Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 160: Rùng mình

Kỳ thật muốn xử lý lá sen và hạt sen biến dị này, biện pháp tương đối dễ dàng chính là dùng thêm mấy lần tâm thần kỹ, xóa đi tâm thần lưu lại trong nó.
Nhưng lúc trước Trần Phỉ dùng một lần tâm thần kỹ, thiếu chút nữa đã khiến cho não mình chấn động, nếu phải dùng thêm vài lần, nhất định sẽ tổn hại căn cơ tâm thần.
Ăn Khỉ Mộng Liên là vì tăng trưởng tâm thần lực, kết quả làm căn cơ tâm thần bị thương nặng, phỏng chừng không có ai làm ra mua bán như vậy.
“Nếu không thì giao những thứ này cho môn phái?”
Gốc Khỉ Mộng Liên kia cường đại, làm cho Quách Lâm Sơn ít nhiều có bóng ma trong lòng. Có thể nói, lúc ấy võ giả ở đó, toàn bộ đều bị gốc Khỉ Mộng Liên đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đến bây giờ, kỳ thật Quách Lâm Sơn cũng không xác định, Độc Thiềm mà bọn họ gặp phải kia, có phải là tồn tại chân thật hay không. Hay là nói, Độc Thiềm kia chỉ là thứ mà Khỉ Mộng Liên muốn cho bọn họ nhìn thấy, bọn họ mới nhìn thấy?
“Không có lò luyện đan ở đây, bằng không luyện chế một lần nữa là an toàn nhất.”
Không có mang lò luyện đan vào, Trần Phỉ ít nhiều có chút đáng tiếc. Nhưng ô không gian chỉ lớn như vậy, mang lò luyện đan, rất nhiều đồ vật khác sẽ không chứa được, ảnh hưởng sẽ càng lớn.
Về phần cõng lò luyện đan vào đây, vậy càng không thực tế, mục tiêu quá lớn, địa phương nguy hiểm như thế này, rất dễ dàng bị coi là mục tiêu lớn.
“Vậy đệ chuẩn bị làm như thế nào?” Quách Lâm Sơn tò mò hỏi.
“Dùng những dược liệu khác nghiền thành dược thủy, sau đó đổ lên trên hạt sen và lá sen, nhất định có thể dùng được.”
Trong đầu Trần Phỉ có mấy phương án, khả thi hay không đều phải thử mới biết được.
Quách Lâm Sơn nửa hiểu nửa không gật đầu, đối với luyện đan thuật, Quách Lâm Sơn thật sự cái gì cũng không biết.
Cách đó hàng chục dặm, Tôn Tông Hải trốn trong một sơn động nhỏ.
Lối vào nơi này hẹp, bên trong lại vô cùng rộng rãi, vả lại để tránh cho hang động bị phong tỏa, Tôn Tông Hải đã tự mình đào một đường hầm nhỏ để dẫn đến những nơi khác.
Lúc này, Tôn Tông Hải đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, thân thể khẽ run, nội kình ở trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển. Không biết bao lâu sau, Tôn Tông Hải mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí.
Sắc mặt Tôn Tông Hải có chút tái nhợt, ngày đó vì tránh khỏi sự truy sát của Trần Phỉ, đã dùng thân pháp Thiên Hồ Thập Cảnh, khiến nguyên khí Tôn Tông Hải bị tổn thương nghiêm trọng, tinh huyết trong cơ thể cơ hồ hao hết.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, dùng không ít dược liệu niên đại mấy chục năm, cũng chỉ làm cho Tôn Tông Hải chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhưng so với trạng thái đỉnh phong lúc trước còn kém rất xa.
Tôn Tông Hải nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó, trong ánh mắt không khỏi lộ ra âm ngoan, cũng bởi vì Trần Phỉ đột nhiên giết ra, sự tình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Bội Diễm, thủ phạm là bọn họ, ta sẽ thay cô báo thù.”
Tôn Tông Hải nhớ tới ánh mắt cuối cùng mà Vu Bội Diễm nhìn mình, Tôn Tông Hải không cho rằng đó là ánh mắt thất vọng, Tôn Tông Hải tin tưởng Vu Bội Diễm hy vọng mình có thể chạy trốn.
“Có cơ hội, nhất định có cơ hội!” Tôn Tông Hải thấp giọng nói.
Bắt đầu từ ngày mai, Tôn Tông Hải liền quyết định đi ra ngoài, trước tiên tìm một đội ngũ để gia nhập, đến lúc đó nếu có cơ hội gặp được hai người Trần Phỉ, liền nhân cơ hội vận động những người khác vây giết bọn Trần Phỉ.
“Vị trí này không tệ, trước kia ta cũng thích ở nơi như vậy.”
Một giọng nói đột ngột vang lên bên ngoài sơn động, một thân ảnh một tay nắm lấy mép động, thò đầu vào, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu, nhìn về phía Tôn Tông Hải.
“Ngươi là ai!”
Bị thanh âm dọa sợ, có người đã đến trước cửa sơn động, mà vừa rồi Tôn Tông Hải lại không hề phát hiện. Vả lại người trước mắt tu vi rõ ràng đang ở Luyện Tạng Cảnh, như thế nào trên người không có cảm ứng của thiết bài.
“Ta là ai? Trước kia ta không có tên, nhưng sau khi vào thân thể này, hiện tại ngươi có thể gọi ta là Du Đấu Sơn.”
Du Đấu Sơn phảng phất như không có xương cốt, cửa động nhỏ bé không thể ngăn cản hắn mảy may, Du Đấu Sơn rất là thoải mái đi vào.
Tôn Tông Hải không tự chủ được lui về phía sau một bước, Du Đấu Sơn cho Tôn Tông Hải cảm giác rất tệ, có một loại cảm giác bị thiên địch nhìn chằm chằm.
Giống như người trước mắt, căn bản cũng không phải là người, mà là một yêu thú khoác da người.
“Ngươi không nên lại đây, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Tôn Tông Hải lớn tiếng quát, lời nói của Du Đấu Sơn không lưu loát, Tôn Tông Hải nghe rất khó chịu, hơn nữa Tôn Tông Hải không muốn ở quá gần Du Đấu Sơn.
Theo bản năng, Tôn Tông Hải cảm thấy rằng nếu hai người đến quá gần, sẽ có chuyện rất khủng bố phát sinh.
Nhưng Tôn Tông Hải thấy khí tức Du Đấu Sơn biểu hiện ra ngoài, cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh sơ kỳ, tu vi hai người tương đương. Hiện giờ tuy rằng Tôn Tông Hải bị thương, nhưng cũng không đến mức kiêng kỵ như vậy.
Trừ phi Du Đấu Sơn cũng biến thái như Trần Phỉ, có được chiến lực vượt xa tu vi.
“Ngươi rất sợ, nhưng ngươi cũng rất phẫn nộ. Ta vừa rồi chính là cảm giác được sự phẫn nộ của ngươi nên mới tới. Đương nhiên, vật này cũng có giúp đỡ.”
Du Đấu Sơn nói xong, miệng đột nhiên mở ra, khóe miệng nứt ra đến tận mang tai, toàn bộ cái miệng há ra thật lớn, một khối thiết bài bị Du Đấu Sơn từ từ nhổ ra khỏi cổ họng.
Ngay lập tức, Tôn Tông Hải cảm nhận được cảm ứng lẫn nhau giữa các thiết bài, nhưng bây giờ, vấn đề này không phải là điều mà Tôn Tông Hải quan tâm nhất.
Khoảnh khắc Du Đấu Sơn mở miệng, Tôn Tông Hải cảm thấy Du Đấu Sơn không có khí tức nhân loại, Du Đấu Sơn chắc chắn không phải con người!
Chạy!
Trong đầu Tôn Tông Hải trong nháy mắt hiện lên ý niệm này, mà Tôn Tông Hải cũng làm như vậy.
Trường thương trong tay tựa như sao băng, đâm thẳng vào mặt Du Đấu Sơn.
Bạch Câu Quá Khích!
Đây là một chiêu có tốc độ nhanh nhất mà Tôn Tông Hải nắm giữ, địch nhân hơi phân tâm, mũi thương đã cắm sâu vào trong cơ thể.
Tôn Tông Hải không dám nghĩ có thể đả thương Du Đấu Sơn, hắn chỉ muốn dùng chiêu này tạm thời bức lui Du Đấu Sơn, để tranh thủ cơ hội chạy trốn.
Xoẹt!
Trường thương trong tay Tôn Tông Hải đâm vào mặt Du Đấu Sơn, máu văng tung tóe khắp nơi, đầu Du Đấu Sơn bị mũi thương đâm xuyên qua.
Tôn Tông Hải thoáng sửng sốt, chiêu này của hắn chỉ là một đòn nhử, chưa bao giờ nghĩ tới có thể làm gì Du Đấu Sơn. Tôn Tông Hải nắm trường thương, nhiều năm tu luyện võ đạo dưỡng thành trí nhớ cơ bắp, khiến Tôn Tông Hải nhanh chóng rung động trường thương trong tay.
Tôn Tông Hải thực lực không kém, ngược lại còn phi thường mạnh, bằng không cũng không có khả năng trở thành hạt giống chân truyền của Trường Hồng phái, tiến vào trong bí cảnh.
Lực chấn động của trường thương mạnh đến kinh người, cho dù là yêu thú, nếu thân thể bị đâm trúng, lại bị rung động như vậy, miệng vết thương sẽ phải trực tiếp nổ tung.
Ong ong!
Trường thương còn chưa rung chuyển, một bàn tay đã nắm lấy thân thương.
“Ngươi đánh ta, hiện tại ta có thể đánh ngươi.”
Du Đấu Sơn từ từ vươn đầu ra khỏi mũi thương, da thịt trên mặt đã sớm nát bét, lại được phục hồi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ánh mắt Tôn Tông Hải chậm rãi mở to, nhìn về phía Du Đấu Sơn trong nháy mắt đã hoàn toàn khôi phục lại. Tôn Tông Hải rút trường thương, nhưng trường thương không hề động đậy, Tôn Tông Hải muốn buông thương, nhưng không biết vì sao lại phát hiện tay mình bị kẹt vào thương.
Không chỉ có tay, Tôn Tông Hải hoảng sợ phát hiện, toàn thân đã cứng ngắc, không thể động đậy chút nào, ngay cả con ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm Du Đấu Sơn.
“Ngươi đánh ta, ta lại đánh ngươi, thiên kinh địa nghĩa. Nhưng ta không đánh ngươi, thân thể của ngươi còn có tác dụng, kế tiếp liền cùng một chỗ với chúng ta đi.”
Trên mặt Du Đấu Sơn hiện ra hình dáng nụ cười, mới nhìn loại nụ cười này cũng không có cảm giác gì. Nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện, nụ cười này cũng không có ý cười, giống như nụ cười này chỉ là bắt chước ra.
Tôn Tông Hải liều mạng giãy dụa, cổ động nội kình, nhưng không có chút biện pháp nào. Khi Tôn Tông Hải còn chưa hiểu Du Đấu Sơn rốt cuộc muốn làm cái gì, một con thỏ từ bên ngoài sơn động nhảy vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận