Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 3977: Hoàng Tuyền bí pháp

Người ở đây mặc dù không câu nệ cái gọi là chính tà, nhưng cũng sẽ không cố ý đi theo hướng tà ác. Bao gồm cả thủy tổ Lan, đệ nhất thủy tổ văn minh. Dù cho thế giới văn minh của hắn ở một số thế giới khác xem ra có chút man hoang, bọn họ thậm chí có truyền thống đem địch nhân chia làm đồ ăn. Nhưng đó cũng là hành vi chiến tranh, còn trong cuộc sống thường ngày, họ cũng thuộc về những doanh trại đối lập. Vậy nên, trừ phi không có lựa chọn, hắn cũng sẽ không chọn chế tạo Vạn Hồn Phiên, một thứ có thể coi là đế binh thuần túy ác. Còn như những đại hiền giả của văn minh bất tử, văn minh bất tử của họ đã là một loại Vạn Hồn Phiên khác, hắn cũng không cần thiết phải chuyên môn tạo ra một cái Vạn Hồn Phiên nữa. Hơn nữa, hắn mà chế tạo Vạn Hồn Phiên, những bất tử giả khác trong các văn minh sẽ nghĩ như thế nào? Ngài định luyện hóa hết bọn ta vào trong đế binh của ngài à? Vậy thì phản rồi! Vì vậy... ngược lại bởi vì các loại nguyên nhân, chỉ có những người thân ở sinh tử chi địa, lại thuộc phe tà ác, và giết người như ngóe như Hắc Vu Vương thì lại thích hợp nhất để luyện chế Vạn Hồn Phiên. Huống chi, bây giờ mỗi người họ đều đã có một kiện đế binh, đang bận rộn nghĩ cách nâng cao phẩm chất đế binh của mình. Tham thì thâm, những cường giả Vĩnh Hằng cấp cao nhất đứng ở đỉnh Hỗn Độn này càng hiểu đạo lý này. Hơn nữa, hiện tại phản ứng năng lượng của các bộ lạc văn minh bên dưới đang từ từ tăng lên, càng là điều mà họ mong chờ. Bây giờ họ rất muốn biết, bộ lạc văn minh này sẽ rèn ra loại bí bảo gì để đối phó với sự vây khốn của bọn họ đây? Đám người đều đang mong chờ...
Trong chỗ sâu của Hỗn Độn.
Đông đông đông!
Tiếng trống đinh tai nhức óc đang khuấy động trong hỗn độn. Mỗi lần tiếng trống vang lên đều làm Hỗn Độn rung động không ngừng. Âm thanh phát ra chấn động cả hỗn độn là tiếng trống phát ra từ một mặt trống bằng vàng lớn chừng mấy trăm km. Trước cái đại cổ bằng vàng có đường kính hàng trăm km, có một bóng người hình người màu vàng to lớn có chiều cao tương đương với nó. Bóng người màu vàng này cao hơn hẳn so với cái đại cổ bằng vàng, cơ bắp trên hai cánh tay của hắn phồng lên theo từng nhịp vung dùi trống. Toàn thân của hắn đều được bao phủ bởi ánh sáng vàng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, còn cụ thể hình dáng và tướng mạo thì không nhìn thấy. Nhưng nhìn cái đuôi dài ở xương cụt của hắn theo động tác mà đong đưa, cũng có thể biết đây không phải là người. Mỗi khi bóng người màu vàng vung dùi trống, trên cái đại cổ vàng sẽ xuất hiện một tầng gợn sóng màu vàng. Mà những gợn sóng này lại khuếch tán theo một hướng nhất định. Nó hướng về phương xa mà đi, từ từ bao phủ chiến trường hỗn loạn phía xa. Mà ở trên chiến trường, vô số người đang kịch chiến với một đám sinh vật đầy lông vàng trông giống như khỉ. Bị những gợn sóng vàng bao phủ, thân hình của người trên chiến trường chao đảo, nhất thời bị đối thủ gây thương tích. Còn những con khỉ vàng được bao phủ bởi sóng vàng thì càng thêm hăng hái. Cơ bắp của chúng từng cái phình to lên, giống như được bơm đầy hơi, thân hình càng ngày càng khỏe mạnh. Đúng lúc những con khỉ vàng một phương nhờ tiếng trống mà chiến lực tăng vọt, khí thế hừng hực thì đột nhiên vang lên một loạt âm thanh kim loại dồn dập. Người trên chiến trường trong nháy mắt tản ra, lui về phía âm thanh phát ra. Còn phe khỉ vàng đang hăng máu chiến, tự nhiên không cam lòng đối thủ rút lui. Chúng cắn chặt đuôi đối phương, liều mạng chém giết với đội quân ở phía sau. Khi chúng cho rằng có thể kéo dài bước tiến lui quân của đại quân loài người thì bỗng phát hiện trên chiến trường tinh quang tràn ngập, trong chốc lát bọn chúng như đang ở trong một mộng cảnh tinh không hư ảo. Thế giới trở nên yên tĩnh một cách đột ngột. Sự yên tĩnh hiếm có này khiến chúng như trở về với buổi tối trong bộ lạc. An tường, bình tĩnh, bình an. Trong nhất thời, đám khỉ vàng này thu lại ý chiến đấu, chìm đắm vào sự bình tĩnh đã lâu này.
Đông đông đông!
Một trận tiếng trống dồn dập kéo sự chú ý của khỉ vàng về với thực tế. Bọn chúng kinh hãi nhìn những vì sao lốm đốm đầy trời, bừng tỉnh phát hiện mình không còn ở trong hỗn độn nữa mà là ở một mảnh dưới trời sao.
“Lũ người đáng ghét, các ngươi muốn làm gì?” Một tiếng hô đầy phẫn nộ vang lên. Đó là thủ lĩnh của bộ lạc khỉ vàng của bọn họ, thần khỉ vàng vĩ đại.
"Đương nhiên là tiêu diệt bộ lạc khỉ vàng của các ngươi rồi."
Giọng Tinh Diễm Cơ từ trong tinh không vô tận vọng lại. Giọng của nàng dường như phát ra từ những ngôi sao trên trời, không ai có thể xác định được vị trí của nàng.
"Đáng ghét, sao các ngươi dám?"
Thần khỉ vàng giận dữ gầm lên. Nhưng cùng lúc đó, những vì sao bao quanh bộ lạc khỉ vàng đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ. Trong ánh sao vô tận, từng Chúa Tể của nền văn minh Tinh Linh với phần thân dưới giống như đuôi sao chổi, mặt không biểu cảm nhìn chúng.
“Các ngươi...” Bị nhiều Chúa Tể như vậy nhìn chằm chằm, cho dù Vĩnh Hằng và Chúa Tể khác biệt nhau như trời với vực, thần khỉ vàng vẫn cảm thấy bất an. Bởi vì hắn không thấy bất kỳ sự sợ hãi, thậm chí chỉ là sự kiêng kỵ, từ trong mắt những Chúa Tể này. Chỉ có sự lạnh nhạt cao cao tại thượng như đang nhìn xuống những con kiến nhỏ.
“Đáng ghét!” Thấy mình bị thua kém về khí thế, thần khỉ vàng giận dữ, lần nữa gõ vào cái trống vàng bên cạnh. Trong nháy mắt, một luồng hào quang giống như tia laser bắn nhanh về phía một Chúa Tể trong số đó. Vị thần khỉ vàng này rất ranh ma. Hắn biết đối phương có chút quỷ dị nên không trực tiếp tấn công mọi người, mà lại nhắm vào một người. Tuy là chiêu này hơi nhỏ mọn nhưng chỉ cần giết được một người thì cũng coi như có lợi. Ngay lúc hắn đang đắc ý, lại thấy tia Kim Mang của mình lóe lên rồi biến mất. Còn vị Chúa Tể mà hắn đã nhắm đến lại sờ sờ vào ngực, sau đó tiếp tục bình tĩnh nhìn hắn.
"Không, điều đó không thể nào!"
Thần khỉ vàng rốt cuộc triệt để mất bình tĩnh.
“Hừ!” Giọng Tinh Diễm Cơ lại vang lên.
"Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, bắt đầu!"
Oanh!
Trong nháy mắt, phảng phất như khai thiên lập địa. Sức mạnh hồng hoang bao la trong nháy mắt tràn ngập chiến trường...
“Hoàng Tuyền chi thủy nằm dưới sự chưởng khống của Hắc Vu Vương, chỉ khi được hắn cho phép thì mới có quyền điều động.” Vì vậy, bí pháp của ta kỳ thực chỉ có một tác dụng, đó chính là cảm nhận được vị trí của Hoàng Tuyền chi thủy. Sau khi cẩn thận cảm ngộ bí pháp triệu hồi Hoàng Tuyền chi thủy, Ngu Tử Du bỗng nhiên nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Cái tên Hắc Vu Vương ranh ma này, bảo đây là cái bí pháp gì. Thì ra, đây chỉ là một cái vé vào cửa để đến với Hoàng Tuyền chi thủy thôi mà. Cũng không đúng. Ngu Tử Du bỗng nhiên sắc mặt lại trở nên trịnh trọng hơn. Hoàng Tuyền, là con sông dơ bẩn nhất nằm ở sâu trong Hỗn Độn, không tồn tại trên thế gian. Thậm chí có thể nói nó là một khái niệm trên dòng sông. Mà cái bí pháp này có thể cho hắn cảm ứng được con sông khái niệm này. Nếu như điều chỉnh cái bí pháp này, liệu có thể cảm ứng được những tồn tại khác mà cũng chỉ ở trên khái niệm hay không? Ví dụ như… Trường Hà Thời Gian? Ánh mắt Ngu Tử Du bỗng nhiên sáng lên. Hắn nắm giữ pháp tắc thời không, bản thân đã có khả năng thao túng thời gian. Nếu như thông qua bí pháp, lại tiếp xúc được Trường Hà Thời Gian vốn không chỗ nào không có mặt... Thật đáng mong chờ. Ngu Tử Du đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình có chút gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận