dị.
Nếu không phải không có nhiều thời gian, Trần Phỉ thật sự muốn thử xem có thể giết chết quỷ dị này hay không. Để xem có sự khác biệt nào giữa việc giết quỷ dị trong Tâm Quỷ Giới và thế giới bên ngoài hay không?
Trần Phỉ cõng Tư Ức Nam chạy ra khỏi nơi sương đen bao phủ, cảm giác sau lưng vẫn còn tồn tại, Trần Phỉ thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết con quỷ dị kia khẳng định đang nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Nhưng không biết có phải có hạn chế gì hay không, quỷ dị kia cũng không rời khỏi nơi sương đen bao phủ, chỉ có thể nhìn chằm chằm Trần Phỉ từ xa, cho đến khi Trần Phỉ biến mất không thấy tăm hơi.
Tư Ức Nam nhìn Tâm Chúc trong tay, từ đầu đến giờ, Tâm Chúc thiêu đốt không đến một thành, thời gian sử dụng lần này ngắn vượt quá tưởng tượng.
Tư Ức Nam cảm nhận được vị trí của gia gia mình, Tâm Chúc này quá đủ chống đỡ đến đó.
Tư Ức Nam kéo quần áo trên vai Trần Phỉ, nhắc nhở Trần Phỉ có thể chậm một chút, không cần gấp gáp như vậy.
Trần Phỉ gật đầu, con đường kế tiếp còn chưa biết, không cần Tư Ức Nam nhắc nhở, Trần Phỉ cũng sẽ cẩn thận hơn.
Trần Phỉ cố gắng cảm giác xung quanh, cũng không toàn lực chạy, để tốc độ và cảm giác duy trì cân bằng, miễn cho gặp phải nguy hiểm không thể phản ứng kịp.
Khoảng cách đến vị trí Tư Nguyên Hải càng lúc càng gần, Trần Phỉ cũng càng thêm cẩn thận. Cũng không biết là hai người Trần Phỉ vận khí tốt hơn, hay là đoạn này không có nguy hiểm, con đường kế tiếp của hai người, dĩ nhiên không có cảm giác được một tia nguy hiểm.
Trần Phỉ chỉ cảm thấy cực kỳ khủng bố ở phương xa, trong vô hình hắc ám. Khủng bố đến mức cho dù khoảng cách xa xôi, tâm thần Trần Phỉ cũng sẽ rung động.
Hiển nhiên đó là tồn tại vượt xa Trần Phỉ hiện giờ có thể đối mặt.
Cũng may, những thứ kia quá xa.
Tư Ức Nam từ từ siết chặt quần áo Trần Phỉ, càng ngày càng gần, Tư Ức Nam có thể cảm giác được gia gia của mình ở phía trước không xa.
Trần Phỉ có thể cảm nhận được sự kích động của Tư Ức Nam, cảm giác được phụ cận không có cái gì nguy hiểm, Trần Phỉ không khỏi tăng tốc một chút.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hai người Trần Phỉ, giờ phút này đang đứng thẳng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía Tư Ức Nam, Tư Ức Nam dùng sức gật đầu.
Cánh tay Trần Phỉ thả lỏng, Tư Ức Nam trượt từ sau lưng Trần Phỉ xuống, chậm rãi tới gần bóng người kia, Trần Phỉ đi theo bên cạnh nàng.
Sau khi nhìn rõ bóng người, Trần Phỉ khẽ cau mày. Vừa rồi ở xa không có phát hiện, giờ phút này tới gần, mới phát hiện bóng người này thực sự là hai người đứng cạnh nhau, khuôn mặt hai người đều là Tư Nguyên Hải.
Trần Phỉ nghi hoặc nhìn về phía Tư Ức Nam, Tư Ức Nam nhận ra ánh mắt của Trần Phỉ, quay đầu nhìn lại.
“Có một người là quỷ dị trong cơ thể gia gia, quỷ dị này có thể là ngày hôm qua có cảnh giác, hôm nay đã biến thành dáng vẻ của ông nội.” Tư Ức Nam dùng khẩu hình nói.
“Vậy làm sao phân biệt?” Trần Phỉ cảm nhận được khí tức của hai người Tư Nguyên Hải, kết quả phát hiện giống nhau như đúc, không có một chút khác biệt.
“Muội cũng không biết.” Tư Ức Nam hơi hoảng hốt, loại tình huống này nàng chưa từng gặp qua, Tư Nguyên Hải cũng chưa từng nói với nàng về loại tình huống này.
Trần Phỉ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tâm Chúc, thời gian vẫn còn một chút.
“Nếu phân biệt được, làm sao đưa gia gia muội về?” Trần Phỉ hỏi.
“Cắm nhẫn ngọc vào trong cơ thể quỷ dị, thu nó vào trong nhẫn, tâm hồn gia gia có thể tự động trở về. Nhưng nếu chọn sai, tâm hồn gia gia có thể sẽ bị thương nặng, thậm chí tan thành mây khói!” Tư Ức Nam lấy nhẫn trong tay ra.
Trần Phỉ nhíu mày, đi tới trước mặt hai Tư Nguyên Hải.
Sát Na Vĩnh Hằng!
Dùng tâm thần kỹ, hai Tư Nguyên Hải thoáng cái trở nên chậm chạp, đồng thời thời gian của Trần Phỉ cũng hơi dừng lại một lát.
Hai mắt Trần Phỉ nhìn chằm chằm vào hai Tư Nguyên Hải, muốn dựa vào một ít chi tiết, phán đoán ra người nào mới là quỷ dị. Nhưng hai Tư Nguyên Hải biểu hiện ra tất cả đặc thù và phản ứng đều giống nhau như đúc.
Hai người giống như hai mặt của một tấm gương, tất cả đều như nhau.
“Được không?”
Tư Ức Nam kéo góc áo Trần Phỉ, mong mỏi hỏi.
Trần Phỉ lắc đầu, vấn đề này hơi lớn, quỷ dị này cùng Tư Nguyên Hải quá mức chặt chẽ, hai người có thể nói là một thể hai mặt, muốn thông qua biện pháp đơn giản phân biệt ra, độ khó quá lớn.
Tư Ức Nam cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đi tới trước mặt hai Tư Nguyên Hải, ngẩng đầu nhìn gia gia của mình, muốn đụng vào cũng không dám, sợ dẫn phát hậu quả khác.
Trần Phỉ đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên vài phương pháp, nhưng đều bị Trần Phỉ loại trừ.
Đột nhiên, Trần Phỉ nhìn thấy mảnh vỡ Tâm Châu trên ngón tay Tư Ức Nam, ánh mắt không khỏi hơi sáng lên.
Tâm hồn Tư Nguyên Hải và quỷ dị, mặc kệ có bao nhiêu giống nhau, nhưng trên bản chất chúng vẫn nên khác nhau. Mà mảnh vỡ Tâm Châu, hiện giờ không có gì thần dị, nhưng tự nhiên có hiệu quả che chắn phong cấm.
Nghĩ tới đây, Trần Phỉ lấy ra một mảnh vỡ Tâm Châu, đi tới trước mặt hai Tư Nguyên Hải, cầm mảnh vỡ Tâm Châu thăm dò trán của Tư Nguyên Hải bên trái.
Khi mảnh vỡ Tâm Châu tiếp cận, vị trí trán Tư Nguyên Hải hơi nổi lên gợn sóng, khí tức bên ngoài bị xua tan, lộ ra bản nguyên ở giữa.
Ánh mắt Trần Phỉ sáng lên, Sát Na Vĩnh Hằng trực tiếp đập vào người Tư Nguyên Hải bên phải, tiếp theo đưa mảnh vỡ Tâm Châu tới gần trán, khi khí tức bên ngoài tiêu tán, một cỗ hơi thở âm lãnh đập vào mặt.
Trên mặt Trần Phỉ lộ ra nụ cười, tháo nhẫn trong tay Tư Ức Nam xuống, cắm vào trán quỷ dị.
Trong mắt quỷ dị tràn đầy giãy dụa, nhưng không cách nào làm ra động tác khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc nhẫn xâm nhập vào trong trán.
Lưu quang chuyển động, nhẫn ngọc hơi lóe lên, quỷ dị biến mất không thấy, Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía Tư Nguyên Hải thật sự bên cạnh, chỉ thấy trong hai mắt hiện lên một tia tỉnh táo.
Tư Nguyên Hải nhìn thoáng qua Tư Ức Nam, trong mắt tràn đầy vui mừng, khẽ gật đầu với Trần Phỉ, sau đó thoáng cái biến mất ở trước mắt.
“Đi thôi!”
Dập tắt Tâm Chúc, hai người Trần Phỉ biến mất trong Tâm Quỷ Giới.
Trong đình viện Tiên Vân thành.
Trần Phỉ và Tư Ức Nam đồng thời mở mắt ra, Tư Ức Nam vội vàng đi tới bên giường Tư Nguyên Hải, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Nguyên Hải, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Không biết qua bao lâu, ngón tay Tư Nguyên Hải hơi rung động, hai mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy mấy người Tư Ức Nam và Trần Phỉ bên giường.
Trên mặt Trần Phỉ không khỏi lộ ra nụ cười, cuối cùng cũng thành công!
Giờ khắc này, Trần Phỉ mới có thời gian cảm nhận tâm thần lực của mình, không ngoài sở liệu, thật sự tinh thuần hơn một chút.
Tâm Quỷ Giới này, tựa hồ, rất có triển vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận