Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 133: Nguy cơ tứ phía

Trần Phỉ sờ lên mảnh vỡ trong tay áo, mảnh vỡ của Tâm Châu quả nhiên có thể mang vào, cũng không biết khi gặp phải nguy hiểm, có thể sinh ra tác dụng đối với sự quỷ dị của Tâm Quỷ Giới hay không.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tiếng bước đi của hai người Trần Phỉ cũng biến mất dưới tác dụng của Tâm Chúc.
Trần Phỉ cảm nhận được tình huống của bản thân, so với lần trước đối mặt với tăng nhân ở Tâm Giới vẫn có khác biệt rất lớn, ít nhất khi đó, Trần Phỉ còn có thể cảm giác được thân thể và khí huyết của mình.
Nhưng ở trong Tâm Quỷ Giới này, thân thể giống như ở một nơi phi thường xa xôi. Giờ phút này Trần Phỉ chỉ có thể cảm thấy thân thể hơi bồng bềnh, cảm giác nặng nề đã không còn, trong lòng có hơi không thoải mái.
Trần Phỉ đi theo Tư Ức Nam, chỉ trong chốc lát, vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động.
Vừa mới bắt đầu, Trần Phỉ cho rằng Tâm Quỷ Giới này sẽ giống với thế giới chân thật bên ngoài, hoàn toàn là một so với một, tuy rằng Tiên Vân Thành không còn, nhưng xu thế một số dãy núi xa xa gần như đều giống nhau.
Nhưng hai người Trần Phỉ mới đi được một khắc đồng hồ, Trần Phỉ đã nhìn thấy một sườn núi. Sườn núi này cách Tiên Vân thành mấy chục dặm, tên là Tướng Quân Pha.
Với bước chân hiện giờ của hai người Trần Phỉ, lại không dùng thân pháp, chỉ là tốc độ của người bình thường, một khắc đồng hồ đã đi hơn mười dặm?
Làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy, Tâm Quỷ Giới này cùng thế giới hiện thực có quan hệ, nhưng khẳng định không hoàn toàn giống nhau.
Trần Phỉ thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đối chiếu một ít hoàn cảnh quen biết, đột nhiên, toàn thân Trần Phỉ chợt tê dại, vẻ mặt Trần Phỉ biến đổi, ngăn cản Tư Ức Nam phía trước.
Tư Ức Nam hơi nghi hoặc nhìn về phía Trần Phỉ, không biết Trần Phỉ đột nhiên ngăn nàng lại làm gì.
Trần Phỉ ra hiệu, ý bảo phía trước có nguy hiểm.
Tư Ức Nam có chút nghi hoặc nhìn về phía trước, nơi đó sương mù phiêu đãng, từ xa nhìn lại, cùng con đường nàng đi lúc trước không có chút khác biệt nào.
Ánh mắt Trần Phỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, giờ phút này thể xác và tinh thần Trần Phỉ có cảm giác như bị kim đâm, nếu có ý niệm đi về phía trước, loại cảm giác đau đớn này còn có thể tăng gấp bội.
Hiển nhiên là tâm thần Trần Phỉ đang cảnh báo, phía trước có nguy hiểm vô cùng lớn, không phải hai người có thể chống cự.
Trần Phỉ ra hiệu cho Tư Ức Nam đi đường vòng, Tư Ức Nam gật gật đầu, hai người vòng qua vị trí phía trước, từ vị trí bên trái đi vòng về phía trước.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, Trần Phỉ lại ngăn Tư Ức Nam lại.
Phía trước còn có nguy hiểm, tuy rằng so với vừa rồi yếu hơn một chút, nhưng cứ như vậy đi vào, vẫn sẽ tổn thương hai người bọn họ.
Tư Ức Nam không có phản đối, bản thân Tâm Quỷ Giới chính là nguy hiểm trùng điệp, bằng không hai lần trước Tư Ức Nam cũng sẽ không vừa mới tiến vào không bao lâu, đã bị ép rời đi, dẫn đến chỉ còn lại có một cơ hội như vậy.
Tiếp tục đi vòng qua bên trái, lần này hai người đi thêm một đoạn đường, mới tiếp tục đi về phía trước, nhưng ngay lập tức sắc mặt Trần Phi tối sầm lại. Vẫn là loại cảm giác đau đớn quen thuộc này, không ngừng thức tỉnh Trần Phỉ, phía trước có nguy hiểm.
Nếu như không phải có đủ lòng tin đối với tâm thần của mình, Trần Phỉ cũng phải hoài nghi có phải cảm giác của mình xảy ra vấn đề hay không, đã đi xa như vậy, phía trước vẫn không thể vượt qua.
Tư Ức Nam bất lực nhìn Trần Phỉ, Trần Phỉ nhìn về phía Tâm Chúc trong tay Tư Ức Nam, thời gian dài như vậy, Tâm Chúc đã thiêu đốt chừng ba thành.
“Còn bao xa nữa?” Trần Phỉ không lên tiếng, chỉ há miệng, dùng khẩu hình nói chuyện.
“Không biết, khoảng cách cảm ứng của nhẫn ngọc còn rất xa.”
Tư Ức Nam dùng khẩu hình đáp lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, phía trước vẫn không thể thông hành, vậy bọn họ nên làm thế nào tìm về gia gia nàng, nếu trì hoãn nữa, khi Tâm Chúc thiêu đốt xong, bọn họ nhất định phải rời khỏi Tâm Quỷ Giới.
Bằng không không có Tâm Chúc che dấu khí tức, tuy rằng quỷ dị không nhất định sẽ trực tiếp tìm tới, thế nhưng hoàn cảnh trong Tâm Quỷ Giới sẽ đối với tâm thần sinh ra ảnh hưởng cực lớn, tâm thần bình thường chỉ sợ sẽ trực tiếp bị tan rã sụp đổ.
“Đi xuống!”
Trần Phỉ do dự một lát, chỉ một phương hướng, nếu đi vòng từ bên trái lâu như vậy không được, vậy chỉ có thể thử đi vòng từ bên phải.
Đương nhiên, cũng có thể tiếp tục đi bên trái, nhưng trong cảm ứng, Trần Phỉ mơ hồ cảm thấy con đường này, chỉ sợ sẽ là một con đường chết.
Thật khó để nói rõ ràng về những thứ như trực giác, nhưng đối với võ giả, đặc biệt là võ giả cường đại, trực giác sẽ ngày càng chính xác hơn, điều này có liên quan trực tiếp đến sự trưởng thành của tâm thần lực.
Tư Ức Nam gật đầu đồng ý, hai người bắt đầu trở về con đường ban đầu, tiếp theo bắt đầu vòng qua bên phải.
Đi một lát, hai người nghe được tiếng nước chảy, Trần Phi nhận ra đây hẳn là Thủy Vận Giang chảy qua gần Tiên Vân Thành. Người trong Tiên Vân thành, bình thường lấy nước sinh hoạt đều là từ trong Thủy Vận Giang này.
Không nghĩ tới ở trong Tâm Quỷ Giới, cũng bày ra Thủy Vận Giang.
Bọn họ không có tới bờ sông, đi vòng một đoạn, hai người bắt đầu tiếp tục đi về phía trước, lúc này đây rốt cục thuận lợi hơn rất nhiều, phía trước cũng không cho Trần Phỉ cảm giác đau đớn.
Trên mặt Tư Ức Nam rốt cuộc lộ ra một chút tươi cười.
Bên tai quanh quẩn tiếng nước sông, Tư Ức Nam cảm nhận được cảm ứng từ nhẫn ngọc trong tay truyền đến, không ngừng đi tới. Theo thời gian trôi qua, Tâm Chúc đang thiêu đốt, nhưng hai người cách tâm hồn Tư Nguyên Hải cũng càng ngày càng gần.
Trần Phỉ đột nhiên ngăn cản Tư Ức Nam, nhìn màn đen trước mặt với vẻ mặt khó coi.
Cái loại cảm giác giống như cầm kim nhỏ, chĩa vào trán và con ngươi lại một lần nữa xuất hiện. Tâm Quỷ Giới này biến thái như vậy sao, mới đi được bao xa, hơn nữa đi đường vòng lâu như vậy, vậy mà vẫn không cách nào tránh được.
Tư Ức Nam nhìn Tâm Chúc trong tay, chỉ còn lại không tới bốn thành ban đầu, dựa theo tốc độ ban đầu, Tư Ức Nam cảm thấy còn có thể miễn cưỡng tới chỗ tâm hồn của Tư Nguyên Hải.
Nhưng bây giờ nếu như tiếp tục đi vòng, hoàn toàn không còn kịp rồi.
Tư Ức Nam không biết làm sao nhìn về phía Trần Phỉ, trong ánh mắt đã hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tiếp tục đi về phía trước, có nguy hiểm cực lớn, nhưng nếu đi đường vòng, bọn họ hoàn toàn không kịp.
“Chạy đi!”
Trần Phỉ trầm ngâm một lát, dùng khẩu hình nói.
Ở Tâm Quỷ Giới, chạy bộ sẽ dẫn đến tâm thần tiêu hao nghiêm trọng, hơn nữa Tâm Chúc lay động, rất dễ dàng khiến cho quỷ dị chú ý, dẫn phát nguy hiểm không cần thiết.
Cho nên vừa rồi hai người đều đi bộ tới, đó là biện pháp ổn thỏa nhất trong Tâm Quỷ Giới.
Nhưng hiển nhiên, hiện giờ đi bộ ổn thỏa, thời gian đã hoàn toàn không đủ. Mà tấm màn đen phía trước, khiến Trần Phỉ căn bản không dám xông vào.
So với mấy lần trước cảm giác được nguy hiểm, tấm màn đen này giống như muốn nuốt cả người bình thường vào, làm cho người ta sợ hãi.
“Nhảy lên lưng huynh.”
Trần Phỉ ra hiệu, sau đó nửa ngồi xổm xuống, Tư Ức Nam gật đầu, nhảy lên lưng Trần Phỉ.
Ngay sau đó, Trần Phỉ chạy về phía vị trí bên trái, tấm màn đen kia trực tiếp kéo dài đến bờ sông, đi vòng qua bên phải đã không thực tế lắm.
Hiện giờ chính là chạy đua cùng thời gian, trước khi Tâm Chúc thiêu đốt hầu hết tìm được tâm hồn Tư Nguyên Hải.
Trần Phỉ chạy trốn, tận lực giữ ổn định, nhưng Tâm Chúc vẫn đang kịch liệt lắc lư, âm thanh thì thầm xì xào xung quanh, bắt đầu truyền đến tai Trần Phỉ như có như không.
Vừa rồi đi bộ, cũng không có tiếng thì thầm như vậy.
Loại tiếng thì thầm này giống như ma âm rót tai, liều mạng chui vào trong đầu, chỉ nghe một lát, Trần Phỉ đã bị biến thành tâm phiền ý loạn, cả người đều trở nên nóng nảy, thậm chí nhìn ngọn nến rung động, cũng hận không thể đập nát nó.
Một luồng mát mẻ từ bên trong thân thể đột nhiên khuếch tán, thanh trừ cỗ bực bội này, Tĩnh Nguyên Quyết nhận thấy được nguy hiểm, ở trong tâm thần Trần Phỉ tự động phản ứng lại.
Ánh sáng của Tâm Chúc chợt yếu bớt, Trần Phỉ cả kinh, quay đầu nhìn lại, Tâm Chúc trong tay Tư Ức Nam không biết từ lúc nào, lại bị Tư Ức Nam bất tri bất giác gần như bóp nát.
Trần Phỉ một tay giành lấy Tâm Chúc, ý thức Tư Ức Nam muốn tranh đoạt, thậm chí hủy đi Tâm Chúc, nhưng Trần Phỉ lập tức quát khẽ một tiếng, tâm thần trùng kích mạnh mẽ đánh thức Tư Ức Nam.
Tay Tư Ức Nam cứng đờ giữa không trung, tiếp theo ánh mắt khôi phục thanh minh, nhớ tới chuyện mình vừa làm, sắc mặt khẽ biến, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nếu như vừa rồi Trần Phỉ phản ứng chậm một chút, Tâm Chúc chỉ sợ đã bị hủy, vậy hành động Tâm Quỷ Giới lần này cũng dừng ở đây.
Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng thì thầm từ xung quanh, Tư Ức Nam cầm nhẫn ngọc trong tay, không ngừng đối kháng lại tiếng thì thầm này.
Cũng may Ngự Quỷ nhất mạch, đối với ảnh hưởng ảo cảnh của Tâm Quỷ Giới, đã sớm quen thuộc, vừa rồi chỉ là đột nhiên bị xâm nhập, quên mất chuyện này. Giờ phút này Tư Ức Nam không ngừng lưu chuyển tâm pháp, rốt cuộc không bị quấy nhiễu nữa.
Đi vòng qua bên trái một đoạn, vẻ mặt Trần Phỉ có chút khó coi, Tâm Quỷ Giới này đều biến thái như vậy sao, phía trước vẫn có nguy hiểm.
Ngự Quỷ nhất mạch này bình thường hành động như thế nào bên trong Tâm Quỷ Giới, hoàn cảnh này cứ đi được một đoạn, liền không cách nào đi tiếp về phía trước, còn có thể để cho người ta cố gắng hành động hay không.
Tư Ức Nam dường như cảm nhận được vẻ mặt của Trần Phỉ, tâm tình cũng rơi xuống đáy vực, cho nên mặc dù tìm người đến hỗ trợ, vẫn không thể cứu gia gia ra sao?
Trần Phỉ nhìn Tâm Chúc trong tay, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Tâm Chúc lại thiêu đốt không ít.
Trần Phỉ nhìn sương mù phía trước, chỉ sợ phải liều mạng, nơi đây coi như là nơi ít nguy hiểm nhất mà Trần Phỉ cảm nhận được.
Tiếp tục đi vòng, thời gian của Tâm Chúc căn bản không đủ.
Trần Phỉ xem như đã hiểu, muốn ở trong Tâm Quỷ Giới này đi xa hơn, ngươi không mạo hiểm, hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Trần Phỉ bình tĩnh lại, nhìn sương đen phía trước, từng bước đi vào. Tốc độ so với chạy chậm hơn một chút, nhưng ít nhất sẽ không để ánh nến trong Tâm Chúc dao động kịch liệt.
Tiến vào trong sương đen, Tư Ức Nam tựa hồ cũng nhận ra nguy hiểm, vội vàng nhắm hai mắt của mình lại, đồng thời tận lực phong cấm hai tai của mình.
Điều này có thể ở một mức độ nhất định, tránh bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Tư Ức Nam biết mình không giúp được gì, vậy chỉ có thể tận lực giảm bớt ảnh hưởng đối với Trần Phỉ.
Trần Phi đưa mắt quét qua bốn phía, tiếng thì thào như có như không lại một lần nữa xuất hiện, so với vừa rồi, cường độ tăng lên rất nhiều.
Nhưng cũng may Tĩnh Nguyên Quyết đại viên mãn, hoàn mỹ ngăn cản những âm thanh này xâm nhập, để Trần Phỉ có thể bảo trì thanh tỉnh, không bị ảnh hưởng.
Trong sương mù, ánh nến thoáng cái bị nén lại, hơi hơi dán vào thân thể hai người Trần Phỉ, Trần Phỉ hiện giờ chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong vòng mười mét phía trước, xa hơn nữa, sương mù che giấu tất cả.
Đột nhiên, bước chân Trần Phỉ dừng lại, vị trí phía trước mười mét, xuất hiện một bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận