Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 135: Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống

“Xem ra các hạ định quản chuyện này rồi.”
Yến Đức Tuyền híp mắt nhìn Trần Phỉ, nhiệt độ bốn phía tựa hồ theo lời nói của Yến Đức Tuyền mà trở nên lạnh như băng.
“Phá!”
Trần Phỉ hét lớn một tiếng, không khí bốn phía phảng phất như muốn ngưng kết đột nhiên vỡ vụn, lại nhìn xung quanh, nhiệt độ không hề giảm xuống, hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác.
Sắc mặt Yến Đức Tuyền hơi biến đổi, loại âm thầm lôi kéo người vào trong ảo cảnh này là tuyệt học của Ngự Quỷ nhất mạch bọn họ, không nghĩ tới còn chưa có phát huy tác dụng, đã bị Trần Phỉ thoáng cái phá đi.
“Nếu đã duỗi tay dài như vậy, vậy chết đi!”
Yến Đức Tuyền giận dữ quát một tiếng, sau lưng bỗng chốc hiện ra hơn trăm quỷ thủ, tay phải Yến Đức Tuyền chỉ về phía trước, những quỷ thủ lập tức biến mất, thời điểm xuất hiện lần nữa, đã trải rộng khắp người Trần Phỉ.
Trần Phi mặt không đổi sắc, chiêu này lúc trước Tư Nguyên Hải cũng từng sử dụng, lúc ấy cũng dựa vào chiêu này mới phong ấn Sư Tuyết Thấm, cho Trần Phỉ cơ hội công kích.
Hôm nay tự mình thể nghiệm, khí tức âm hàn bốn phía phảng phất muốn đóng băng linh hồn con người.
Khác với ảo cảnh vừa rồi, lạnh lẽo lúc này là thật, Trần Phỉ có thể cảm giác được khí huyết của mình đang bị áp chế, da thịt gân cốt bắt đầu lan truyền cho nhau cảm giác cứng ngắc.
Nếu như không tiến hành ngăn cản, vậy chờ đợi Trần Phỉ, chính là giống như Sư Tuyết Thấm lúc trước, biến thành một tượng băng.
Kinh Cức Kiếm Thuẫn!
Trường kiếm trong tay Trần Phỉ biến mất, hóa thành vô số kiếm thuẫn vây quanh thân. Những quỷ thủ kia vừa tới gần đã bị kiếm thuẫn ngăn trở, lực phản chấn chấn bay những quỷ thủ này.
So với quỷ thủ vừa rồi chạm vào liền vỡ, quỷ thủ này không thể nghi ngờ kiên cố hơn rất nhiều. Nhưng bị Kinh Cức Kiếm Thuẫn đụng vào, quỷ thủ không thể tránh khỏi đình trệ trong chốc lát, đồng thời xuất hiện một vết nứt.
Mỗi một quỷ thủ đều là như thế, mặc dù lập tức chữa trị, nhưng trận thế phong ấn hoàn mỹ vừa rồi, lập tức đã xuất hiện sơ hở.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, trực tiếp từ trong khe hở của hàng trăm quỷ thủ lao ra, người đi tới trước mặt Yến Đức Tuyền, trường kiếm trong tay thoáng cái đâm ra.
Kiếm Lục!
Đột phá đến Luyện Tủy Cảnh, thân thể vô luận là lực lượng hay là phản ứng, đều đã khiến Kiếm Lục thành chiêu thức thông thường của Trần Phỉ. Bây giờ Trần Phỉ đã có thể thoải mái dùng mà không phải lúc trước, dùng đến mức thân thể gần như sụp đổ.
“Đang!”
Một tiếng vang trầm đục, lưỡi kiếm đâm vào một quỷ thủ thật lớn, lực phản chấn khiến Trần Phỉ hơi lui về phía sau một bước, quỷ thủ kia cũng xuất hiện một lỗ thủng thật lớn.
“Hống!”
Như thể bị đau, quỷ thủ gầm lên một tiếng, tóc Trần Phỉ bị thổi bay về phía sau, Tĩnh Nguyên Quyết ở trong đầu nhanh chóng lưu chuyển, ngăn cản trùng kích của tiếng quỷ rống này.
Giây phút đình trệ này, hơn trăm quỷ thủ một lần nữa bay về phía Trần Phỉ, muốn vây khốn Trần Phỉ.
Thân hình Trần Phỉ lóe lên, trong đình viện phảng phất có thêm vài Trần Phỉ, trên tường viện, trên mái hiên, trên hòn non bộ, mấy vị trí đều có Trần Phỉ.
Quỷ thủ hơi dừng lại, nhưng không thể ngay lập tức nhận ra ai là Trần Phỉ thực sự.
Yến Đức Tuyền nhíu mày, võ giả chỉ có tu vi Luyện Tủy Cảnh này lại khó chơi như thế. Vừa rồi thậm chí đột phá phong tỏa của hàng trăm quỷ thủ, đi tới trước mặt hắn.
Nếu như không phải bên người có phòng hộ, chỉ sợ Yến Đức Tuyền cũng phải gặp nguy hiểm.
Kiếm Thất!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Yến Đức Tuyền, một đạo kiếm quang lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi đâm tới Yến Đức Tuyền.
“Trấn!”
Nhìn thấy kiếm quang khủng bố, hai tay Yến Đức Tuyền kết ấn vào nhau, một đạo khí tức âm lãnh từ trên người Yến Đức Tuyền chợt bùng phát, lưỡi kiếm trong tay Trần Phỉ thoáng cái phá vỡ khí lưu âm lãnh, thế nhưng càng về sau, đột phá càng thêm miễn cưỡng.
Trần Phỉ nhíu mày, trường kiếm trong tay đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ kiếm quang nổ tung âm lãnh vây quanh. Chân phải Trần Phỉ lui về phía sau, cả người xuyên qua khí tức âm lãnh, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm khác, đâm tới.
“Oanh!”
Một quỷ thủ thật lớn từ trên trời giáng xuống, đánh vào nơi vừa rồi Trần Phi đứng, toàn bộ đình viện kịch liệt chấn động, khi quỷ thủ giơ lên, phía dưới lại không có ai.
Thời khắc mấu chốt, Trần Phỉ đã nhẹ nhàng né tránh, đi vào trong góc đình viện.
Trần Phỉ hơi thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt nhìn chằm chằm Yến Đức Tuyền. Vừa rồi đánh nhau, nói thì phức tạp, nhưng kỳ thật đều hoàn thành trong nháy mắt.
So với Tư Nguyên Hải mà nói, Yến Đức Tuyền này lợi hại hơn một bậc. Các loại ngự quỷ chiêu pháp tầng tầng lớp lớp, Trần Phỉ muốn tiếp cận đối phương, cũng là chuyện cực kỳ gian nan.
Đương nhiên, Yến Đức Tuyền muốn giết Trần Phỉ, cũng không có khả năng.
Quỷ thủ lớn kia tuy uy lực kinh người, nhưng tốc độ của nó hơi chậm đối với Trần Phỉ. Về phần phong ấn của hàng trăm quỷ thủ, có Kinh Cức Kiếm Thuẫn, Trần Phỉ đứng ở thế bất bại.
Tuy nhiên Trần Phỉ có thể cảm giác được, Yến Đức Tuyền hẳn là còn có hậu chiêu chưa dùng ra, giống như Trần Phỉ, cũng không có dùng toàn lực.
Song phương giờ phút này đều hơi kiêng kỵ, nếu tiếp tục đánh sẽ là sinh tử quyết đấu, ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.
Trần Phỉ ngược lại hơi xúc động, có nên sử dụng Sát Na Vĩnh Hằng hay không, chỉ cần hơi định trụ Yến Đức Tuyền một lát, Trần Phỉ liền nắm chắc một kiếm chém bay đầu hắn.
Nhưng Sát Na Vĩnh Hằng có một nhược điểm nhỏ, không thể sử dụng đối với người có tâm thần lực quá mạnh, bằng không rất dễ dàng dẫn đến cắn trả.
Mà theo quan sát của Trần Phỉ, Ngự Quỷ nhất mạch này, trời sinh đã chủ tu tâm thần lực, nếu không căn bản không thể phong ấn quỷ dị vào trong thân thể của mình.
Tâm thần kỹ này của Trần Phỉ đập qua, có thể Yến Đức Tuyền không có chuyện gì, nhưng bản thân Trần Phi nhất định sẽ trì trệ một đoạn thời gian, đến lúc đó sẽ có ý tứ tự tìm đường chết.
“Các hạ là cao đồ môn phái nào?”
Yến Đức Tuyền cũng có chút kiêng kỵ nhìn Trần Phỉ, giống như Trần Phỉ phán đoán, Yến Đức Tuyền quả thật để lại không ít hậu thủ, nếu như thời cơ thích hợp, có thể đưa đến tác dụng định càn khôn.
Nhưng loại thời cơ này cũng không dễ tìm, bởi vì thân pháp của Trần Phỉ quá nhanh, mà Yến Đức Tuyền lại không thể khống chế Trần Phỉ trong một phạm vi nhất định, điều này khiến cho hậu thủ của hắn hoàn toàn không dùng được.
Nhưng cứ như vậy rút lui, Yến Đức Tuyền lại không cam lòng.
Vì tìm Tư Nguyên Hải, Yến Đức Tuyền đã vượt qua hơn ngàn dặm truy sát, hiện giờ thành công cơ hồ gần ngay trước mắt, Yến Đức Tuyền làm sao có thể cam tâm rút lui như thế này.
“Tiên Vân kiếm phái! Đợi lát nữa sư huynh đệ của ta sẽ tới, đến lúc đó xem ngươi có thể rời đi hay không.” Trần Phỉ ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Yến Đức Tuyền hơi đổi, Luyện Tủy Cảnh có chiến lực như thế, tuyệt đối không có khả năng là tán tu, vậy chỉ có thế lực bá chủ phụ cận Tiên Vân kiếm phái, mới có thể bồi dưỡng ra đệ tử như vậy.
Nghĩ đến Tiên Vân kiếm phái bá đạo, trong lòng Yến Đức Tuyền có chút sợ hãi. Tuy rằng hắn vừa tới Tiên Vân thành không bao lâu, thế nhưng trong tán tu, tự nhiên có kênh tin tức của mình.
Đối với các loại chuyện của Tiên Vân kiếm phái, Yến Đức Tuyền tự nhiên cũng có nghe thấy. Nếu như lát nữa thật sự có những người Tiên Vân kiếm phái khác đến, cũng không cần nhiều, chỉ cần như Trần Phỉ, Yến Đức Tuyền muốn đi cũng không có khả năng.
“Việc này là việc nội bộ của sư môn ta, mong các hạ đừng nhúng tay vào nữa!”
Yến Đức Tuyền bế hai đệ tử của mình lên, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ, cũng không dám tiếp tục ở lại. Nhưng cũng đại biểu chuyện này còn chưa tính là xong.
Trần Phỉ nhìn Yến Đức Tuyền biến mất, trong lòng khẽ thở dài một hơi, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng danh tiếng Tiên Vân kiếm phái, dọa người ta chạy mất.
Danh tiếng thế lực bá chủ này quả thật là quá vang dội.
Thân hình Trần Phỉ nhảy lên, đuổi theo dấu vết của Tư Ức Nam đã chạy qua.
Tư Ức Nam cõng Tư Nguyên Hải đi quá vội vàng, vả lại đứa nhỏ mười tuổi căn bản cũng không biết làm sao che dấu dấu vết.
Tĩnh Nguyên Quyết của Trần Phỉ có thành tựu, khả năng quan sát sự vật dần trở nên tinh tế. Trần Phỉ dựa vào một ít dấu vết, một đường truy tung đến một đình viện.
Mới vừa nhảy vào trong tường viện, cảnh tượng xung quanh đại biến, xung quanh tràn ngập chim hót hoa thơm, không biết từ lúc nào đã đi tới một nơi thế ngoại đào nguyên.
Trong mắt Trần Phỉ hiện lên một tia sáng nhạt, hết thảy trước mắt lặng lẽ tan vỡ, Tư Ức Nam đang cầm một thanh chủy thủ muốn giết tới, nhìn thấy là Trần Phỉ, vẻ mặt khẩn trương biến mất, cả người gần như mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Trần đại ca……”
“Trước đừng nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác.”
Trần Phỉ khoát tay áo, đi vào trong phòng, cõng Tư Nguyên Hải lên, tiếp theo bắt lấy tay Tư Ức Nam, lắc mình rời khỏi đình viện này.
Trần Phỉ có thể dựa vào dấu vết đuổi theo, Yến Đức Tuyền đương nhiên cũng có thể, thậm chí là đội tuần tra Tiên Vân thành, nhìn thấy động tĩnh vừa rồi bên kia, cũng có thể theo dấu vết đuổi theo.
Cho nên nơi này đã không an toàn, phải một lần nữa đổi địa phương khác.
Một khắc đồng hồ sau, ba người Trần Phỉ xuất hiện trong một đình viện, là mấy viện lạc gần đây Trần Phỉ thuê.
Trần Phỉ đặt Tư Nguyên Hải lên giường, suy nghĩ một chút, lấy ra mảnh vỡ Tâm Châu, đặt ở bốn góc cạnh giường Tư Nguyên Hải.
Mảnh vỡ Tâm Châu ở Tâm Quỷ Giới đã chứng minh còn có một chút hiệu quả che lấp khí tức.
Trần Phỉ không biết Yến Đức Tuyền rốt cuộc là dựa vào thủ đoạn gì truy tung tới Tư Nguyên Hải, nhưng phong cấm một ít khí tức của Tư Nguyên Hải, nghĩ đến mặc dù đối phương còn có thể tìm tới, cũng phải tốn một đoạn thời gian.
“Muội cầm theo cái này đi.”
Trần Phỉ cầm mấy mảnh nhỏ đưa cho Tư Ức Nam, phòng ngừa vạn nhất.
Tư Ức Nam tiếp nhận mảnh vỡ Tâm Châu, nhận ra là đồ vật xuất hiện trong Tâm Quỷ Giới, không khỏi cảm kích nhận lấy. Nhưng lập tức, vẻ mặt Tư Ức Nam trở nên bất lực.
Tư Ức Nam đi tới bên giường Tư Nguyên Hải, vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện Yến Đức Tuyền tạm thời giải quyết, nhưng chuyện cứu vớt Tư Nguyên Hải cũng bị cắt đứt. Trong thời gian ngắn, một lần cơ hội cuối cùng đi tới Tâm Quỷ Giới, cứ như vậy lãng phí.
Nếu có đủ thời gian, tự nhiên còn có thể tiếp tục đi Tâm Quỷ Giới, nhưng đáng tiếc, hiện tại Tư Nguyên Hải đã không thể chống đỡ. Có thể là ngày mai, có thể là ngày mốt, Tư Nguyên Hải sẽ chết.
Trần Phỉ vỗ vỗ bả vai Tư Ức Nam, nhìn bộ dáng tiều tụy của Tư Nguyên Hải trên giường, nhíu mày, kế tiếp rốt cuộc nên làm như thế nào?
“Lúc trước muội nói ba lần cơ hội, vì sao chỉ có ba lần?” Trần Phỉ nhìn Tư Ức Nam, thấp giọng hỏi.
“Khống chế Quỷ Ngọc cần hao phí lực lượng của muội, nhưng muội bây giờ quá yếu, đã không còn lực lượng điều khiển.” Tư Ức Nam ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ, đưa Quỷ Ngọc tới.
“Muội dùng lực lượng gì để điều khiển Quỷ Ngọc này?”
Trần Phỉ nhìn Quỷ Ngọc trong tay, từ bề ngoài, không nhìn ra Quỷ Ngọc này dị thường chỗ nào, cùng ngọc thạch bình thường không có bao nhiêu khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận