Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 428: Không chịu nổi một kích

Mấy ngày trước Diêm Trạch Tùng cũng đã xông bảng, chỉ là đáng tiếc, dừng lại ở cửa thứ ba. Diêm Trạch Tùng không thua, nhưng cuối cùng cũng không thắng, xem như hòa.
Linh bảo Tiềm Long Sồ Phượng Bảng này, linh tính quá mạnh, người thủ bảng tuyển chọn bên trong, hầu như đều nhằm vào đặc tính công pháp của ngươi. Ở một mức độ nhất định, cũng hơi bị khắc chế.
Thiên hạ công pháp ngàn vạn, mỗi bộ công pháp đều có chỗ tự thân am hiểu, tự nhiên cũng sẽ có chỗ tương đối yếu kém.
Linh bảo này qua nhiều năm như vậy, không biết đã tiếp nhận bao nhiêu Luyện Khiếu Cảnh khiêu chiến, lượng tin tức trong đó cực kỳ kinh người.
Ở địa phương khác, có thể không dễ tìm được người có công pháp hoàn toàn nhằm vào ngươi, nhưng ở Tiềm Long Sồ Phượng bảng, muốn tìm được người như vậy, phi thường đơn giản.
Cho nên tuy rằng thực lực Diêm Trạch Tùng không yếu, nhưng dưới tình huống bị cưỡng ép khắc chế này, vẫn khó có thể nhảy qua cửa thứ ba, có cơ hội chân chính khiêu chiến ba mươi hạng đầu.
Mấy ngày trước sau khi Diêm Trạch Tùng thất bại, lại đi Ngộ Đạo Tháp một chuyến, lợi dụng lực lượng Ngộ Đạo Tháp, trầm tư suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng nghĩ ra một ít phương pháp ứng đối.
Cho nên hôm nay Diêm Trạch Tùng lại tới nơi này, muốn một lần nữa tiến vào trong Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, khiêu chiến một lần nữa.
Chỉ là Diêm Trạch Tùng không nghĩ tới, vừa tới nơi này, liền cảm giác được khí tức của Trần Phỉ nhộn nhạo trên đỉnh núi.
Đối với Trần Phỉ, Diêm Trạch Tùng có ấn tượng quá sâu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm, Diêm Trạch Tùng nhìn thấy một Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ bình yên tu luyện trong tầng thứ tám Ngộ Đạo Tháp.
Hình ảnh này trùng kích quá mạnh, vả lại mới qua vài ngày ngắn ngủi, tự nhiên Diêm Trạch Tùng khó có thể quên.
Mà vài ngày không gặp, Diêm Trạch Tùng thật không ngờ, lúc gặp lại Trần Phỉ, đối phương đã đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong.
Chỉ dùng thời gian vài ngày, là có thể từ Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, hoàn thành liên thông một trăm lẻ tám khỏa khiếu huyệt. Điều này nói rõ nội tình của Trần Phỉ cực kỳ thâm hậu mới có thể thành công như vậy.
Ánh mắt Diêm Trạch Tùng dao động, ngược lại không vội đi xông bảng, hắn muốn nhìn xem, Trần Phỉ là người mấy ngày trước đã cho hắn ngoài ý muốn cực lớn, sau khi đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, có thể đi tới bước nào.
Có thể trực tiếp xông qua cửa thứ ba hay không, trực tiếp tiến vào cửa thứ tư, bắt đầu đối mặt nhân kiệt xếp ba mươi hạng đầu?
Khóe miệng Diêm Trạch Tùng hơi nhếch lên, hoặc là, đợi lát nữa nhìn thấy Trần Phỉ trọng thương đi ra khỏi Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, cũng là chuyện có khả năng rất lớn.
Xông bảng, là gặp nguy hiểm, tất cả thương tổn bên trong Linh Bảo, đều là chân thật.
Ở bên trong trọng thương, đó chính là trọng thương thật sự, thậm chí vận khí thiếu chút, bị đánh trúng vị trí yếu hại, mất mạng tại chỗ, đều có khả năng.
Tiềm Long Sồ Phượng Bảng qua nhiều năm như vậy, người chết ở bên trong có thể nói là tương đối nhiều. Trọng thương, lại càng không biết bao nhiêu.
Khác biệt duy nhất với những người tử chiến chân chính kia, phỏng chừng là trong quá trình xông bảng, nếu như muốn nhận thua, có thể lập tức nhận thua, sau đó sẽ dừng lại.
Trong Tiềm Long Sồ Phượng Bảng.
Giờ phút này Trần Phỉ còn không biết bên ngoài phát sinh một chút phong ba nhỏ, bất quá cho dù Trần Phỉ biết, cũng sẽ không quá mức để ý. Lúc này lực chú ý của Trần Phỉ hoàn toàn dồn vào bóng người đối diện.
So sánh với mấy bóng người vừa rồi, người đứng trước mặt Trần Phỉ lúc này là một nữ võ giả.
Trong số các võ giả, tỷ lệ nữ giới cũng không thấp. Như Trầm Thủy Các, toàn bộ môn phái đều là nữ, ở trong Vô Tận Hải nhiều thế lực như vậy cũng không tính là hiếm thấy.
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng hai mắt cũng không dại ra, ngược lại tràn đầy linh động.
Trần Phỉ không nhận ra người trước mắt là ai, dù sao Tiềm Long Sồ Phượng Bảng thu thập nhiều tin tức võ giả như vậy, có lẽ đối phương là nhân vật mấy chục năm trước cũng nói không chừng.
“Hạ Tương Nghi, mời!” Hạ Tương Nghi chắp tay nói với Trần Phỉ, liếc mắt một cái, giống như chân thân.
“Trần Phỉ, mời!” Trần Phỉ cũng chắp tay nói.
“Ầm!”
Chân phải Hạ Tương Nghi đạp về phía sau, trong giây lát, đã đi tới trước mặt Trần Phỉ, loan đao thật lớn trong tay giống như Kình Thiên Sơn Nhạc, đè xuống Trần Phỉ.
Đơn giản, trực tiếp, một đao này của Hạ Tương Nghi không có mang chút biến hóa nào, thẳng đến Trần Phỉ.
Nhưng chính là một đao đơn giản như vậy, khí thế ẩn chứa cũng là sơn băng địa liệt.
Ánh mắt Trần Phỉ hơi sáng lên, đây là lần đầu tiên Trần Phỉ đối mặt với Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, so với lực lượng của năm Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, áp lực mà Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong chân chính mang đến hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa phỏng chừng dựa vào phương thức chiến đấu hai trận đầu của Trần Phỉ, đối thủ mà Tiềm Long Sồ Phượng Bảng chọn lựa cho Trần Phỉ bây giờ biến thành một tồn tại hoàn toàn lấy lực áp người như vậy.
Khóe miệng Trần Phỉ lộ ra một tia mỉm cười, không né tránh, càng không có lui về phía sau, Càn Nguyên kiếm trong tay trực tiếp vẩy ngược lên trên, nhằm phía loan đao của Hạ Tương Nghi.
“Oanh!”
Tiếng vang dữ dội vang vọng diễn võ trường, một đạo khí kình dao động lấy binh khí hai người làm giao điểm, khuếch tán về bốn phương, toàn bộ mặt đất diễn võ trường giống như bị cày qua một lần, xuất hiện vết rách li ti.
Tóc Trần Phỉ hất về phía sau, thân hình không nhúc nhích, dưới chân càng không nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả cánh tay cũng không có một tia rung động.
Trên gương mặt Hạ Tương Nghi xuất hiện một vết máu, không chỉ trên mặt, cánh tay cầm đao giờ phút này đồng dạng vết thương dày đặc.
Thuần túy lấy lực lượng mà nói, công pháp Hạ Tương Nghi tu luyện, so với Nguyên Thần kiếm điển mạnh hơn không ít. Mặc dù trong Nguyên Thần kiếm điển cũng có Cự Linh kiếm và Trọng Nguyên kiếm, hai môn công pháp gia trì lực lượng.
Nhưng so với cự lực thuần túy của Hạ Tương Nghi, vẫn kém hơn một bậc.
Bất quá lực lượng thuần túy của Nguyên Thần kiếm điển không sánh bằng, nhưng trên phương diện phá hoại lại không kém chút nào. Vết thương trên má và cánh tay của Hạ Tương Nghi lúc này chính là minh chứng.
Nếu Trần Phỉ chỉ tu luyện Nguyên Thần kiếm điển, vậy giờ phút này Trần Phỉ nói gì cũng phải lui về phía sau vài bước, trút xuống cự lực phụ gia trên người.
Mà một khi lui về phía sau, sẽ cho Hạ Tương Nghi cơ hội công kích lớn hơn nữa. Công pháp Hạ Tương Nghi tu luyện, không sợ bị thương, thậm chí càng bị thương, thân thể sẽ xuất hiện lực lượng càng mạnh.
Chỉ cần bị Hạ Tương Nghi chiếm được thượng phong, Hạ Tương Nghi có thể từng bước biến ưu thế này thành thắng cục, cuối cùng hoàn toàn lập nên chiến thắng của chính mình.
Nhưng Trần Phỉ, tu luyện công pháp, quá nhiều.
Một chiêu va chạm này, Trần Phỉ không có lui về phía sau mảy may, lực lượng loan đao của Hạ Tương Nghi vọt tới, bị Trấn Long Tượng trong cơ thể Trần Phỉ dễ dàng ngăn cản.
“Rắc rắc rắc!”
Hai tay Hạ Tương Nghi cầm loan đao, không ngừng đè về phía Trần Phỉ, binh khí hai người phát ra tiếng ma sát chói tai, nhưng hết lần này tới lần khác vô luận Hạ Tương Nghi dùng sức như thế nào, đều không thể đẩy được Trần Phỉ.
Trên mặt Trần Phỉ lộ ra vẻ tươi cười, sống lưng duỗi thẳng, sau một khắc, một cỗ lực lượng khổng lồ bàng bạc ở trong cơ thể Trần Phỉ bắt đầu khởi động mà ra.
“Rống!”
Giống như rồng giống như voi, phảng phất như tiếng gào thét của cự thú viễn cổ, vang lên từ trong thân thể Trần Phỉ. Cánh tay Trần Phỉ giơ lên, thân thể Hạ Tương Nghi không tự chủ được lui về phía sau.
“Oanh!”
Tiếng bạo liệt đột nhiên vang lên, thân thể Hạ Tương Nghi rốt cuộc không ngăn cản được lực lượng khủng bố này, cả người bị trực tiếp quét bay ra ngoài.
Giờ phút này Hạ Tương Nghi không phải người thật, nếu không chỉ sợ trong đầu sẽ không xoay chuyển được. Dù sao công pháp Hạ Tương Nghi tu luyện, cho tới bây giờ đều là nàng đến áp chế người khác, kết quả bây giờ lại bị một kiếm quét bay.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, đuổi theo thân ảnh Hạ Tương Nghi, đâm Càn Nguyên kiếm về phía trước.
Lực lượng Nguyên Thần kiếm điển hoàn toàn trói buộc trên lưỡi kiếm, trọng lực, phong mang, lôi đình, rất nhiều lực lượng dung luyện cùng một chỗ, giờ phút này lại chỉ bày ra một màu đen thuần túy, giống như vực sâu.
Lực lượng như vậy, hoàn toàn ngưng luyện ở trên thân kiếm, cho dù là Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, muốn sai khiến như cánh tay, đều cần đặt vào tất cả tinh lực.
Nhưng giờ phút này Càn Nguyên kiếm ở trong tay Trần Phỉ, lại ổn định nhẹ nhàng. Trấn Long Tượng giao cho cự lực khủng bố, nhưng lực khống chế lại thành thạo như vậy.
“Oanh!”
Khí kình cực lớn quét ngang bốn phía, toàn bộ diễn võ trường cũng bắt đầu rung động, hai chân Hạ Tương Nghi còn chưa đứng vững, bị một kiếm này đánh, cả người bị quét bay lần nữa.
Trần Phỉ theo sát phía trước một bước, khiến Hạ Tương Nghi ngay cả cơ hội thoát lực cũng không có, chém tới một kiếm.
Thân kiếm của Càn Nguyên kiếm xẹt qua không khí, không khí giống như bị đánh nổ, phát ra âm thanh khủng bố đinh tai nhức óc.
Hạ Tương Nghi không kịp điều chỉnh, chỉ có thể đưa loan đao ngăn cản ở trước người.
“Rắc!”
Thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến, Hạ Tương Nghi quỳ một chân trên mặt đất, loan đao đặt ở trên bả vai của nàng, tiếng xương cốt chấn nát kia liền đến từ nơi này.
Hạ Tương Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ, gân xanh trên trán bại lộ, nguyên lực toàn thân không ngừng sôi trào, muốn đẩy Càn Nguyên kiếm trên loan đao ra.
Nhưng vô luận Hạ Tương Nghi dùng sức như thế nào, Càn Nguyên kiếm liền như Nhạc Sơn, gắt gao đặt ở trên loan đao của Hạ Tương Nghi, để cho Hạ Tương Nghi không thể động đậy.
Trần Phỉ mỉm cười, Càn Nguyên kiếm ép loan đao, trực tiếp xẹt qua cổ Hạ Tương Nghi.
Hạ Tương Nghi muốn giãy dụa, muốn ngăn cản, nhưng hết lần này tới lần khác làm không ra bất kỳ động tác nào, sức mạnh nàng tự hào dựa vào, ở trước mặt Trần Phỉ, lại có vẻ không chịu nổi một kích.
Thân thể Hạ Tương Nghi nổ thành điểm sáng biến mất không thấy, diễn võ trường rung động, lại là một đoàn nguyên khí bao phủ Trần Phỉ ở trong, đồng thời tin tức mới xuất hiện ở trong đầu Trần Phỉ.
Cửa tiếp theo, có thể bắt đầu khiêu chiến người thứ ba mươi Tiềm Long Sồ Phượng Bảng lần này!
Khiêu chiến thành công, Trần Phỉ trực tiếp nhập bảng, vô luận là Linh Bảo Chú Linh, hay là Hải Nhạc Lệnh, đều có thể rơi vào trong tay.
Bên ngoài Tiềm Long Sồ Phượng Bảng.
Khi một kiếm của Trần Phỉ xẹt qua cổ Hạ Tương Nghi, vòng sáng đại biểu cho Trần Phỉ thoáng cái biến lớn, đồng thời tăng lên một ô về vị trí đỉnh.
Người Hải Diên thành bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức trào ra tiếng vang kịch liệt.
Nhiều ngày như vậy, cũng không phải không có ai đi tới vị trí cửa thứ tư, giờ phút này khiến mọi người kinh ngạc chính là, tốc độ vượt ải của Trần Phỉ rất nhanh.
Thời điểm những người khác đánh đối thủ cùng giai ở cửa thứ ba, đều hao phí thời gian tương đối dài, mà Trần Phỉ, là người mà mấy ngày gần đây xông qua cửa thứ ba có tốc độ nhanh nhất.
Tốc độ nhanh khiến người ta ngạc nhiên. Đây tựa hồ cũng không có đánh mấy chiêu, cứ như vậy thắng?
Xung quanh Thối Bảo Hiên, giờ phút này một đám người kêu rên, lúc này mới đặt lên không bao lâu, dĩ nhiên liền trực tiếp thua, đây là hoàn toàn nhìn lầm a.
Chỉ có số ít mấy người, giờ phút này vẻ mặt tươi cười, đây là đặt đúng rồi.
Thối Bảo Hiên đối với thanh âm xung quanh không có phản ứng, mà một lần nữa mở một bàn đánh cược Trần Phỉ, rốt cuộc có thể tiếp tục xông lên hay không.
Lần này, cho dù là người vừa rồi áp Trần Phỉ xông qua cửa thứ ba, cũng thoáng do dự.
Xa xa, Diêm Trạch Tùng nhìn bóng người đại biểu cho Trần Phỉ trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Đối phương, sao lại dễ dàng xông qua như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận