Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 652. Thần hồn tiêu hao

Chương 652. Thần hồn tiêu hao
Phân thân Trần Phỉ cảm ứng được Thân Nguyên Quân, giờ phút này Thân Nguyên Quân ở Tương Đàm Vực, đồng dạng cũng cảm giác được phương xa có một cỗ khí tức triệu hoán, đó là linh túy thuộc về hắn, cùng thần hồn cộng hưởng.
Thân Nguyên Quân cảm giác được tình huống này, sắc mặt chợt biến đổi.
Thân Nguyên Quân giờ phút này, tình huống một lời khó nói hết.
Năm đó ở bên trong quỷ cảnh Lạc Thiên Các, Thân Nguyên Quân vì đề phòng, lặng lẽ dời một phần thần hồn của mình ra quỷ cảnh. Nếu có một ngày, mình thôn phệ Đàm Bẩm Tu thất bại, phần thần hồn này sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Mà nếu như cuối cùng thành công đột phá đến Sơn Hải Cảnh, Thân Nguyên Quân cũng sẽ thu hồi lại phần thần hồn này, bổ sung chỗ thiếu hụt trong thần hồn của mình.
Một chiêu này, xem như tăng thêm một lần bảo hiểm cuối cùng cho mình.
Tuy nhiên bảo hiểm là bảo hiểm, giờ phút này lực lượng Thân Nguyên Quân lại quá mức nhỏ yếu.
Tuy rằng trước kia là Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, để cho Thân Nguyên Quân lúc này điều khiển thân thể Luyện Tạng Cảnh, có thể phát huy ra chiến lực tương tự Luyện Khiếu Cảnh.
Nhưng cùng lắm thì chỉ vậy thôi, còn muốn nâng cao, cơ sở cảnh giới không cho phép.
Dựa theo kế hoạch của Thân Nguyên Quân trước kia, sẽ lợi dụng thân thể bây giờ, yên lặng tu luyện, lợi dụng Minh Hà Lục, tìm cơ hội bổ túc thần hồn của mình.
Đã không có Lạc Thiên Các trợ giúp, Thân Nguyên Quân muốn một lần nữa tu luyện tới Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, thời gian cần rất dài, mấy chục năm xem như ít nhất, thậm chí bởi vì thần hồn không trọn vẹn, thời gian cần còn lâu hơn.
Nhưng đối với tình huống này, Thân Nguyên Quân đã sớm lường trước.
Gần trăm năm thời gian bị giam cầm, không động không suy nghĩ, cái gọi là xác sống, cũng không gì hơn.
Những thời gian này đã đúc nên tâm thần cực kỳ cứng cỏi của Thân Nguyên Quân.
Nhưng hôm nay, cảm ứng được linh túy cộng minh phương xa, Thân Nguyên Quân như bị đánh tan tín niệm.
Chính mình có thể cảm ứng được, Trần Phỉ kia tự nhiên cũng cảm ứng rõ ràng.
Ở bên trong quỷ cảnh, ở vào thời kỳ lực lượng đỉnh phong tuyệt đối, đều đánh không lại Trần Phỉ, bị mạnh mẽ chém giết. Hiện giờ chỉ là cảnh giới Luyện Tạng Cảnh, lấy cái gì để đánh?
Trong khoảng thời gian ngắn, một nỗi tuyệt vọng còn thâm trầm hơn so với năm đó bị bắt, tràn ngập trong lòng Thân Nguyên Quân.
Tay Thân Nguyên Quân không khỏi nắm chặt, trong đầu hiện lên các loại ý niệm. Cứ như vậy bị Trần Phỉ chém giết lần thứ hai, Thân Nguyên Quân không cam lòng.
Nhưng muốn thoát khỏi truy sát, lại là muôn vàn khó khăn.
Đến địa bàn của hải yêu?
Ánh mắt Thân Nguyên Quân chuyển động, với chiến lực vượt xa Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong của Trần Phỉ, Yêu Vương không ra, Trần Phỉ chỉ cần cẩn thận một chút, những hải yêu khác căn bản không đủ để Trần Phỉ kiêng kị.
Trừ phi Thân Nguyên Quân muốn tiến sâu vào địa giới hải yêu.
Thừa dịp Trần Phỉ còn chưa đuổi tới, hắn càng xâm nhập địa bàn hải yêu, cơ hội sống sót càng lớn.
Thân Nguyên Quân bắt đầu đào bới tin tức trong đầu Du Tín Phong, một lát sau, lòng không khỏi trầm xuống. Nơi này cách địa bàn hải yêu, ước chừng còn cách hai hải vực.
Hiện tại chỉ là cảnh giới Luyện Tạng Cảnh, không cách nào phi độn, căn bản làm không được chuyện này.
Thân Nguyên Quân lập tức vứt bỏ kế hoạch này trong đầu, khẳng định là không thể vượt qua cự ly dài, về phần trực tiếp đi tìm Mẫn Duyên Lục, nói ra chuyện Trần Phỉ là Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, đồng quy vu tận.
Tuy nhiên chỉ hơi nghĩ một chút, Thân Nguyên Quân liền biết chuyện này không thể thực hiện được.
Ngoại trừ nhân tố khoảng cách, mấu chốt nhất chính là, lấy thân phận Thân Nguyên Quân hiện giờ, căn bản không gặp được Mẫn Duyên Lục, tùy tiện một Hợp Khiếu Cảnh hậu kỳ, là có thể ngăn cản hắn.
Đến lúc đó hắn hô Trần Phỉ Nguyên Thần Kiếm Phái che dấu tu vi, là Hợp Khiếu Cảnh đỉnh phong, những võ giả Luyện Khiếu Cảnh kia cũng chỉ coi Thân Nguyên Quân là kẻ điên.
Ánh mắt Thân Nguyên Quân lóe ra, chạy đã không kịp, đồng quy vu tận cũng làm không được.
Hiện giờ phương pháp duy nhất, chính là như thế nào ẩn giấu bản thân, để Trần Phỉ không cảm giác được phương vị cụ thể.
Thân Nguyên Quân nhớ lại một thân sở học, khoanh chân mà ngồi, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Chỉ trong chốc lát, khí tức của Thân Nguyên Quân bắt đầu trở nên rất nhỏ, đến cuối cùng thậm chí không thể phát hiện, tựa như tảng đá.
Thân Nguyên Quân cảm giác tình huống của mình, cùng linh túy phương xa đã không còn cộng hưởng.
Nhưng điều này là do khoảng cách quá xa, nếu ở gần, sự cộng hưởng này vẫn có thể xảy ra.
Thân Nguyên Quân cau mày, đối tượng linh túy cộng hưởng, không phải thứ khác, mà là thần hồn của Thân Nguyên Quân, chỉ cần thần hồn vẫn còn đó, sự cộng hưởng này là không thể tránh khỏi.
Sự cộng hưởng này chỉ có thể giảm dần theo thời gian, mà trong những ngày này, gần như là mạnh nhất.
"Thần hồn!"
Trên mặt Thân Nguyên Quân lộ ra sắc mặt dữ tợn, nghịch vận Minh Hà Lục, một loại thống khổ không cách nào nói rõ lan tràn trong thân thể Thân Nguyên Quân.
Tự mình nghiền nát thần hồn của mình, đây là một loại cảm thụ còn thống khổ hơn lăng trì.
Lăng trì nhắm vào máu thịt, về sau còn có thể chết lặng, mà loại mài nát thần hồn này, hoàn toàn không có cảm giác chết lặng, chỉ càng ngày càng nghiêm trọng!
Thân thể Thân Nguyên Quân run rẩy, cảm giác được thần hồn của mình vốn đã không trọn vẹn càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn lại một vệt linh tính.
Nếu vệt linh tính này tiêu tán, trên đời không còn Thân Nguyên Quân nữa, mà mảnh nhỏ thần hồn vừa rồi, giờ phút này thì dung nhập vào trong cỗ thân thể này.
Linh tính của Thân Nguyên Quân bắt đầu yên lặng, chỉ có yên lặng chân chính, cộng hưởng mới có thể thực sự biến mất.
Tuy nhiên, Thân Nguyên Quân thiết lập cho linh tính của mình một quy tắc, tại thời khắc mấu chốt, còn có thể tự động sống lại.
Sự rung động của cơ thể dần dần dừng lại.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt chậm rãi mở ra, khí chất cùng vừa rồi đã hoàn toàn bất đồng, trong ánh mắt đã tràn đầy mê mang.
Du Tín Phong có chút cổ quái cúi đầu nhìn mình một cái, vươn hai tay ra, luôn cảm giác vừa rồi hẳn là đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này Du Tín Phong không nhớ ra gì cả.
Quần áo đã hoàn toàn thấm ướt, Du Tín Phong phát hiện lúc này đầu mình chuyển động rất nhanh, nếu như nói mấy ngày trước, Du Tín Phong chỉ cảm giác ngộ tính của mình giống như đề cao một ít.
Như vậy giờ phút này, Du Tín Phong xác định, sau khi trải qua tu luyện hơi cổ quái vừa rồi, vô luận là sự tình mình nghĩ, hay là tìm hiểu công pháp, đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Thật giống như trong đầu có một vị trí bế tắc, thoáng cái được mở ra, thiên địa đều trở nên bất đồng cực lớn.
"Công pháp này lại thần kỳ như thế!" Du Tín Phong nhớ lại công pháp đã học trong mộng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.
Hải Phong Vực, Nguyên Thần Kiếm Phái.
Trần Phỉ cảm giác được cộng hưởng từ phương xa dần yếu đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên, Thân Nguyên Quân cũng phát hiện khác thường, chủ động chặt đứt loại cộng hưởng này.
Cách xa mấy ngàn dặm tìm người, cùng mò kim đáy bể đã không hề khác nhau.
Phân thân bước đến phía sau Trần Phỉ, dung nhập vào trong thân thể Trần Phỉ.
Tay phải Trần Phỉ lướt qua mi tâm, thiên địa đột nhiên thành màu đen trắng, thân hình Trần Phỉ chớp động, biến mất trong Nguyên Thần Kiếm Phái.
Ba ngày sau, Tương Đàm Vực, ngoài Bắc Vọng Thành.
Du Tín Phong một đao phá vỡ thuẫn bài trong tay người trước mắt, thừa dịp đối phương đứng không vững, Du Tín Phong tiến lên một bước, một đao chém qua cổ đối phương.
Trong huyết vụ tràn ngập, Du Tín Phong quay đầu nhìn bốn phía, giờ phút này người còn đứng đã không nhiều lắm.
Bang phái của Du Tín Phong và một bang phái khác trong thành liều mạng, mâu thuẫn giữa hai bên đã tích lũy lâu.
Một bang phái khác đi tới Bắc Vọng thành đoạn thời gian trước, theo triều di chuyển.
Ngoại trừ ban đầu yên tĩnh mấy tháng, sau đó liền bắt đầu không ngừng thăm dò địa vị bang phái trong Bắc Vọng thành, song phương ma sát tự nhiên trở nên càng ngày càng nhiều.
Gần đây, đã trở nên không thể hòa giải.
Trận chiến của Du Tín Phong lúc này chỉ là một trong nhiều trận chiến đẫm máu.
Thân hình Du Tín Phong chớp động, thân pháp trước đây có rất nhiều nghi hoặc, bây giờ lại nước chảy mây trôi, ở giữa không có chút trì trệ.
Chỉ trong nháy mắt, Du Tín Phong đã đi tới trước mặt một người khác, lưỡi dao trong tay hóa thành lưu quang, trước khi người nọ còn chưa hiểu ra, trước mắt cũng đã rơi vào một mảnh hắc ám.
Du Tín Phong trước kia dùng kiếm, nhưng chẳng biết tại sao, khi không ngừng tu luyện công pháp xuất hiện trong đầu, Du Tín Phong càng ngày càng yêu đao pháp.
Du Tín Phong là tiểu đầu mục trong bang phái, nhưng bí tịch đao pháp chân chính cao thâm, Du Tín Phong cũng không tiếp xúc được.
Nhưng chỉ là một ít đao quyết bình thường không có gì lạ, ở trong tay Du Tín Phong lại bộc phát ra lực lượng kinh người, người tu vi thấp hơn, có đôi khi chỉ là chuyện một đao.
Mặc dù tu vi tương đương, đều là Luyện Tạng Cảnh, cũng khó ngăn lực lượng ba chiêu của hắn.
Một khi lấy được đao quyết cao thâm, Du Tín Phong tin tưởng chiến lực của mình còn có thể tiếp tục tăng lên.
Nhưng Du Tín Phong cũng biết đạo lý cây cao đón gió, mặc dù hiện giờ chiến lực tăng vọt, Du Tín Phong cũng không bại lộ toàn bộ ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, chiến đấu kết thúc, bang phái thưởng cho Du Tín Phong rất nhiều nguyên thạch.
Du Tín Phong bề ngoài vui mừng vô cùng, nhưng dao động trong lòng lại cực ít.
Dựa theo tính toán của Du Tín Phong, không cần bao lâu, chậm nhất là ngày mốt, Du Tín Phong liền có nắm chắc khiến cho mình đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh.
Bắc Vọng Thành ở Tương Đàm Vực chỉ là một tòa thành nhỏ, trong thành không có cường giả Hợp Khiếu Cảnh, mạnh nhất chính là Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong. Một khi Du Tín Phong đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh, vậy ở toàn bộ Bắc Vọng thành, đều coi như có thân phận địa vị.
Du Tín Phong trở lại đình viện của mình, xác nhận trong viện an toàn, Du Tín Phong khẩn cấp muốn tu luyện công pháp.
Theo thực lực không ngừng đề cao, Du Tín Phong đối với môn công pháp trong đầu kia, càng vui vẻ chịu đựng. Những người khác trong bang phái bây giờ đều đi thuyền hoa tiêu khiển, mà Du Tín Phong càng muốn tu luyện công pháp.
Khi không ngừng vận chuyển công pháp, khí tức của Du Tín Phong bắt đầu phập phồng.
Du Tín Phong có một loại cảm giác, nếu như mình nguyện ý, giờ phút này có thể trực tiếp đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh.
Luyện Khiếu Cảnh trước kia ở trong mắt Du Tín Phong cao cao tại thượng, Du Tín Phong không nghĩ tới, từ sau khi mình bắt đầu mơ thấy giấc mộng kỳ quái, Luyện Khiếu Cảnh lại trở nên có thể với tới.
Đột nhiên, Du Tín Phong theo bản năng cảm giác được trong lòng cả kinh, rời khỏi trạng thái nhập định, Du Tín Phong chợt mở mắt, nhìn về phía trước.
Không biết từ lúc nào, một đạo nhân ảnh xuất hiện ở đó, giờ phút này đang bình tĩnh nhìn mình.
"Ai!"
Trong nháy mắt Du Tín Phong bắt lấy lưỡi dao trong tay, lớn tiếng quát với bóng người.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lộ ra khuôn mặt bóng người, chính là Trần Phỉ từ Hải Phong Vực chạy tới.
Ba ngày trước, Trần Phỉ cũng đã đi tới Tương Đàm Vực, hai ngày trước khóa chặt Bắc Vọng Thành, vào hôm nay, Trần Phỉ tìm được Du Tín Phong.
Trần Phỉ hứng thú nhìn Du Tín Phong, nếu như chỉ là Thiên Nhãn, Du Tín Phong không có chút khác thường nào, nhiều nhất chỉ là một Luyện Tạng Cảnh có căn cơ công pháp vững chắc mà thôi
Bạn cần đăng nhập để bình luận