Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 815: Lục Giai chí bảo (canh thứ ba )

Chương 815: Lục Giai chí bảo (canh thứ ba)
Sinh cơ mạnh mẽ trôi qua. Một cỗ băng lãnh từ trong ra ngoài bao phủ lấy sông băng. Đó là khí tức tử vong. Sông băng biết, hắn sắp chết. Sẽ chết thật. Ngay cả tim đều bị móc ra, thì làm sao có thể còn sinh cơ được nữa. Lúc này, sông băng suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ tới hắn cùng Thất Ca cùng nhau lập đội đi Cực Địa băng xuyên thời gian, nghĩ tới hắn cùng Tứ Ca chinh chiến sa trường. . . Bất quá, nghĩ nhiều như vậy, sông băng cũng không hề có một chút oán hận nào. Tính mạng của hắn là do chủ nhân ban cho. Không có chủ nhân, hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một tên tiểu gia hỏa siêu phàm nhị giai, siêu phàm cấp ba mà thôi. Làm sao có trí tuệ? Làm sao có thể đặt chân đến tứ giai? Mà điều này chính là biểu hiện trung thành tuyệt đối của một con biến dị dã thú theo Ngu Tử Du từ lúc ban đầu. Sự thuần khiết này thật khó có thể tưởng tượng!! Ngu Tử Du hiểu rõ điểm này, sao có thể để sông băng phải chết? Chỉ là, hoán huyết, không đơn giản như tưởng tượng. Nếu đơn thuần đổi một thân huyết mạch, chỉ cần mời Kinh Cức trích lấy máu là được, vậy làm sao có thể có chuyện Cửu Tử Nhất Sinh, thậm chí thập tử nhất sinh được. Mà hết thảy điều này là vì hoán huyết, chân chính là muốn thay trái tim! Cho dù là một người bình thường đều biết, trái tim có chức năng tạo máu. Trái tim không thay, thì hoán huyết không thể nào triệt để. Cho nên, Ngu Tử Du mới nhờ Tử Liêm cướp đi trái tim của băng xuyên... cũng chính là cướp đi sinh mệnh thật sự của băng xuyên. Đúng vậy, chính là cướp đi thật sự. Ngước mắt nhìn, sông băng lúc này sinh cơ đã tắt, chỉ còn lại một đôi mắt dần trở nên u ám, càng phát ra vô thần. "Sông băng..." "Lão Bát..." Tiếng kinh hô vang lên liên tục, Kinh Cức, và cả Cửu Vĩ quan sát từ xa, Ngưu Ma, sắc mặt đám người đều là dồn dập biến đổi. Không dám tin vào cảnh tượng này. Thậm chí, có người quá khích, mắt đều đã đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Liêm đang cầm trái tim bị móc ra của sông băng. Chủ nhân, bọn họ không dám oán. Nhưng là Tử Liêm, một kẻ dưới mắt bọn họ tự tay giết băng xuyên, thì là...
Chỉ là, đúng lúc này, không đợi Kinh Cức bọn họ làm gì, "Oanh..." Một cỗ khí tức kinh khủng mạnh mẽ phát ra. Bằng mắt thường có thể thấy, thi thể của băng xuyên bị một cỗ lực lượng vô hình nhấc lên. Cùng với đó, là mưa tầm tã những dòng máu màu tím từ trên trời giáng xuống. "Oanh..." Một tiếng vang thật lớn, vô số dòng máu màu tím mạnh mẽ bao phủ lấy sông băng. Và những dòng huyết dịch này lại dưới sự thao túng của một loại lực lượng vô hình, không ngừng di chuyển, vẻn vẹn mấy hơi thở đã đem thi thể khô héo của sông băng, đắp lên một lần nữa... Chỉ là, cho dù là như vậy, thì sông băng vẫn chỉ là một cỗ thi thể. Đã chết, chết thật rồi. "Chủ nhân, tại sao?" Bỗng một tiếng hỏi vang lên... Tìm theo tiếng, chính là lão tam Bạch Hổ, hai tròng mắt đỏ ngầu hỏi ra tiếng lòng của mọi người. "Hoán huyết, không phải là những gì các ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy, Cửu Tử Nhất Sinh chẳng qua chỉ là thoải mái thôi, trên ý nghĩa thực sự mà nói, nó là thập tử nhất sinh." Nghe thanh âm vang vọng từ hư không, Bạch Hổ và những người khác giật mình. Một lát sau, nhìn thi thể băng xuyên, Bạch Hổ càng không cam tâm cắn răng, một lần nữa mở miệng nói: "Vậy tại sao chủ nhân còn muốn vì Lão Bát hoán huyết, cứ như vậy không tốt sao?" "Dù cho Lão Bát yếu hơn một chút, cũng đâu có sao, có những ca ca chúng ta ở đây, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho hắn, sẽ bảo vệ hắn..." Hết tiếng này đến tiếng khác, giọng Bạch Hổ đều mang theo một chút nghẹn ngào. Trong Thập Đại Thần Thú, không ai xung động bằng Bạch Hổ. Nhưng người nặng tình cảm nhất cũng chính là hắn. Ai có thể nghĩ đến kẻ được người đời khen là "Phong Bạo Quân Vương", "tai họa hóa thân", Bạch Hổ, cũng lại là người quan tâm đến một người nhất trong Thập Đại Thần Thú. Thật trớ trêu, cũng có chút buồn cười. Nhưng lúc này đây, đôi mắt hổ của Bạch Hổ lại lần đầu tiên bắt đầu ánh lên những giọt nước trong suốt. Chỉ là lúc này đây, đáp lại Bạch Hổ là một sự im lặng. Cho dù Ngu Tử Du cũng trầm mặc. Dù sao, cảnh Bạch Hổ rơi lệ rất hiếm thấy. Hơn nữa, cái bầu không khí bất thường này, cũng là một lần tẩy rửa thân tâm đối với các Thần Thú, giúp mài giũa đạo tâm của chúng. Nếu không, Ngu Tử Du cũng sẽ không để bọn chúng đến xem. . . Bất quá, nói thật, Ngu Tử Du quả thực là người có tâm tư cẩn thận đến cực điểm, cho dù là như vậy cũng muốn tính kế một phen, biến hướng mài giũa đạo tâm của rất nhiều Thần Thú, và các nguyên tố đại tướng. Chỉ có trải qua sinh ly tử biệt, thì tâm tình mới có thể thăng tiến. Mà đây chính là sự tính toán thực sự của Ngu Tử Du. Mà giờ xem ra, không sai. Hiệu quả quả thật rất tốt. Chí ít, Ngu Tử Du chứng kiến mỗi một gia hỏa quen thuộc đều bộc lộ chân tình. Ngay cả cái tên Thanh Cương, cũng cắn răng chết chết, không dám tin nhìn cảnh này... "Bất quá, cũng không còn là bao." Trong lòng khẽ nói, Ngu Tử Du nhìn về thi thể băng xuyên, cũng lộ ra ánh mắt sáng ngời. Nếu như không cứu lại sông băng, thì e là sẽ có ảnh hưởng. Vậy nên, đã đến lúc phải ra tay rồi. Còn như có thể cứu lại được không? Hừ hừ, thành tựu một Lục Giai sinh mệnh thể, mang theo danh xưng Bất Tử Thụ, rễ cây chính của hắn lại biến thành Thanh Long, nếu như không thể cứu sống cả thuộc hạ của mình thì chẳng khác nào làm trò hề cho thiên hạ. Hơn nữa, hắn không chỉ muốn cứu sống mà còn phải giúp sông băng trọng tố lại căn cơ. Chỉ là như vậy, Ngu Tử Du chắc chắn phải trả giá một chí bảo. Bất quá, nghĩ lại, Ngu Tử Du cũng nhịn xuống cái sự không nỡ trong lòng, so với chí bảo, tính mạng của băng xuyên còn quý giá hơn. Hơn nữa, Ngu Tử Du tin tưởng, sông băng sau này sẽ báo đáp cho hắn gấp mười lần. Nghĩ vậy, Ngu Tử Du liền mạnh mẽ thúc đẩy linh lực. "Ầm ầm..." Một tiếng vang thật lớn, cả hư không đều rung chuyển. Ngay sau đó, trong con mắt không dám tin của Cửu Vĩ, Ngưu Ma và những người khác, một đoàn ánh sáng màu lục giống như trái tim xuất hiện trên hư không. Thụ Tâm, chí bảo mà Ngu Tử Du nuôi dưỡng, tương đương với sinh mệnh thứ hai của hắn, mang theo sinh cơ vô hạn. Cùng với việc hắn đặt chân đến Siêu Phàm Lục Giai, chí bảo này cũng đạt đến phẩm chất Lục Giai. Không bàn đến tác dụng khác, chỉ riêng một điều này thôi đã có thể xưng là chí bảo, đó chính là có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh. Sinh mệnh dưới Lục Giai, nếu vẫn còn hồn phách, đều có thể kéo về. Và mỗi lần kéo về như vậy, cũng chỉ hao tổn phần lớn sức mạnh của nó, sau đó còn có thể khôi phục lại được. Thế nhưng, bây giờ... một quả Thụ Tâm như vậy lại biến thành một đạo lưu quang màu lục, bắn thẳng đến sông băng. "Bá..." Một tiếng xé gió, trái tim kia vừa chạm vào thân thể sông băng thì tan ra, bạo phát ánh sáng màu lục chói mắt. Giống như Hằng Tinh, vô cùng chói lòa. Cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, sinh cơ vô tận đang lưu chuyển trong cơ thể sông băng... "Sông băng, hôm nay ta dùng chí bảo Lục Giai, ban cho ngươi cái mạng thứ hai... Mong rằng ngươi sẽ trân trọng." Tiếng nói mênh mông, quanh quẩn trong hư không. Và Thụ Tâm của Ngu Tử Du, cũng chậm rãi xuất hiện ở vị trí tim của sông băng. "Phanh, phanh, phanh..." Tiếng đập vang lên liên hồi, như một trái tim đang nhảy lên. Huyết dịch của Titan nhất tộc cùng với Thụ Tâm, đã biến thành một quả tim màu lục, không ngừng đan xen...
Bạn cần đăng nhập để bình luận