Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 182: Linh khí trưởng thành

Ba Tạp nghe được Trần Phỉ thật sự muốn đi, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ.
Ba Tạp biết Trần Phỉ luôn muốn rời khỏi nơi này, hấp thu mảnh vỡ ký ức nhân loại kia, Ba Tạp hiểu rõ, nơi nó sinh sống chỉ là một mảnh thiên địa nho nhỏ, ở bên ngoài còn có thiên địa càng thêm rộng lớn.
Trần Phỉ đến từ bên ngoài, tất cả nhân loại đều đến từ bên ngoài, thời gian vừa đến, tất cả mọi người sẽ rời khỏi nơi này.
Ba Tạp cũng khao khát thế giới bên ngoài, nhưng Ba Tạp biết mình không thể ra ngoài. Lấy thân phận của mình, chỉ cần vừa xuất hiện ở bên ngoài, lập tức sẽ bị người bắt lại, sau đó khả năng lớn nhất, chính là dùng để luyện đan.
“Ngươi sẽ trở lại gặp ta sao?” Ba Tạp trừng to mắt nhìn Trần Phỉ.
So với bằng hữu thỏ yêu kia, đối với Trần Phỉ, Ba Tạp vẫn vô cùng tán thành. Ít nhất nếu Trần Phỉ gặp nguy hiểm, Ba Tạp sẽ không chỉ tung ra một quyền.
“Nếu như có cơ hội.”
Trần Phỉ nhìn Ba Tạp, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Không biết cái này có tính là lời nói dối thiện ý hay không, nhưng Trần Phỉ cảm giác được, hiện giờ bí cảnh này biến đổi lớn, không chỉ là những yêu thú linh tài kia.
Cả bí cảnh tựa hồ đều tăng lên, có điểm tương tự với cảnh giới võ giả.
Nếu thật sự là như vậy, bí cảnh này rất nhanh sẽ xuất hiện yêu thú cấp hai, cũng chính là tồn tại tương đương với cường giả Luyện Khiếu Cảnh, vả lại sẽ không bị bí cảnh bài xích ra ngoài.
Chính vì loại cảm giác này, Trần Phỉ mới cảm thấy nơi này bắt đầu trở nên vô cùng nguy hiểm.
Giống như Ba Tạp, kỳ thật đã ở ngưỡng cửa của yêu vật cấp một, chỉ cần có cơ hội thích hợp, liền có thể đột phá đến yêu vật cấp hai.
Mà yêu vật như Ba Tạp, trong bí cảnh hiện tại còn có rất nhiều, thậm chí Ba Tạp cũng không tính là mấy vị phía trước.
Tòa Bán Bình Sơn kia, Trần Phỉ chỉ thoáng cảm giác là có thể phát hiện nơi đó ẩn chứa đại khủng bố.
Rất hiển nhiên, rất nhiều yêu vật cường đại hiện giờ đang ngủ đông, chờ đợi bí cảnh thăng cấp, sau đó chúng nó có thể cùng nhau đột phá.
Thời gian này cần bao lâu, Trần Phỉ không cách nào đoán trước, có lẽ phải mất mấy tháng, có lẽ ngay sau đó.
“Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi!”
Ba Tạp vươn nắm đấm nhỏ của mình ra, Trần Phỉ ngẩn ra, tiếp theo phản ứng lại, cũng đưa ra nắm đấm cùng Ba Tạp đụng một cái, coi như là song phương lập ước hẹn quân tử.
Nửa canh giờ sau, Trần Phỉ cõng một gói dược liệu Ba Tạp đưa, rời khỏi vị trí địa động.
Số lượng dược liệu không ít, Ba Tạp tặng mấy gốc dược liệu trăm năm tuổi, đây là thứ tốt khó gặp ở bên ngoài. Trần Phỉ chạy một đoạn, sau đó giấu mấy gốc trân quý nhất vào trong ô không gian, những thứ khác thì tiếp tục cõng.
Những thứ này không giấu đi, xem như là đồ Trần Phỉ bày ra bên ngoài, dù sao sau khi đi ra ngoài, một chút đồ cũng không nộp lên cho môn phái, ít nhiều có chút nói không được.
Còn có thiết bài, trên người Trần Phỉ để một khối, dùng để chỉ dẫn lộ tuyến đi ra ngoài, sáu khối còn lại thì thu vào trong ô không gian.
Trần Phỉ muốn gặp mặt Quách Lâm Sơn trước, xem thiết bài trên người hắn có đủ hay không, sau đó quyết định xử lý hai khối thiết bài dư như thế nào.
Trần Phỉ một đường cẩn thận chạy đi, đồng thời cảm giác được thân thể biến hóa đối với tâm thần lực tăng vọt.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt Trần Phỉ không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Ngoại trừ lúc ban đầu cảm nhận được, tâm thần lực tăng vọt, kéo theo tu vi nội kình tăng lên rất nhanh, giờ phút này vận chuyển thân pháp, Trần Phỉ phát hiện tốc độ phản ứng của thân thể mình, lại gia tăng rất nhiều.
Cũng giống như trước kia cảnh giới tăng lên, độ nhạy bén của ngũ quan, cùng với tính linh động của thân thể tăng lên. Giờ phút này tâm thần lực tăng vọt, làm cho mỗi một mệnh lệnh mà Trần Phỉ hạ xuống thân thể đều có thể đạt được phản ứng rất nhanh.
Trước kia Trần Phỉ không cảm giác được, thân thể có cái gì chậm trễ. Nhưng giờ phút này so với trạng thái trước kia, có thể rõ ràng cảm giác được, độ nhạy bén của Trần Phỉ lại tăng lên một đoạn.
Điểm này tăng lên, tuy rằng Trần Phỉ vẫn là Luyện Tủy Cảnh, công pháp cũng vẫn như vậy, thế nhưng chiến lực tăng lên lại cực kỳ rõ ràng.
Đồng thời mỗi một phần lực lượng trong cơ thể đều có thể lợi dụng hiệu quả. Không dám nói một phần lực biến thành hai phần để sử dụng, nhưng tăng lên ba thành, cũng là dư dả.
Đó là một sự tăng trưởng rất phóng đại.
Thiết bài truyền tới dao động càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên vị trí lối đi ra ngoài đã rất gần. Đồng thời trên thiết bài không còn truyền đến ba động của những thiết bài khác, hiển nhiên thái độ của môn phái đối với trận thí luyện này, cho rằng nên tiến vào giai đoạn cuối.
Không yêu cầu đệ tử tiếp tục chém giết thảm thiết.
Trần Phỉ chạy tới một sườn núi cao, ngẩng đầu nhìn về phía trước, dựa theo chỉ dẫn, đại khái còn chưa tới ba dặm sẽ chính thức rời khỏi bí cảnh này.
Trần Phỉ vừa định rời khỏi chỗ cũ, cước bộ lại đột nhiên dừng lại, ngừng lại.
Gió nhẹ thổi, cỏ dại cao gần người phiêu đãng theo gió.
Trần Phỉ híp mắt nhìn xung quanh, sợi tóc trước trán bị gió thổi ra sau đầu.
Sau một khắc, trường cung trên lưng rơi vào tay trái, một mũi tên rơi xuống cung, theo cánh tay phải của Trần Phỉ dùng sức, tiễn thất hóa thành lưu quang biến mất trong tay Trần Phỉ.
“Oanh!”
Giống như bị trọng pháo oanh tạc, bụi cỏ bên phải đột nhiên bị nổ tung, mảnh cỏ bay đầy trời, đồng thời một đạo thân ảnh từ trong đó lao ra, nhìn kỹ, vị trí hổ khẩu bên tay phải, giờ phút này đã bị xé rách.
Hiển nhiên mũi tên vừa rồi làm cho người này chống đỡ hơi gian nan.
“Hiểu lầm!”
Phong Đạt Lễ lớn tiếng hét lên, nhưng đáp lại hắn là một mũi tên khác đập vào mặt.
Sắc mặt Phong Đạt Lễ hơi biến đổi, mũi tên đầu tiên vừa rồi, mặc dù vội vàng đỡ lấy, nhưng cỗ lực đạo ẩn chứa trong tiễn thất, cũng không cách nào gạt người.
Phong Đạt Lễ âm thầm kêu khổ, đoạn đường này, lại gặp phải một người cứng rắn, không phải tu vi mới Luyện Tủy Cảnh sao, đây là cung thuật cùng lực lượng khủng bố gì.
“Bành!”
Người Phong Đạt Lễ đang ở giữa không trung, đã bị mũi tên này bắn mất thăng bằng, vừa định chạy trốn, phát hiện lại là vài mũi tiễn thất bay tới hắn.
Vong hồn Phong Đạt Lễ bốc lên, điên cuồng vũ động trường kiếm trong tay, đồng thời liều mạng chạy về phía xa.
“Thằng nhãi, đừng hòng đả thương sư huynh ta!”
Một nơi khác truyền đến một tiếng quát lớn, ba đạo thân ảnh từ trong bụi cỏ nhảy ra, nhưng chỉ là ở đó la hét, căn bản không dám xông tới.
Phong Đạt Lễ trong bốn người bọn họ, tu vi chiến lực mạnh nhất, kết quả bị mấy mũi tên bắn đến mức nguy hiểm. Nếu bọn họ dám xông lên, chỉ sợ còn chưa tới gần Trần Phỉ đã bị bắn chết.
Giờ phút này nhảy ra, càng nhiều là hy vọng hấp dẫn lực chú ý của Trần Phỉ, để Phong Đạt Lễ chạy trốn trước.
Trần Phỉ nghe được tiếng hô, nhưng không phản ứng gì cả, cung tiễn trong tay vẫn bắn về phía Phong Đạt Lễ. Chỉ trong chốc lát, túi tên phía sau đã trống rỗng hơn phân nửa.
“A!”
Một mũi tên trượt qua đùi Phong Đạt Lễ, sườn đùi nổ tung, huyết nhục mơ hồ, làm cho Phong Đạt Lễ nhịn không được lớn tiếng hô lên. Nhưng chỉ hô một tiếng, liền cắn chặt răng, chạy về phía xa.
Ba người khác nhìn thấy thảm trạng của Phong Đạt Lễ, toàn bộ hoảng sợ, làm sao còn dám kêu gọi cái gì, cũng đều điên cuồng chạy về hướng khác.
Quả thực quỷ dị, một cung thủ Luyện Tủy Cảnh, dĩ nhiên để cho bốn người bọn họ không dám tiến lên phía trước, chỉ có thể liều mạng chạy trốn, hơn nữa còn e sợ chạy quá chậm.
Trần Phỉ nhìn bốn người Phong Đạt Lễ biến mất, lúc này mới buông cung tên trong tay xuống. Dám chặn đường, vậy phải chuẩn bị tốt bị phản sát, vừa rồi Phong Đạt Lễ nếu không bị thương, Trần Phỉ còn có thể tiếp tục công kích.
Trần Phỉ đeo cung tên lên lưng, tiếp tục chạy tới vị trí chỉ dẫn. Khoảng cách ba dặm kế tiếp, ngược lại không còn xuất hiện người chặn đường nữa.
Ngoại trừ bí cảnh quá lớn, người chặn đường phân tán quá rộng, hơn nữa có lẽ là tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Phong Đạt Lễ, làm cho trong lòng những người chặn đường khác ít nhiều hơi kiêng kỵ, không có tiếp tục mai phục ở phương hướng Trần Phỉ.
Rốt cuộc, sau khi Trần Phỉ nhảy lên một tảng đá lớn, nhìn thấy mấy trăm mét phía trước, không gian có nếp gấp, một cánh cửa đang gợn sóng, nơi đó chính là lối đi ra ngoài.
Lối ra như thế này, giờ phút này ở bí lãnh còn có mấy chỗ.
Vả lại đến vị trí này, thiết bài đã có cảm ứng, chỉ cần rót nội kình vào thiết bài, thân thể sẽ rất nhanh bị dẫn dắt, đưa ra bí cảnh.
Biện pháp này, xem như phần ôn nhu cuối cùng trong lần thí luyện này môn phái cho, làm cho ngươi không cần lo lắng trước khi ra ngoài, bị một đám người chặn lại.
Mà lúc này ở địa phương trước cửa ra vào mười mét, tụ tập hơn mười người, đang trao đổi tài nguyên lẫn nhau, không ít người thậm chí trực tiếp bày ra quầy hàng.
Lần này bí cảnh nguy hiểm hơn rất nhiều so với ghi chép trước đây, nhưng đồng thời, tài nguyên có thể đạt được trong bí cảnh cũng tăng lên gấp bội.
Không nói những linh tài kia, chỉ cần là dược liệu mấy chục năm, không nói khắp nơi đều có, nhưng chỉ cần nghiêm túc tìm kiếm, vẫn có thể tìm được rất nhiều.
Ngoại trừ dược liệu, còn có một ít quáng thạch luyện chế binh khí, thậm chí là thổ nhưỡng bên ngoài không dễ thấy, đều có người lấy ra bán trao đổi.
Trần Phỉ quan sát từ xa một lát, không phát hiện nguy hiểm gì, Lúc này Trần Phỉ mới yên tâm tới gần.
Không có tiếng rao bán ồn ào, đồ vật nhìn vừa ý, sẽ nhỏ giọng thương thảo với nhau. Tất nhiên, đôi khi cũng có thể phát ra tiếng cãi vã kịch liệt, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nơi này kỳ thật không có lực lượng cường đại trấn tràng, phát sinh một chút xung đột, có thể dẫn đến trật tự sụp đổ. Nhưng ở đây còn có một bộ quy tắc bất thành văn khác, đó chính là mỗi người đều hy vọng đạt được thứ mình vừa lòng.
Vì vậy, trao đổi ở đây có một số rủi ro, nhưng vẫn có nhiều người muốn thử, đặc biệt là nhu cầu về thiết bài.
Thí luyện chân truyền của môn phái, tập hợp đủ năm khối thiết bài, làm sao có được, môn phái mặc kệ, vô luận là trộm hay là cướp, hay là dựa vào lợi ích khác trao đổi, môn phái cũng không có ý kiến.
Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn, nhưng cũng không chỉ có những thứ này. Lợi ích dây dưa, ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần ngươi có thể đạt được mục đích của mình, phương pháp kỳ thật không quan trọng.
Nơi này mỗi người đều có vẻ hơi cẩn thận, đề phòng lẫn nhau, hơi không đúng, sẽ để cho thiết bài dẫn dắt mình, rời khỏi bí cảnh.
Về mặt an toàn, vẫn có đảm bảo.
“Chung Thạch Nhũ?”
Trần Phỉ dừng lại trước một quầy hàng, chất lỏng màu trắng ngà chưa tới móng tay, giờ phút này đựng trong một cái chén đá thô. Trần Phỉ nghiêm túc quan sát một lúc, đúng là Chung Thạch Nhũ.
Chung Thạch Nhũ không thể tăng trưởng tu vi, bởi vì nó không phải là linh tài dùng để phục dụng, mà là dùng ở nơi khác, ví dụ như luyện khí.
Trần Phỉ không biết luyện khí, nhưng Trần Phỉ biết bên trong môn có một bộ thủ pháp luyện khí độc đáo, có thể dung luyện mấy kiện linh tài, từng bước từ bán linh khí đẩy lên linh khí.
Bích Lĩnh Kiếm của Phong Hưu Phổ kỳ thật chính là sinh ra như vậy, trong môn có rất nhiều linh khí của trưởng lão, cũng giống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận