Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 175: Không kiêng nể gì cả

“So với trạng thái của Thiên Nguyên Quyết còn cực đoan hơn.”
Trần Phỉ thì thào tự nói, Thiên Nguyên Quyết dung luyện ba loại tâm thần công pháp, đều có thể làm cho Trần Phỉ ở trong hoàn cảnh cực đoan, còn có thể bảo trì thanh tỉnh của mình, để ứng phó các loại tình huống.
Đương nhiên, ở chỗ Khỉ Mộng Liên, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Trước kia thời điểm gặp phải nguy hiểm, Thiên Nguyên Quyết đều có thể cảnh báo, thế nhưng lần đó Khỉ Mộng Liên gần như nghiền ép áp chế, làm cho Thiên Nguyên Quyết mất đi hiệu lực.
Đương nhiên không phải Thiên Nguyên Quyết không tốt, mà là địch nhân quá cường đại, vượt qua giới hạn Thiên Nguyên Quyết có thể ứng phó.
Mà hôm nay trái cây và lá cây của Quỷ Hòe Thụ này, đặc biệt là lá cây, lại khiến cho Trần Phỉ có được trạng thái tâm thần cực hạn hơn thường ngày.
Ở trong loại băng trấn này, Trần Phỉ cảm thụ ý niệm phập phồng trong đầu, cảm thụ nội kình trong cơ thể dao động rất nhỏ, thậm chí là tế bào thần kinh, tựa hồ đều mơ hồ có phát hiện.
“Loại lá cây này, trên thân cây kia, toàn bộ đều có sao?”
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Ba Tạp, nếu Quỷ Hòe Thụ mọc đầy tán lá như vậy, vậy giá trị của Quỷ Hòe Thụ này, chỉ sợ phải vượt xa Khỉ Mộng Liên.
Lá của Quỷ Hòe Thụ, tuy rằng không cách nào làm cho tâm thần lực người ta tăng trưởng, nhưng loại cảm thụ tình huống thân thể cực hạn này, Trần Phỉ phỏng chừng, đối với sau này đo đạc khiếu huyệt, cùng với khai quật khiếu huyệt, đều có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.
Hiệu quả cụ thể có bao nhiêu, Trần Phỉ còn không cách nào đoán trước, dù sao tu vi bản thân Trần Phỉ, hiện giờ chỉ là Luyện Tủy Cảnh. Luyện Tạng Cảnh cũng không có đột phá, chứ đừng nói là đi trải nghiệm ảo diệu của khiếu huyệt.
Nhưng Trần Phỉ từ mấy người Cát Hoằng Tiết, trong vài câu ít ỏi có liên quan đến đo đạc khiếu huyệt, Trần Phỉ vẫn có thể suy đoán ra.
“Sao có thể phủ đầy tán cây, nếu thật sự là như vậy, ta làm gì thì túm lấy mấy chiếc lá cây của nó.”
Ba Tạp không khỏi lớn tiếng nói: “Quỷ Hòe Thụ kia chính là đại thụ toàn thân trần trụi, trên cây không có mấy phiến lá cây, đại bộ phận đều mọc ở gần trái cây, lớn lên thật sự là quá xấu.”
Lời bình rung đùi đắc ý của Ba Tạp khiến Trần Phỉ không khỏi bật cười, một trận vừa rồi, cơn giận còn sót lại của Ba Tạp chưa tiêu.
Nhưng lời nói của Ba Tạp hình dung Quỷ Hòe Thụ cũng làm cho Trần Phỉ thoáng có chút thất vọng. Loại lá cây này, số lượng cũng ít ỏi như vậy, trình độ bảo vệ tất nhiên rất lớn.
Với thực lực của Ba Tạp có thể trọng thương Chu Hồng Quả Thụ, nhưng ở trước mặt Quỷ Hòe Thụ, chỉ có thể toàn thân trở ra, nhiều nhất hái vài phiến lá cây, thực lực Quỷ Hòe Thụ không thể nghi ngờ cường đại hơn nhiều.
“Có hứng thú hay không, đến chỗ Khỉ Mộng Liên, lấy một ít lá sen trở về.” Trần Phỉ nhìn lá cây trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ba Tạp nói.
“Khỉ Mộng Liên?”
Ba Tạp sửng sốt, tiếp theo khoát tay, nói: “Bên kia không thể đi, ta đánh không lại Khỉ Mộng Liên. A, cũng không thể nói đánh không lại, hẳn là ta đều tìm không được bản thể Khỉ Mộng Liên kia, mỗi lần tới gần, ta liền lâm vào trong ảo cảnh, không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả.”
Ba Tạp vỗ vỗ thân thể của mình, tiếp tục nói: “Nếu như không phải thân thể của ta đủ cứng, chỉ sợ đã sớm bị hoa sen kia đùa chết rồi.”
Sắc mặt Ba Tạp có chút khó coi, phỏng chừng lại nhớ lại sợ hãi bị Khỉ Mộng Liên chi phối.
Trần Phỉ nhếch miệng nhìn Ba Tạp, lần đầu tiên gặp mặt, Ba Tạp mở miệng chính là mười mấy hạt sen, Trần Phỉ còn tưởng rằng Ba Tạp có thể hơi ngăn cản tâm thần áp chế của Khỉ Mộng Liên một chút.
Thì ra lúc trước đã mạnh miệng, lừa dối Trần Phỉ.
Bây giờ thực sự phải lên, Ba Tạp mới nói sự thật.
“Loại lá cây này, sau khi ta luyện chế thành dược thủy, dùng vào có thể ngăn cản tâm thần áp chế của Khỉ Mộng Liên trong thời gian ngắn, đến lúc đó nó là không cách nào kéo ngươi vào ảo cảnh, ngươi có thể trực tiếp nhìn thấy bản thể của nó.”
Trần Phỉ giơ lá cây trong tay lên, so với lá cây, trái cây lại kém hơn một chút. Nhưng kết hợp với lá cây, có thể làm cho băng trấn tâm thần hiệu quả tốt hơn.
“Ngươi nói là thật?” Ba Tạp tỏ ra hơi băn khoăn.
“Đến lúc đó uống xong, ngươi có thể ở bên ngoài thử một chút, nếu không được, chúng ta lại chạy.”
Trần Phỉ khuyên nhủ, bản thân Trần Phỉ không dám đi sâu vào đầm nước nữa, nhưng Ba Tạp da thịt dày, mặc dù cuối cùng không được, cũng có thể an toàn rời khỏi.
“Vậy chúng ta thử xem?”
Ba Tạp hơi do dự.
Nghĩ đến hương vị hạt sen, lúc trước có cơ hội thưởng thức một lần, liền làm cho Ba Tạp khó có thể quên, hơn nữa đối với tâm thần bản thân có lợi ích rất lớn.
Đây không chỉ là đối với võ giả, đối với yêu vật như Ba Tạp, cũng là đồng dạng, chỉ là hiệu quả nhiều ít mà thôi.
Đến lúc đó nếu thật sự lấy được hạt sen, Ba Tạp tin tưởng với thủ pháp của Trần Phỉ, tất nhiên có thể biến nó thành thứ tốt vừa mỹ vị, lại bổ dưỡng.
Nghĩ đến đây, Ba Tạp cảm thấy mình đang chảy nước miếng.
“Tốt, ngươi chờ ta một lát!”
Trần Phỉ thấy Ba Tạp đáp ứng, bắt đầu nghiêm túc khuấy động lá cây và trái cây trong tay. Mất gần một canh giờ, Trần Phỉ rốt cuộc phối thuốc xong.
Lần này tốn thời gian dài như vậy, cũng không phải Trần Phỉ vì thể hiện tinh thần thợ thủ công gì, mà là vì muốn tốt hơn, kích phát tối đa hóa hiệu quả lá cây của Quỷ Hòe Thụ này ra.
Chỉ có như vậy, sau khi Ba Tạp dùng dược thủy, mới có thể thật sự chống đỡ được tâm thần áp chế của Khỉ Mộng Liên, tìm được bản thể của Khỉ Mộng Liên.
“Đi, đi đầm nước!”
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Ba Tạp, Ba Tạp chần chờ một hồi, cuối cùng gật gật đầu, lúc này, không có lý do gì phải lùi bước.
Trước đây còn có thể nói vì ham muốn ăn uống, hiện tại lại có trợ giúp tăng trưởng thực lực, Ba Tạp càng không có lý do buông tha, chỉ là hơi nguy hiểm.
Nhưng bí cảnh bản thân đã nguy hiểm, bây giờ hạn chế thực lực của Ba Tạp trưởng thành, kỳ thật chính là trói buộc về tâm thần lực. Ba Tạp trước đây cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể dựa vào thời gian trôi qua để hoàn thành việc tích lũy thực lực.
Hoặc là dùng linh tài giống như Khỉ Mộng Liên, đạt được tâm thần lực tăng vọt.
Đáng tiếc, linh tài yêu vật như vậy, một đám đều không có dễ chọc, Ba Tạp trước kia đã thử qua vài lần, thường xuyên bị đùa giỡn, ngay cả bản thể của những yêu vật kia cũng không biết ở nơi nào.
Thử thêm vài lần, Ba Tạp đã từ bỏ suy nghĩ như vậy.
Hiện giờ Trần Phỉ có nắm chắc, Ba Tạp cũng có cảm giác tín nhiệm nhất định đối với dược thủy mà Trần Phỉ điều chế. Dưới loại tình huống này, tự nhiên là có thể đi thử một lần nữa.
Một người một yêu, thân hình chớp động, chạy tới vị trí đầm nước.
Nửa canh giờ sau, Trần Phỉ cẩn thận tới gần đầm nước, phát hiện nơi này đúng là huyên náo dị thường, lại có người ở chỗ này công kích Khỉ Mộng Liên.
Ba Tạp thu liễm khí tức toàn thân, giống như hóa thành một cây gậy gỗ, giờ phút này ẩn thân trên ngọn cây, đang từng chút từng chút di chuyển về phía vị trí đầm nước, tránh bị Khỉ Mộng Liên phát hiện.
Trần Phỉ tuy rằng cảm thấy cách làm này, ở trước mặt Khỉ Mộng Liên không nhất định hữu dụng, nhưng cũng không có ngăn cản Ba Tạp.
Về phần Trần Phỉ giờ phút này, càng chú ý tới trận chiến ở đầm nước phía trước.
Lần trước hai mươi mấy người, liên hợp tấn công Khỉ Mộng Liên, cho rằng thắng lợi, thậm chí lấy được hạt sen lá sen, kết quả cuối cùng ngược lại chết càng nhiều người.
Trần Phỉ vốn tưởng rằng đã không còn ai dám tấn công Khỉ Mộng Liên, dù sao loại áp chế tâm thần này, đối với võ giả Luyện Thể Cảnh mà nói, hẳn là không giải quyết được mới đúng.
“Khỉ Mộng Liên hình như bị thương.”
Thanh âm của Ba Tạp cẩn thận truyền vào tai Trần Phỉ.
Ba Tạp đối mặt với Khỉ Mộng Liên, dù không tìm được bản thể của Khỉ Mộng Liên, nhưng biến hóa khí tức của Khỉ Mộng Liên, Ba Tạp vẫn cảm thụ được.
So với thái độ lạnh lùng trước kia, hết thảy đều nằm trong tay, Ba Tạp thậm chí cảm giác được một tia xao động của Khỉ Mộng Liên, cùng với bất an.
Trần Phỉ không nói gì, ánh mắt híp lại nhìn về phía trước, nhân số không dưới bốn mươi, so sánh với đám người Trần Phỉ lúc trước, nhân số sắp tăng gấp đôi.
Nhưng nhân số ở trước mặt Khỉ Mộng Liên cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nếu như tâm thần chịu không nổi, đến bao nhiêu, đều là bỏ mạng.
Nhưng giờ phút này hiện ra trước mặt Trần Phỉ là bản thể của Khỉ Mộng Liên, lại bị nhốt ở một địa phương chu vi không quá mấy mét, công kích của đông đảo võ giả điên cuồng đập về phía Khỉ Mộng Liên.
Mà Khỉ Mộng Liên ngày thường tự hào tâm thần áp chế, giờ phút này bị một đạo lam sắc quang tráo hoàn toàn ngăn trở.
Lam sắc quang tráo giờ phút này hơi ba động, Khỉ Mộng Liên mỗi một lần phản kích, đều bị lam sắc quang tráo hấp thu hết, không cách nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với võ giả xung quanh.
Khỉ Mộng Liên mạnh nhất, không thể nghi ngờ chính là tâm thần áp chế, nhưng điều này không có nghĩa là Khỉ Mộng Liên không có thủ đoạn ngự địch khác.
Bộ rễ ẩn giấu ở phía dưới đầm nước, khổng lồ làm cho người ta khiếp sợ. Tuy rằng trên độ cứng cỏi, không cách nào cùng Chu Hồng Quả Thụ so sánh, nhưng cuối cùng cũng ngăn cản các loại công kích bay tới.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nếu như Khỉ Mộng Liên không có thủ đoạn khác, cuối cùng bị đánh chết, cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Ánh mắt Trần Phỉ chuyển động, ở trong đám người, nhìn thấy hào quang kia đến từ nơi nào, là một viên giống như dạ minh châu phát ra.
Hai mắt Trần Phỉ nhìn chằm chằm, sau một khắc, tâm thần Trần Phỉ rung động, không tự chủ được dời hai mắt ra.
Mỗi lần dạ minh châu chuyển động, lại trực tiếp lay động tâm thần lực của Trần Phỉ. Đây chỉ là ánh mắt giao tiếp liền có năng lực như vậy, khó trách có thể ngạnh kháng tâm thần áp chế của Khỉ Mộng Liên, còn làm cho Khỉ Mộng Liên không thể làm gì được.
“Linh khí!”
Trần Phỉ thấp giọng thì thào, chỉ có linh khí mới có năng lực như vậy. Chỉ là làm cho Trần Phỉ nghĩ không ra, linh khí nếu như không phải do cường giả Luyện Khiếu Cảnh điều khiển, kỳ thật rất khó phát huy ra đủ uy lực.
Mặc dù như Phong Hưu Phổ lúc trước, sau khi bị thương, kỳ thật cũng rất khó phát huy ra uy năng của Bích Lĩnh Kiếm.
Nhưng lúc này bày ra trước mặt Trần Phỉ, lực lượng của viên Dạ Minh Châu này đã hoàn toàn bị kích phát, bằng không căn bản không cách nào ngăn trở Khỉ Mộng Liên.
Mà không phải Luyện Khiếu Cảnh, lại có thể phóng thích toàn bộ uy năng của linh khí, điều này làm cho Trần Phỉ ít nhiều không hiểu. Bởi vì coi như là hao tổn tuổi thọ, cũng không cách nào làm được điểm này.
“Người nào, lén lén lút lút ở nơi đó nhìn trộm!”
Một tiếng quát lớn, một bóng người xuất hiện trước mặt Trần Phỉ, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá Trần Phỉ từ trên xuống dưới, đột nhiên vẻ mặt người tới khẽ động, chỉ vào Trần Phỉ, nói: “Thì ra là ngươi!”
Trần Phỉ nhìn người tới, hơi hồi tưởng lại, cũng nhớ ra người trước mắt là ai, chính là lúc Trần Phỉ vừa mới tiến vào bí cảnh, kết quả có người trêu chọc yêu thú, cố ý dẫn về phía Trần Phỉ.
Kết quả bị một mũi tên của Trần Phỉ dọa sợ, xám xịt chạy trốn, không nghĩ tới thật sự từ trong miệng nhiều yêu thú như vậy sống sót.
“Lôi sư huynh, nơi này có người muốn mưu đồ Khỉ Mộng Liên, mau bắt hắn!”
Phan Bảo Tiết đột nhiên hét lớn, đồng thời thân hình dời về phía sau. Mà theo thanh âm của Phan Bảo Tiết, mấy đạo thân ảnh vọt tới Trần Phỉ.
“Hưu!”
Thanh âm tiễn thất phá không vang lên, Trần Phỉ di chuyển về phía sau một bước, một mũi tên như thiểm điện đâm vào trước mặt Trần Phỉ, hoàn toàn chìm vào trong bùn đất.
Tóc Trần Phỉ theo kình khí phiêu động, quần áo cũng ba ba rung động.
Sắc bén, xuyên thấu, tất cả lực lượng tập trung vào một điểm, là cao thủ cung thuật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận