Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 411: Nghẹn ngào

Trần Phỉ không lao xuống cứu người, bây giờ tình huống hai tỷ đệ Du Sĩ Tiến chỉ là có chút không ổn, nhưng cũng không đến thời điểm sống còn.
Vả lại cho dù là thời điểm sống còn, Trần Phỉ biết trong tay bọn họ tất nhiên cũng có át chủ bài.
Loại thế lực gia tộc như Du gia này, tổng thể tài nguyên có được sẽ không nhiều hơn so với Tiên Vân kiếm phái, thậm chí còn có thể ít hơn một ít.
Tổng thể tài nguyên ít, nhưng nhân số dòng chính của Du gia cũng ít, trải đến đầu mỗi người, tài nguyên mỗi người có được liền trở nên cực kỳ phong phú.
Hai người Du Sĩ Tiến dám ra ngoài hành tẩu, trên người tất nhiên có bảo vật thoát thân, căn bản không cần Trần Phỉ lo lắng an nguy của hai người bọn họ.
Phân thân từ trên người Trần Phỉ tách ra, lặng lẽ tiến vào trong động quật.
Những con nhện này đối với khí tức và động tĩnh của người sống đều cực kỳ mẫn cảm, nhưng đáng tiếc, phân thân đều không dính hai thứ này. Giờ phút này lực chú ý của những con nhện này lại bị hai người Du Sĩ Tiến hấp dẫn, phân thân Trần Phỉ rất thuận lợi xâm nhập vào trong động.
âm u, ẩm ướt, thỉnh thoảng nhìn thấy rất nhiều nhện con cắn xé lẫn nhau, đồng thời Trần Phỉ còn nhìn thấy rất nhiều trứng nhện đang nở.
Mỗi quả trứng nhện đều hơi rung động, chất nhầy dày đặc trải rộng khắp nơi, nhìn kỹ bên trong trứng, tựa hồ có đốt chân cử động.
Vẻ mặt Trần Phỉ không thay đổi, chỉ là trong lòng có chút kỳ quái, tại sao nơi này có thể chống đỡ nhiều nhện yêu sinh sôi nảy nở như vậy.
Vừa rồi những con nhện ở bên ngoài vây giết Du Sĩ Tiến kia, có không ít là cấp hai, bằng không cũng không cách nào cứng rắn vây hai Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ ở tại chỗ, không cách nào phá vòng vây.
Trần Phỉ tiếp tục xâm nhập, rốt cuộc đi tới một hang động khổng lồ.
Nơi này giống như ở trong một ngọn núi, sau đó bị vét sạch mà thành, cũng không phải tự nhiên. Mà đi tới đây, Trần Phỉ rõ ràng cảm giác được thiên địa nguyên khí hơi nồng đậm.
Một con nhện chúa phảng phất như ngọn núi nhỏ, giờ phút này đang phủ phục ở trung tâm, cấp hai trung kỳ, tương đương với Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ trong nhân loại.
Bất quá Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ bình thường, nếu như thủ đoạn không cao, đối mặt với loại nhện hình thể này, chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt, thậm chí rất có khả năng vùi mình ở nơi đây.
Ánh mắt Trần Phỉ chuyển động, nhìn về vị trí dưới thân con nhện. Thiên địa nguyên khí cả hang động chấn động, là lấy vị trí này làm nguyên điểm.
Vận chuyển Vọng Tinh Thuật, hai mắt Trần Phỉ tỏa ra một tia sáng nhạt, thứ dưới thân nhện xuất hiện không sót gì trong mắt Trần Phỉ.
“Mỏ nguyên thạch?”
Vẻ mặt Trần Phỉ có chút kinh ngạc, đồng thời cũng giải được nghi hoặc vừa rồi của Trần Phỉ, tại sao nơi này có thể sinh sôi nảy nở nhiều nhện như vậy.
Nếu quả thật là một mỏ nguyên thạch, số lượng nhện tinh này cũng không tính là chuyện kỳ quái.
Ánh sáng trong mắt Trần Phỉ càng ngày càng thịnh, nhìn xung quanh dưới thân nhện. Không biết có phải động tĩnh Trần Phỉ tra xét hơi lớn hay không, nhện chúa vẫn đang ngủ, thân thể hơi rung động, giống như muốn tỉnh lại.
Trần Phỉ không để ý, lại kiểm tra một lát, ánh sáng trong mắt mới chậm rãi ảm đạm.
Niềm vui bất ngờ khi vừa phát hiện mỏ nguyên thạch đã biến mất khỏi mặt Trần Phỉ.
Cũng không phải nói Trần Phỉ phán đoán sai lầm, dưới thân nhện chúa đúng là một mỏ nguyên thạch, chỉ là mỏ nguyên thạch này không lớn, chỉ là một mỏ siêu nhỏ.
Mà nhiều năm như vậy bị những con nhện này hấp thu, mỏ nguyên thạch này đã sớm héo rút, dựa theo đánh giá của Trần Phỉ, giờ phút này cho dù chiếm được mỏ nguyên thạch này, nguyên thạch ở trong nhiều nhất cũng chỉ hơn mười khối.
Mười mấy khối nguyên thạch, kỳ thật coi như không ít. Đổi thành bạc trắng, đây chính là mấy chục vạn lượng, nghe liền phi thường khủng bố.
Chỉ là đối với Trần Phỉ hiện giờ mà nói, mười mấy khối nguyên thạch, cảm giác tựa hồ ít còn hơn không.
Sau khi chém giết Đào Thế Dã, lấy được thanh thượng phẩm linh kiếm kia, Trần Phỉ còn chưa nghĩ ra nên xử lý thỏa đáng như thế nào. Nếu như có thể thuận lợi bán đi, vậy lại là một khoản thu nhập hai ngàn khối nguyên thạch.
Cho nên mười mấy khối nguyên thạch, đã không cách nào khiến cho tâm tình Trần Phỉ dao động quá lớn.
Nếu như bên ngoài không có hai người Du Sĩ Tiến, có lẽ Trần Phỉ sẽ phí chút thời gian, vọt tới, đá bay con nhện này, sau đó đào nguyên thạch ra.
Hiện tại, hứng thú thật không lớn.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua bốn phía, ở trong góc lại phát hiện một kiện hạ phẩm linh đao.
Cũng không biết là Luyện Khiếu Cảnh nào, sơ sẩy bị những con nhện tinh này nuốt chửng. Mà hạ phẩm linh đao này, linh tính phía trên cũng đã tiêu tán không thấy, trở thành tàn thứ phẩm rỉ sét loang lổ.
Không có phát hiện thứ khác, nơi này cũng vì một mỏ nguyên thạch, mà thành tựu ra một ổ nhện tinh.
Năm đó phụ thân của Nguyễn Xảo Quân, vận khí coi như đỉnh thiên, phát hiện Thiên Thạch Kim ở chỗ này, hơn nữa còn có thể toàn thân trở ra. Vận khí kém một chút, Luyện Thể Cảnh ở đây, chính là kết cục thi cốt không còn.
Thậm chí ngay cả Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, tay chân chậm chạm, đều có thể bị vây giết, như chủ nhân của kiện hạ phẩm linh đao kia.
Trần Phỉ lắc đầu, thân hình theo gió tản ra, biến mất trong động.
Con mắt nhện chúa mở ra, nhìn lướt qua bốn phía, không có phát hiện bất kỳ dị thường, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài hang động.
Bản tôn Trần Phỉ nhìn thoáng qua hai người Du Sĩ Tiến còn đang giãy dụa, thân hình chớp động, biến mất tại chỗ.
Trần Phỉ mới vừa rời đi mấy dặm, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng nổ cực lớn, cùng với loáng thoáng tiếng rít bén nhọn của những con nhện trước khi chết.
Hiển nhiên, hai tỷ đệ Du gia thấy chuyện không thể, đã dùng bảo vật để bảo vệ tính mạng.
Tiếp tục đột nhập vào trong động, khẳng định là không thể nào, nhưng chạy trốn bằng cách này, vậy khẳng định không có vấn đề gì.
Đây chính là nội tình, đổi Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ khác, đối mặt loại khốn cảnh vừa rồi, cơ hồ chính là chờ chết. Cái gì mà Nhiên Huyết Thuật, hoặc là phá vỡ khiếu huyệt, những chiêu pháp đồng quy vu tận này đều vô dụng.
Trần Phỉ lấy tốc độ cực nhanh chạy tới Hạnh Phần thành, bất quá lúc sắp tiếp cận Hạnh Phần thành, Trần Phỉ lại quẹo vào một con đường khác.
Lần này đột phá Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, ra ngoài chủ yếu nhất, tự nhiên là giải quyết sự tình Kiếm Hồi Lâu. Mà giải quyết xong chuyện Kiếm Hồi Lâu, Trần Phỉ còn muốn xử lý mấy chuyện trước kia để lại luôn.
Một chuyện là Mễ thôn, một chuyện khác chính là quỷ dị Bình âm huyện.
Lúc trước Trần Phỉ vừa mới đột phá Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, với thực lực lúc đó, Trần Phỉ không có được trình độ một người trực tiếp đẩy ngang hai địa phương này.
Nếu như miễn cưỡng làm, vậy cuối cùng nhất định là ném chính mình vào.
Cho dù là Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, Trần Phỉ cũng nắm chắc không lớn.
Chỉ có hiện giờ Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, sức lực của Trần Phỉ mới chân chính đủ.
Nếu như ngay cả Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ đều không thể giải quyết hai địa phương này. Thời điểm lần sau Trần Phỉ trở lại, cũng không phải Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, mà là thực lực Hợp Khiếu Cảnh, bạo lực đẩy ngang.
Trong rừng rậm, Trần Phỉ đứng trên ngọn cây, ngọn cây theo gió mà động, Trần Phỉ giống như không có trọng lượng, cũng nhẹ nhàng lắc lư theo ngọn cây.
Trần Phỉ nhìn bồn địa (vùng đất trũng thấp, rộng lớn) phía trước, nhíu mày.
Lúc trước, Mễ thôn ngay ở phía dưới, nhưng giờ phút này, bồn địa chỉ là một bồn địa, Mễ thôn trốn ở trong sương mù đã biến mất không thấy.
Chân phải Trần Phỉ nhẹ nhàng điểm ngọn cây, giống như đại bàng giương cánh, vẽ ra một đường cong thật lớn, rơi vào giữa bồn địa.
Khí tức lạnh lẽo trước kia đã sớm biến mất.
Trần Phỉ nhìn lướt qua bốn phía, nơi này nhìn không ra bất kỳ dấu vết quỷ dị tồn tại nào.
Trần Phỉ trầm ngâm một lát, tay phải làm kiếm chỉ, xẹt qua mi tâm của mình.
Kiếm Hồi Nhãn!
Trong thức hải của Trần Phỉ, tâm thần lực bắt đầu khởi động, Kiếm Hồi Nhãn bắt đầu hồi tưởng khí tức nơi này.
Kiếm Hồi Nhãn có thể hồi tưởng thời gian bao lâu, hoàn toàn xem tâm thần lực người sử dụng có thể chống đỡ tới trình độ nào.
Giờ phút này trong mắt Trần Phỉ, khí tức của cả bồn địa đang quay cuồng kịch liệt, không phải về phía trước, mà là cấp tốc quay ngược về phía sau.
Cảm giác này rất thần kỳ, giống như nhìn lại quá khứ, thậm chí là có một loại cảm giác kỳ diệu khiến thời gian đảo ngược.
Bất quá một lát sau, Trần Phỉ liền ngừng lại, tâm thần lực đã tiêu hao một nửa, nhưng Trần Phỉ không nhìn ra chút gì.
Hiển nhiên thời gian Mễ thôn biến mất sớm hơn nhiều so với dự đoán của Trần Phỉ, đã vượt qua phạm vi hiện tại Trần Phỉ có thể ngược dòng.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua bốn phía, tài nguyên trong Mễ thôn đối với Trần Phỉ hiện giờ mà nói, cũng không phải là không thể không có.
Bất quá lúc trước là bị trưởng thôn Mễ thôn đuổi ra khỏi Mễ thôn, Trần Phỉ còn nghĩ lần này, vô luận như thế nào, cũng phải đối mặt từng thôn dân Mễ thôn, ân cần thăm hỏi kỹ một phen, hơn nữa đứng đến cuối cùng.
Kết quả, Mễ thôn không cho cơ hội này.
Chẳng qua là muốn hỏi thăm, sao lại khó như vậy chứ!
Thân hình Trần Phỉ chớp động, biến mất tại chỗ.
Gió nhẹ thổi vào trong bồn địa, cuốn lên cát bụi trên mặt đất, cát bụi xoay chuyển, chậm rãi biến thành lốc xoáy. Tiếng gió gào thét, nghe kỹ, giống như tiếng nức nở.
Không đến một lát sau, Trần Phỉ đã nhìn thấy tường thành Bình âm huyện từ xa.
Mễ thôn không biết là chủ động rời đi hay là bị người ta phá hủy. Trần Phỉ cũng nghĩ, Bình âm huyện lớn như vậy, cũng có thể tự mình chạy đi, trốn đến một nơi không muốn người khác biết hay không.
Bây giờ xem ra, quỷ dị Bình âm huyện không có làm như vậy, hôm nay vẫn ở chỗ này như cũ.
Từ xa nhìn Bình âm huyện, người bình thường rất khó nhìn ra vấn đề gì, chính là một huyện thành nhỏ bình thường, ngay cả tường thành cũng có vẻ loang lổ cũ nát.
Nhưng ở trong mắt Trần Phỉ, lúc này ở Bình âm huyện, lực lượng âm hàn lượn lờ, so với lần trước Trần Phỉ nhìn thấy, lực lượng quỷ dị của Bình âm huyện lại trưởng thành hơn rất nhiều.
Loại lực lượng này, Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ bình thường tới, có thể chống lại, nhưng muốn trấn áp, độ khó tương đối lớn, trừ phi cầm thượng phẩm linh khí mới có chút khả năng.
Hơn nữa, chỉ là một chút khả năng.
Dù sao quỷ dị này lấy Bình âm huyện làm cứ điểm, nếu như không cách nào hình thành toàn diện áp chế, quỷ dị này có thể không ngừng rút ra lực lượng đến đối kháng.
Nguyên lực Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ tuy nhiều, nhưng cũng không chịu nổi loại hao tổn này, cuối cùng rất có thể bất đắc dĩ rút đi.
Một điểm hàn tinh từ trong tay Trần Phỉ bay ra, hàn tinh này cùng lực lượng quỷ dị Bình âm huyện cùng một nguồn, chính là ấn ký năm đó Trần Phỉ bị hạ xuống.
Ấn ký này, lúc trước Trần Phỉ có thể tiêu trừ từ rất sớm, chỉ là Trần Phỉ vẫn giữ lại, nghĩ đến ngày nào đó, tự mình đến trả lại con quỷ dị này.
Làm người, làm việc gì cũng phải có đầu có đuôi!
Một thanh tinh thiết trường cung xuất hiện ở trong tay Trần Phỉ, không chỉ trong tay Trần Phỉ, trên mặt đất cũng xuất hiện nhiều hơn mười thanh.
Đến đánh quỷ dị Bình âm huyện, Trần Phỉ không nghĩ phải tự mình vào thành, đó là sân nhà quỷ dị. Trần Phỉ hiện giờ có thủ đoạn tấn công từ xa, đương nhiên là đứng xa, trực tiếp đánh nổ quỷ dị Bình âm huyện.
“Tư!”
Tiếng điện từ bắt đầu nổ vang, khí thế trên người Trần Phỉ bắt đầu tăng lên.
Sau khi có được công pháp Kiếm Hồi Lâu, Trần Phỉ hấp thu được ảo diệu của Kiếm Hồi, lúc này tốc độ tích lực của pháo điện từ, so với lúc trước không thể nghi ngờ lại nhanh hơn rất nhiều.
Vả lại Trần Phỉ có nắm chắc, bắn ra một mũi tên cường đại hơn lúc ở Kiếm Hồi Lâu.
Nguyên nhân là ở Thủy Dao Kiếm, môn kiếm pháp chí cương chí nhu này, đảm đương một loại giảm xóc cho tất cả lực lượng trong pháo điện từ, để pháo điện từ càng ngày càng ổn định, đồng thời cũng tăng lực lượng hạn mức cao nhất lên một bậc.
Bình âm huyện một mực không hề có động tĩnh, đột nhiên hơi rung động, trên cửa thành đóng chặt, đột nhiên nứt ra hai khe hở thật lớn, đúng là hai con ngươi đỏ tươi.
Giờ phút này hai tròng mắt này trực tiếp nhìn về phía Trần Phỉ, cùng ánh mắt của Trần Phỉ đụng vào nhau.
Một cỗ lực lượng mãnh liệt đập vào mặt, Trần Phỉ có chút ngoài ý muốn, cách xa nhau như vậy, vậy mà quỷ dị Bình âm huyện cũng có thể phát động công kích?
“Ba!”
âm thanh giống như củi bị nung chảy vang lên, Trần Phỉ có chút nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Ánh lửa u ám, bốn vách tường cũ kỹ không chịu nổi, một tượng thần tổn hại đứng ở phía trước, giờ phút này theo ánh lửa chập chờn, trên vách tường liền giống như quỷ quái loạn vũ.
Trần Phỉ cúi đầu, trong tay nào còn có cung tiễn gì, rõ ràng đang cầm một con thỏ, đặt ở trên đống lửa thiêu đốt.
Tạp dịch y quán xung quanh vừa nói chuyện phiếm, vừa trông mong nhìn con thỏ trong tay Trần Phỉ, âm thầm nuốt nước miếng.
Thức ăn trong y quán không có thịt cá, muốn ăn thịt thì phải tự mình ra ngoài mua. Nhưng với tiền công của tạp dịch, một tháng cũng không nếm được mùi thịt tanh một lần.
“Cạch, cạch, cạch!”
Tiếng đập cửa vang lên, một tạp dịch tiến lên mở cửa. Gió lạnh thổi vào, Trần Phỉ theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa.
“Thật tốt quá, có thịt thỏ, làm ta chết đói rồi.” Tề Xuân nhìn thấy thỏ nướng, không khỏi mừng rỡ.
“Chỉ có ngươi sao, ta còn tưởng rằng những người khác cũng cùng một chỗ với ngươi.” Tạp dịch mở cửa nhìn ra bên ngoài một chút, không khỏi kỳ quái nói.
“Ta cũng không biết.” Tề Xuân lắc đầu, ngồi xuống đất, nhìn thịt thỏ sắp chín.
“Tạch tạch tạch!”
Trong củi lửa còn mang theo hơi nước, giờ phút này phát ra tiếng nổ vang.
Tựa hồ cảm thấy hơi an tĩnh, Tề Xuân mở miệng nói: “Các ngươi đoán, hôm nay ta gặp phải chuyện gì?”
“Chuyện gì? Nói nghe một chút.” Những tạp dịch khác bị gợi lên hứng thú.
“Xuy”!
Tiếng lưỡi dao cắt qua không khí vang lên, Trần Phỉ dùng một đao chém đứt con thỏ trong tay, ở trong còn chưa chín, tràn đầy máu loãng. Trần Phỉ tiện tay ném toàn bộ thỏ vào trong đống lửa, đứng lên.
Tạp dịch xung quanh đều ngơ ngác nhìn Trần Phỉ, không biết sao đột nhiên Trần Phỉ lại như vậy.
“Cảnh tượng này, cơ hồ sắp biến mất trong trí nhớ của ta, không nghĩ tới ngươi còn cố ý lật ra!”
Đao quang trong tay Trần Phỉ hiện lên, Tề Xuân giống như năm đó, đầu rất dứt khoát rơi xuống đất. Chẳng qua lần này Trần Phỉ không chạy trốn, mà là nhìn về phía những tạp dịch khác trong miếu hoang.
Tạp dịch xung quanh nhìn thấy Trần Phỉ đột nhiên giết người, tất cả đều thất kinh, lớn tiếng la hét phá cửa lớn miếu hoang vọt ra ngoài, trong nháy mắt, miếu hoang chỉ còn lại một mình Trần Phỉ, còn có Tề Xuân trên mặt đất.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua bốn phía, thanh đao trong tay chợt lóe lên, trực tiếp cắm vào cái bóng không ngừng huy động trên vách tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận