Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 469: Cực hạn

“Đông lão, ngươi tới tìm ta, là có chuyện khác?” Ánh mắt Trần Phỉ dời khỏi bảng điều khiển, nhìn về phía Đông Trọng Thu.
“Không có đại sự gì, ta đoán được Triệu Điền Hiên sẽ tới tìm ngươi bán Trảm Huyền Kiếm, cho nên tới nhắc nhở một chút.” Đông Trọng Thu nhẹ giọng cười nói.
Trần Phỉ là Đông Trọng Thu và Du Thủ Thành kéo vào liên minh, Đông Trọng Thu cảm thấy mình phải nhắc nhở Trần Phỉ một số chỗ, cho nên mới có một màn vừa rồi.
“Đa tạ Đông lão.” Vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động, chắp tay nói.
“Là ta lo lắng nhiều.” Đông Trọng Thu lắc đầu, chuyện vừa rồi, Đông Trọng Thu biết mặc dù không có mình, Trần Phỉ cũng sẽ không chịu thiệt.
“Đông lão, bản Hỗn Nguyên Huyền Công này cũng được, cần không? Ta bán ngươi giá rẻ.” Trần Phỉ lại lấy ra một khối ngọc giản, cười nói.
Bích Tiêu Quyết lấy được khi chém giết Quan Hồng Hiên, Trần Phỉ không có ý lấy ra. Cũng không phải muốn che dấu chuyện mình có hai môn công pháp Hợp Khiếu Cảnh, thuần túy chỉ là Bích Tiêu Quyết hơi kém.
Dù sao Quan Hồng Hiên chỉ là một tán tu, trừ phi có được khí vận kinh thiên, bằng không công pháp có thể tới tay cũng sẽ không quá mạnh mẽ. Mà nếu Quan Hồng Hiên thật sự có loại khí vận này, cũng không đến mức đi cướp đạo.
Dù sao bỏ qua thể diện đi đoạt đồ vật của một Luyện Khiếu Cảnh, tướng ăn này ít nhiều rất khó coi.
“Tiên Vân Kiếm Phái hiện nay cần không phải cái này.” Thấy Trần Phỉ bán công pháp với mình, Đông Trọng Thu cười khổ một tiếng, lắc đầu.
“Là ta đường đột.” Trần Phỉ nghe ra ý tứ trong lời nói của Đông Trọng Thu.
Điều quan trọng nhất hiện nay của Tiên Vân Kiếm Phái, chính là có người đột phá đến Hợp Khiếu Cảnh, tiếp nhận lá cờ Tiên Vân Kiếm Phái này, tránh cho Tiên Vân Kiếm Phái trượt xuống thế lực cấp năm.
Hoặc là Đông Trọng Thu đạt được đan dược hay linh tài kéo dài tuổi thọ, để mình chống đỡ thêm mấy chục năm, chống đỡ đến khi Tiên Vân Kiếm Phái xuất hiện người thừa kế.
Chỉ là hai loại lựa chọn này đều không dễ dàng, vô luận là môn hạ đột phá đến Hợp Khiếu cảnh, hay là đan dược linh tài kéo dài tuổi thọ, đều là chuyện cực khó.
“Nếu như ngươi muốn bán công pháp, có thể đi Hải Phong thành nhìn xem, vả lại nơi đó cũng có không ít đồ vật có trợ giúp cho chúng ta.” Đông Trọng Thu nói.
“Đa tạ Đông lão chỉ điểm.”
Trần Phỉ gật đầu, so với Hải Diên Thành lúc trước, bởi vì thiên địa nguyên khí Hải Phong Vực nồng đậm, tụ tập không ít Hợp Khiếu Cảnh, cho nên Hải Phong Thành cũng phồn hoa hơn.
“Không cần khách khí như thế.” Đông Trọng Thu khoát tay nói.
Trần Phỉ mỉm cười, cùng Đông Trọng Thu hàn huyên vài câu, lúc này mới cáo từ rời đi.
Đông Trọng Thu nhìn bóng lưng Trần Phỉ, khẽ thở dài một hơi. Mặc dù đã biết chuyện quá khứ không thể thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Trần Phỉ, Đông Trọng Thu sẽ theo bản năng nhớ tới, năm đó đối phương muốn bái nhập Tiên Vân Kiếm Phái.
Chỉ là, đối phương ngay cả sơn môn cũng không có cơ hội bước vào.
Con người chính là như vậy, không phải không muốn nghĩ là có thể thật sự không nghĩ. Hợp Khiếu Cảnh cũng là con người, tự nhiên không cách nào tránh khỏi chuyện như vậy.
Đông Trọng Thu lắc đầu, xoay người bay về Tiên Vân Kiếm Phái. Nghĩ nhiều hơn nữa, sự tình cũng không cách nào thay đổi. Bây giờ có thể làm, cũng chỉ có thể phát ra thiện ý của mình, không hơn.
Trần Phỉ một đường bay trở về sơn môn mới của Nguyên Thần Kiếm Phái, thời gian mới trôi qua chưa tới một canh giờ, toàn bộ người của Nguyên Thần Kiếm phái vẫn còn trong trạng thái cực kỳ phấn khởi.
Đối với tất cả mọi thứ ở sơn môn mới, đều hài lòng cùng thư thái.
Tiên Vân Kiếm Phái và Du gia cùng giám công sơn môn, tuy rằng dụng tâm, nhưng cũng không đến mức khiến cho người Nguyên Thần Kiếm Phái như thế. Mấu chốt vẫn là kiêu ngạo cùng tự hào trong lòng, khiến cho tâm tình người ta hưng phấn.
Dù sao một ngày như vậy, Nguyên Thần Kiếm Phái chờ quá lâu. Mà một ngày này, lại tới nhanh như vậy, trước đó hoàn toàn không dự liệu được.
Đình viện của Trần Phỉ được sắp xếp độc lập trên một ngọn núi, nguyên khí nơi này nồng đậm nhất, đồng thời cũng có thể giúp Trần Phỉ tránh bị người quấy rầy.
Trần Phỉ lơ lửng giữa không trung, tâm thần đảo qua, đã hiểu rõ tình huống trong sân.
Mỗi một phần vật liệu dùng trong sân đều hết sức xa hoa, nhưng liếc mắt nhìn lại, lại nhìn không ra cao điệu cùng phô trương, ngược lại có vẻ mộc mạc.
Chỉ cần nhìn lâu là có thể cảm giác được một loại thoải mái.
Hiển nhiên việc xây dựng sân này cũng đã trải qua khảo cứu tỉ mỉ.
Bất quá Trần Phỉ cũng không thèm để ý những thứ này, dừng ở trong đình viện, tùy ý tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống, đưa ánh mắt nhìn về phía dấu chấm than không ngừng nhắc nhở trên bảng điều khiển.
Tâm thần Trần Phỉ dừng ở phía trên, thoáng cái liền hiểu được ý tứ của bảng điều khiển.
Nguyên thạch có giá trị hơn năm ngàn khối hạ phẩm nguyên thạch, bảng điều khiển cung cấp tùy chọn mua ô không gian mới.
Lúc trước Trần Phỉ mua được ô không gian thứ nhất, tốn năm ngàn lượng bạc. Lúc ấy Trần Phỉ còn tưởng rằng, ô không gian thứ hai cũng chỉ cần năm ngàn lượng.
Sau này Trần Phỉ mới phát hiện, mình ngây thơ rồi.
Mặc kệ sau này Trần Phỉ tích góp được bao nhiêu lần năm ngàn lượng, bảng điều khiển không còn gợi ý cho ô không gian thứ hai, điều này làm cho Trần Phỉ hoài nghi, có phải bảng điều khiển chỉ có thể mua một ô không gian hay không.
Hoặc là, nhất định phải năm ngàn khối nguyên thạch, mới có thể mua ô không gian thứ hai.
Mà hôm nay, chân tướng được công bố, vậy mà thật sự cần năm ngàn khối hạ phẩm nguyên thạch khổng lồ như vậy. Trước khi đến Vô Tận Hải, Trần Phỉ cũng không biết nguyên thạch còn có phân cấp bậc.
Bởi vì ở vương triều đó, nguyên thạch Trần Phỉ nhìn thấy cũng chỉ là hạ phẩm nguyên thạch, có lẽ bên kia cũng có trung phẩm nguyên thạch, chỉ là lúc đó Trần Phỉ không có tư cách nhìn thấy.
Trần Phỉ nhìn bảng nhắc nhở, hơi trầm ngâm.
Kỳ thật ở trong Thiên Vũ Minh, có một loại linh khí trữ vật gọi là túi càn khôn, Luyện Khiếu Cảnh không ai dùng, bởi vì rất đắt. Mặc dù là linh khí, nhưng giá cả một túi càn khôn thấp nhất cũng phải bán được một khối thượng phẩm nguyên thạch.
Về phần lớn nhỏ, ngay cả một mét khối cũng không có, còn nhỏ hơn không gian của bảng điều khiển không ít.
Đương nhiên, so với ô không gian mà bảng điều khiển cho, túi càn khôn có thể tùy ý để các loại đồ vật, không giống ô không gian, lúc trước Trần Phỉ làm một cái tủ trống, mới để được nhiều đồ vật vào bên trong như vậy.
Nhưng mỗi lần cất giữ đồ vật mới vào ô không gian, đều phải triệu toàn bộ tủ gỗ ra, ít nhiều có vẻ phiền toái.
Bởi vì diện tích túi càn khôn bình thường không đủ lớn, rất nhiều Hợp Khiếu Cảnh thiếu thốn, cũng sẽ không cố ý đi mua. Giống như lúc trước Trần Phỉ chém giết Quan Hồng Hiên, trên người hắn không có túi càn khôn.
Đổi lại nếu Trần Phỉ có một khối thượng phẩm nguyên thạch, lựa chọn đầu tiên của Trần Phỉ cũng không phải là túi càn khôn, nhất định là dùng số tiền này để tăng cường thực lực của mình.
Có lẽ sau này sẽ có Cảnh Hợp Khiếu tốt bụng, chủ động tặng một cái cho Trần Phỉ thì sao?
Về phần dùng năm ngàn khối hạ phẩm nguyên thạch mua thêm một ô không gian, Trần Phỉ ngược lại không có bao nhiêu do dự. Bởi vì ô không gian không phải túi càn khôn, ô không gian của bảng điều khiển, cũng không phải thật sự chỉ có thể dùng để lưu trữ đồ vật.
Thời gian đình trệ, thậm chí không gian bên trong cũng đình trệ, chỉ có thể dựa vào ý niệm của Trần Phỉ tiến hành di động.
Một thứ như vậy, nếu như chỉ dùng để cất giữ đồ vật, ít nhiều có vẻ đại tài tiểu dụng. Nhiều năm trước, Trần Phỉ đã thử nghiệm qua, có cách dùng khác.
Năm mươi khối trung phẩm nguyên thạch trong tay Trần Phỉ biến mất, trong cảm giác của Trần Phỉ, có một khối không gian từ từ xuất hiện.
Trần Phỉ đứng dậy, Càn Nguyên Kiếm nhảy vào trong tay Trần Phỉ, phát ra một tiếng tranh minh.
Thân hình Trần Phỉ khẽ chớp động, sau một khắc, người đã ở giữa không trung. Khí thế Hợp Khiếu Cảnh nhộn nhạo trên người Trần Phỉ, nhưng lập tức bị Trần Phỉ chủ động thu liễm.
Ánh mắt Trần Phỉ chậm rãi nhắm lại, bắt đầu điều động lực lượng trong thân thể.
Thanh âm phảng phất như tiếng long tượng gầm thét, mơ hồ phát ra từ trong cơ thể Trần Phỉ, huyết diễm thiêu đốt trên người Trần Phỉ, chiếu ra xung quanh một mảnh huyết hồng.
Chém giết Quan Hồng Hiên, Trần Phỉ cũng không toàn lực ứng phó, nhưng hiện giờ rõ ràng phía trước không có một bóng người, Trần Phỉ lại thể hiện ra lực lượng mạnh nhất.
Cái này còn chưa tính, dưới Nhiên Huyết Quyết, nhiệt độ cơ thể Trần Phỉ không ngừng tăng lên, trái tim Trần Phỉ cũng đập càng lúc càng nhanh. Thậm chí ngay cả giới điểm Long Tượng trong cơ thể cũng bắt đầu run lên.
Súc lực, dưới tình huống toàn lực ứng phó, nhưng lực lượng không thể tiến thêm, Trần Phỉ bắt đầu áp súc lực lượng của mình, chính vì bộc phát ra chiêu pháp mạnh hơn, mặc dù như vậy sẽ tổn thương thân thể của mình.
Loại súc lực này ở trong thực chiến không có chút ý nghĩa nào, ngươi dám súc lực như vậy, lưỡi dao địch nhân đã sớm xẹt qua cổ ngươi mấy lần.
Tuy nhiên, giờ phút này Trần Phỉ không ngừng áp súc lực lượng của mình, chỉ để đánh ra một kiếm mạnh hơn trên lý thuyết.
Mười mấy hơi thở trôi qua, không khí xung quanh thân thể Trần Phỉ cũng đã không ngừng rung động, thân thể Trần Phỉ cũng cảm giác được một sự xé rách đang lan tràn.
Nhưng Trần Phỉ không hề dừng lại, vẫn đang thúc đẩy lực lượng.
Giờ khắc này ở trên ngọn núi độc lập, Trần Phỉ lại cố ý thu liễm khí thế của mình, nếu không lúc này những người khác của Nguyên Thần Kiếm Phái chỉ sợ đều phải nhìn về bên này.
Người không biết còn theo bản năng cho rằng, có phải Trần Phỉ gặp phải địch nhân hay không.
Một vết nứt đột nhiên nổ tung sau lưng Trần Phỉ, với cường độ thể phách hiện giờ của Trần Phỉ, bởi vì súc lực, biến thân thể thành như vậy, cũng là chuyện có một không hai.
Khi một vết nứt xuất hiện, càng ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện trên thân thể Trần Phỉ, cho dù là lực khôi phục khủng bố của Trấn Long Tượng, giờ phút này cũng không thể bù đắp những vết nứt này.
Bởi vì tốc độ phá hư lúc này, vượt xa tốc độ Trấn Long Tượng tự lành.
Đột nhiên, hai mắt nhắm chặt của Trần Phỉ chợt mở ra, nhìn kỹ, lúc này hai mắt Trần Phỉ đã sớm một mảnh đỏ như máu.
Sau một khắc, chân phải Trần Phỉ đột nhiên bước về phía trước một bước, đạp giữa không trung, vô số gợn sóng từ dưới giày dập dờn, đâm Càn Nguyên Kiếm đã sớm hóa thành màu đen về phía trước.
“Ầm!”
Càn Nguyên Kiếm hướng tới, không khí bạo liệt, một đám mây âm bạo to lớn nổ tung trong nháy mắt.
Một kiếm này sinh ra lực lượng vượt xa thực lực thông thường của Trần Phỉ hiện giờ. Thậm chí Trần Phỉ phá vỡ Hợp Khiếu của mình, phỏng chừng lực lượng cũng tốt hơn một kiếm này một chút mà thôi.
Nhưng mà lực lượng này còn chưa kịp hoàn toàn càn quét bốn phương, sự sắc bén chói mắt của Càn Nguyên Kiếm đột nhiên biến mất, Càn Nguyên Kiếm cũng dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Khí thế trên người Trần Phỉ thoáng cái hạ xuống, rơi xuống vực sâu.
Nhưng trên mặt Trần Phỉ lại không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía ô không gian mới mở kia.
Vừa rồi ô không gian trống rỗng, giờ phút này bên trong xuất hiện một thứ, chính là cực hạn kiếm nguyên vừa rồi đột ngột biến mất. Hiện tại đạo kiếm nguyên này đang an tĩnh ở trong ô không gian, không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận