Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 282: Vạn lại tịch thanh

Cách Trường Hồng phái hơn mười dặm về phía bắc, trên không trung mấy trăm mét, giờ phút này xa xa đang có hai đạo thân ảnh giằng co.
Bầu trời cao thuộc về chim chóc, cũng thuộc về cường giả Hợp Khiếu Cảnh trở lên. Cuồng phong gào thét, nhưng đến trước mặt hai người Đông Trọng Thu cùng Giản Tấn Sinh, lại đột nhiên yên tĩnh.
“Trường Hồng Phái nhiều năm như vậy, không nói công lao, nhưng cũng có khổ lao. Giết không sót một người như vậy, có làm cho lòng người lạnh đi không? “Giản Tấn Sinh nhìn Đông Trọng Thu già nua nói.
Thanh âm Giản Tấn Sinh không lớn, hai người cách xa nhau mấy trăm mét, lẽ ra không thể nghe rõ ràng gì, nhưng Đồng Trọng Thu lại có thể nghe rõ.
Thiên địa nguyên khí, chúng diệu chi môn, biến hóa ngàn vạn, thần bí khó lường!
“Kẻ phản bội, nên có kết cục của kẻ phản bội, loại chuyện này ở đâu cũng giống nhau.” Đông Trọng Thu bình thản nói.
“Phải không? Vậy người phản bội Thần Viêm Phái năm đó, bây giờ làm sao đều sống rất tốt, làm sao lại không thấy bọn họ chết đi đây?” Giản Tấn Sinh đột nhiên cười nhạo nói, vẻ mặt tràn đầy trào phúng.
“Năm đó rốt cuộc là ai phản bội ai, ta và ngươi không thể nào bình luận!” Đông Trọng Thu lắc đầu.
Thế nhân đều biết, Thần Viêm Phái cùng Tiên Vân Kiếm Phái vẫn luôn có tranh đấu nhiều năm như vậy. Nhưng rất nhiều người cũng không biết, năm đó hai môn phái từng thân như một nhà.
Nói là hai chi mạch của một môn phái cũng không quá đáng. Nhưng đáng tiếc, hết thảy đều đã tiêu tán như mây khói, không cách nào quay đầu.
“Được, chuyện năm đó tạm thời không nói, ngươi đã không muốn để ta mang đi mấy người Trường Hồng Phái, vậy hôm nay ta lại đành phải lĩnh giáo cao chiêu của ngươi một chút, hi vọng thân xương già này của ngươi còn chịu được!”
Giản Tấn Sinh ngửa mặt lên trời cười dài, khoảng cách mấy trăm mét giống như bài trí, Giản Tấn Sinh một bước vượt qua, đi tới trước mặt Đông Trọng Thu, đâm ra trường kiếm trong tay.
Một kiếm xuất ra, trong tầm mắt của Đông Trọng Thu dĩ nhiên không còn vật gì khác, toàn bộ thế giới đều là một lưỡi kiếm.
Kiếm này thông thiên triệt địa, phảng phất như hết thảy thế gian đều không thể ngăn cản, chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói, vươn cổ chịu chết.
Oanh!
Chùm ánh sáng đột nhiên nổ tung trên bầu trời cao, thiên địa nguyên khí xung quanh sôi trào, một đạo sóng gợn thật lớn từ điểm va chạm, quét ngang ra bốn phương, càng đến bên ngoài càng lớn, cuồn cuộn nổi lên vô số cuồng phong.
Bên ngoài Trường Hồng Phái, không ít người ngẩng đầu nhìn về phương bắc, mặc dù không nghe thấy thanh âm, nhưng từ nơi đó truyền đến ba động, vẫn bị bọn họ bắt được.
Rất hiển nhiên, hai cường giả Hợp Khiếu Cảnh lại đánh nhau.
Giản Tấn Sinh không thể không đánh, bởi vì kiếp nạn này của Trường Hồng Phái là do Thần Viêm Phái dẫn phát, nếu như không phải Thần Viêm Phái dụ dỗ Trường Hồng Phái, Trường Hồng Phái cũng sẽ không đầu nhập vào trong Thần Viêm Phái, càng không có khả năng đi đâm sau lưng Tiên Vân Kiếm Phái.
Hiện giờ rất nhiều môn phái vây giết Trường Hồng Phái, nhưng Thần Viêm Phái vô lực cứu trợ. Lúc này, nếu như ngay cả một chút biểu thị cũng không có, vậy sau này làm sao còn có người dám đầu nhập vào Thần Viêm Phái.
Bởi vậy vô luận có thể thành hay không, Giản Tấn Sinh đều phải ra tay.
Đinh Luật Trung của Trường Hồng Phái cũng cảm giác được dao động xa xa, trong ánh mắt tràn đầy thê lương, Thần Viêm Phái không cứu được Trường Hồng Phái, Trường Hồng Phái cũng không thể tự cứu mình.
Lúc này tất cả Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ và trung kỳ trong Trường Hồng Phái đều đã bị vây công mà chết, bao gồm cả hắn, chỉ còn lại hai Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ còn đang đau khổ giãy dụa.
Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ chiến đấu, Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ bình thường hoàn toàn không chen vào được, cho nên giờ phút này toàn bộ biến mất, chạy vào trong Trường Hồng Phái cướp đoạt tài nguyên.
Chỉ có Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ ở bên lược trận, chân chính đối địch, vẫn là cường giả Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ. Nhưng Trường Hồng Phái chỉ có hai người, mà Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ những môn phái khác cộng lại, chừng tám người.
“A!”
Đinh Luật Trung ngửa mặt lên trời rống giận, bắt đầu liều mạng, chỉ cầu có thể kéo đi một người. Nhưng đáng tiếc, tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩ của Đinh Luật Trung, căn bản không cho Đinh Luật Trung cơ hội.
Mỗi thời mỗi khắc, tất nhiên đồng thời có hai Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ ngăn trở công kích của hắn, đồng thời những người khác lại tùy thời xuất thủ.
Vốn là tu vi đồng giai, còn bị vây công như vậy, có tâm đồng quy vu tận cũng không làm được gì.
Một khắc đồng hồ sau, Đinh Luật Trung bị chém giết tại chỗ, một cường giả Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ khác của Trường Hồng Phái cũng nối gót theo Đinh Luật Trung.
Cù Thanh Sinh đứng ở một bên, ánh mắt im lặng. Thắng làm vua thua làm giặc, không có đúng sai, chỉ có lập trường. Ở thế giới này, đạo lý lớn nhất chính là nắm đấm, nắm đấm của ai lớn, lời của người đó liền có lý.
Thế thôi!
Bên trong Trường Hồng Phái, phòng ở của đệ tử nội môn, cánh cửa của một căn phòng đột nhiên mở ra, Trần Phỉ đi ra từ bên trong.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua một góc phía sau, thân hình chớp động, biến mất tại chỗ.
Trong hầm nhà, một nữ đệ tử che miệng mình, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh gì. Toàn bộ thân thể đang không ngừng rung động, nàng không biết trốn ở chỗ này có an toàn hay không, nhưng nàng cũng không có chỗ nào để đi.
Thân hình Trần Phỉ hóa thành hư ảnh, phóng về phía Tàng Kinh Các của Trường Hồng Phái. Vừa rồi trì hoãn một lát, đại bộ phận địa phương có giấu tài nguyên, chỉ sợ cũng đã kín người hết chỗ.
Trần Phỉ lại đến, muốn lấy thêm gì đó, độ khó hơi lớn, chẳng bằng đi Tàng Kinh Các.
Hôm nay vây công Trường Hồng Phái, đều là người của các tông môn. Mỗi tông môn đều có truyền thừa của mình, truyền thừa của Trường Hồng Phái, đối với rất nhiều người mà nói, ý nghĩa cũng không lớn.
Cũng không phải công pháp truyền thừa không trọng yếu, mà đối với người tu hành mà nói, đương nhiên là tu luyện hệ thống công pháp của môn phái mình cho thỏa đáng. Ít nhất, công pháp gặp phải chỗ khó nào, còn có địa phương thỉnh giáo.
Ngươi mạo hiểm học tập những công pháp khác, nếu có khó khăn gì, đều phải tự mình giải quyết, hơn nữa ngươi cũng không biết, những công pháp này rốt cuộc hoàn chỉnh hay không hoàn chỉnh, đã bị xóa hay sửa đổi.
Cũng chỉ đối với tông môn, cần gia tăng sự đa dạng công pháp của mình, mới lộ ra chút ý nghĩa.
Chỉ chốc lát sau, Trần Phỉ đi tới trước một tòa lầu các, so với những nơi vừa gặp trên đường, nơi này quả thật yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cũng không phải một người cũng không có, mặc dù Trần Phỉ chưa bước vào Tàng Kinh Các, cũng cảm giác được vài đạo khí tức ở trong đó. Tuy nhiên, không giống như những nơi khác tranh giành tài nguyên, người nơi này đều đang nhanh chóng tìm kiếm công pháp mình cần.
Trần Phỉ đi vào trong đó, phát hiện bên ngoài khu vực giá sách không có gì, dù sao nơi đó chỉ là giới thiệu đơn giản về công pháp.
Mà nơi cất giữ bí tịch bên trong, cũng đã bị phá hủy hơn phân nửa, thậm chí có dấu vết hỏa thiêu. Cũng may vẫn có không ít công pháp kinh thư không kịp bị tổn hại, mà bị giữ lại.
Rất nhiều bí tịch vốn có công năng phòng cháy, ngược lại cứu vãn những công pháp này.
Trần Phỉ bỏ qua tất cả bí tịch binh khí, đi tới khu vực tâm thần công pháp.
Luyện Thần Cảnh, thần làm trọng, nếu như thần đủ mạnh, tốc độ tích súc khiếu huyệt đều sẽ không ngừng tăng lên. Trần Phỉ đối với việc tăng lên tâm thần lực của mình, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy đủ.
Nhưng lúc này ở khu vực này, đã có một người rất nhanh ý thức được Trần Phỉ đến, tay người này không khỏi hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ.
“Nơi này là ta tới trước, trước khi ta chưa rời đi, nơi này không hoan nghênh bất luận kẻ nào!” Vẻ mặt Nhiếp Chí Dương lạnh lùng nhìn Trần Phỉ nói.
“Bí tịch công pháp có thể sao chép, đến lúc đó mỗi người lấy một phần là tốt rồi.” Trần Phỉ trầm giọng nói.
Bí tịch, cùng linh tài tài nguyên không giống nhau, chỉ cần sao chép một phần, mỗi người đều có thể xem, cũng không cần liều mạng đến cục diện ngươi chết ta sống.
“Lời ta nói không đủ rõ ràng sao!”
Nhiếp Chí Dương đứng dậy, khí thế bàng bạc đè về phía Trần Phỉ, nói: “Nơi này không phải Nguyên Thần Kiếm Phái, sẽ không có người nhường ngươi, lời của ta, không muốn nói lần thứ hai!”
“Xem ra không có thương lượng!” Trần Phỉ khẽ cười, ai cũng biết hắn, nhưng ai cũng khinh thường hắn. Dù sao cũng vừa đột phá Luyện Khiếu Cảnh chưa tới một năm, thực lực trong Luyện Khiếu Cảnh, quả thật coi như yếu nhất.
“Nể mặt sư phụ ngươi, không nên ép ta ra tay, cút!” Nhiếp Chí Dương nhìn thấy biểu tình của Trần Phỉ, ánh mắt thoáng cái nheo lại, đã vô cùng không kiên nhẫn.
“Vậy ngươi, ra tay thử xem!” Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Chí Dương, giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón tay nói.
“Làm càn!”
Nhiếp Chí Dương trừng mắt, hắn không ngờ lá gan của Trần Phỉ lại lớn như vậy. Từ khi Nhiếp Chí Dương đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh đã gần hai mươi năm, đã rất lâu không ai dám khiêu khích hắn như vậy.
Trần Phỉ là một người mới đột phá Luyện Khiếu Cảnh không bao lâu, cảnh giới mới vững chắc, quả thực không biết sống chết, thật sự cho rằng nơi này vẫn là Nguyên Thần Kiếm Phái, không thể hạ độc thủ với ngươi sao!
“Tranh!”
Trong tay Nhiếp Chí Dương nở rộ ra một đạo kiếm quang chói mắt, khí tức sắc bén tràn ngập bốn phương, tiếp theo đột nhiên siết chặt lại, hoàn toàn bao phủ trên người Trần Phỉ.
Kiếm Tâm Quyết!
Tập hợp tất cả lực lượng, ngưng áp trên người địch nhân, không lãng phí bất kỳ lực lượng nào. Tu luyện tới cảnh giới chí cao, một kiếm xuất, vạn lại tịch thanh (không còn tiếng động).
Một trong những truyền thừa đứng đầu Bắc Đẩu Lâu, Nhiếp Chí Dương tu luyện mười mấy năm, đã đạt đến trung tam vị.
Nhiếp Chí Dương cũng sẽ không giết Trần Phỉ, nhưng Nhiếp Chí Dương muốn lưu lại cho Trần Phỉ một bài học sâu sắc, để cho hắn hiểu được, thời điểm thực lực không đủ, sẽ phải cụp đuôi làm người, mà không phải tùy ý gây thù hằn.
“Cút!”
Nhìn Nhiếp Chí Dương công kích, Trần Phỉ hừ lạnh một tiếng, Càn Nguyên Kiếm rơi vào trong tay, long tượng gầm thét không ngừng, sau một khắc, Càn Nguyên Kiếm đã chém vào trường kiếm của Nhiếp Chí Dương.
Đối phó với võ giả cùng là Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, Trần Phỉ đã không thèm nhìn đối phương thi triển chiêu pháp gì, hắn chỉ một lực áp chế.
“Oanh!”
Nhiếp Chí Dương tới nhanh bao nhiêu, tốc độ lui về nhanh bấy nhiêu. Nhiếp Chí Dương căn bản không cách nào khống chế thân thể của mình, cả người không tự chủ được lui về phía sau.
Liên tiếp hơn mười bước, từng bước giẫm mặt đất ra từng hố sâu, cho đến khi thối lui đến góc tường Tàng Kinh Các, Nhiếp Chí Dương mới miễn cưỡng ngừng lại.
Một ngụm máu tươi trào ra trong miệng, bị Nhiếp Chí Dương mạnh mẽ nuốt trở về.
Nhiếp Chí Dương ngẩng đầu nhìn Trần Phỉ một cái, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ, không dám nói bất cứ lời tàn nhẫn nào, thân hình chớp động, trực tiếp biến mất trong Tàng Kinh Các, cũng không dám đợi ở nơi này, cũng không có mặt mũi đợi.
Những gì vừa nói kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại xấu hổ bấy nhiêu.
Hơn nữa Nhiếp Chí Dương cũng sợ Trần Phỉ nhìn hắn không vừa mắt, thêm mấy kiếm, chỉ sợ kết cục cũng không đơn giản chỉ bị thương nhẹ như bây giờ.
Nhiếp Chí Dương chạy ra mấy trăm mét, thân ảnh mới dừng lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ, cỗ cự lực kia của Trần Phỉ là chuyện gì xảy ra, Nguyên Thần Kiếm Phái căn bản không có công pháp như vậy mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận