Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 2256: Bốn Đại Đồ Đệ (đệ nhất càng )

Chương 2256: Bốn Đại Đồ Đệ (đệ nhất càng)
Lúc này, Ngu Tử Du nhìn sâu vào t·h·i·ê·n Giới một cái, rồi quay sang Cửu Vĩ, cùng Đế Cơ Linh Nhi đang ẩn mình trong bóng tối cách đó không xa, phân phó:
"Ba Tuần có thế lực trực hệ, cứ nên đè ép thì cứ việc chèn ép, đám người nào nhảy nhót quá mức thì trấn áp cho ta."
"Tuân lệnh, Thanh Long tôn giả."
Cửu Vĩ và Đế Cơ Linh Nhi đồng thanh đáp lại, lĩnh mệnh.
Tuy rằng, Ba Tuần tôn quý là Yêu Hoàng, nhưng ở Yêu Đình, hai vị này mới thật sự nắm giữ nửa bầu trời. Nếu các nàng đã muốn chèn ép thì cho dù thế lực của Ba Tuần có quyền thế ngập trời cũng khó mà có thể làm gì được.
Lúc này, hai người liếc nhìn nhau, vẻ nghi hoặc trong đôi mắt Cửu Vĩ và Đế Cơ Linh Nhi càng thêm nồng đậm.
Vì sao?
Vì sao bọn họ lại nghe lời Thanh Long tôn giả như thế?
"Là ta ảo giác sao? Sao ta lại có cảm giác Thanh Long tôn giả giống như là chủ nhân vậy?"
Trong lòng Cửu Vĩ lẩm bẩm, hơi giật mình.
Nàng giờ đã mơ hồ hiểu vì sao mình lại nghe lời Thanh Long tôn giả đến vậy. Thì ra là, cảm giác mà Thanh Long tôn giả mang lại cho nàng có vài phần tương đồng với chủ nhân. Cũng chính vì thế mà nàng mới có thể bản năng nghe theo phân phó của Thanh Long tôn giả như vậy.
"Hô..."
Cửu Vĩ hít sâu một hơi, đè nén tâm tư vừa trỗi dậy. Ý nghĩ này không nên tồn tại.
Thanh Long tôn giả, vĩnh viễn không thể là chủ nhân.
Tuy chủ nhân của nàng rất t·h·í·c·h ngụy trang thành thân ph·ậ·n khác. Ví dụ như, Đệ Ngũ Sí T·h·i·ê·n Sứ của t·h·i·ê·n sứ nhất tộc, chính là một thân ph·ậ·n của chủ nhân nàng.
Nhưng phải biết rằng, Thanh Long tôn giả và chủ nhân của nàng cùng là người của một thời đại.
Vào thời điểm chủ nhân còn chưa quật khởi, Thanh Long tôn giả đã nổi danh khắp tinh không rồi. Hơn nữa, nếu nàng không nhớ nhầm thì Thanh Long tôn giả hẳn là vị Dị Vực chi vương năm xưa đã chuẩn bị c·ô·n·g kích Lam Tinh. Nếu không phải chủ nhân đột nhiên xuất hiện thì Lam Tinh năm xưa có lẽ đã rơi vào tay Thanh Long tôn giả rồi.
Cho nên nói... Thanh Long tôn giả không thể là chủ nhân.
"Nếu như Thanh Long tôn giả, cũng là chủ nhân thì... vậy thì..."
Trong lòng chợt rung lên, sắc mặt Cửu Vĩ cứng đờ.
Nếu thật sự là như vậy thì chủ nhân của nàng quá đáng sợ. Khi chưa trưởng thành mà đã bắt đầu tính toán tất cả những chuyện này. Chuyện này sao có thể?
Lắc đầu, Cửu Vĩ nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó, rồi cùng Đế Cơ Linh Nhi rời khỏi Yêu Cung. Giờ nàng cần được yên tĩnh một chút, và cũng cần cùng Linh Nhi thương lượng về khả năng này.
...
Lúc này, Ngu Tử Du không hề biết ý nghĩ của Cửu Vĩ. Nếu biết có lẽ hắn sẽ hơi kinh ngạc. Dù sao, hắn rất quen thuộc việc phân thân của mình, nên bây giờ xử lý những chuyện này có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Tính cách của mỗi phân thân, hắn đều nắm bắt vừa đúng, đến cả cách nói chuyện cũng hết sức cẩn trọng. Như vậy, dù hắn đứng chung với phân thân của mình, người khác cũng sẽ thấy như hai người khác nhau.
Nhưng bây giờ... cô nàng Cửu Vĩ này lại có thể cảm nhận được. Dù cảm nhận này có hơi sai lầm… nhưng không thể không nói là vẫn hơi đáng sợ. Chí ít, nếu Ngu Tử Du biết, chắc chắn sẽ phải có một quan điểm khác về giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Bất quá, điều này không quan trọng. Sự việc chỉ là suy đoán, nếu Ngu Tử Du không thừa nhận thì mọi thứ cũng chỉ là suy đoán. Huống chi, chẳng lẽ còn ai dám đến trước Thanh Long chi khu của hắn mà hỏi: Ngươi là Yêu Hoàng đại nhân năm xưa à? Chuyện này, sao có thể? Cho dù có, thì cũng sẽ không thể thừa nhận. Bằng không, một lời vừa thốt ra, chỉ sợ người đó sẽ tự mình đắc tội hắn, chủ của Thanh Long chi khu này. Như vậy thì khả năng hỏi và không hỏi cũng như nhau, gần như bằng không...
"Cục đã bày ra rồi, cứ xem tiểu tử Ba Tuần có phá nổi thế cờ này không."
Lẩm bẩm trong lòng, một mình Ngu Tử Du lẳng lặng ngồi trong lầu các, khóe miệng nhếch lên một độ cong vi diệu. Hắn đoạt quyền, một phần là vì muốn cho Yêu Đình có m·á·u mới, một đời sau giỏi hơn một đời trước. Nguyên nhân thứ hai là để thành toàn cho Ba Tuần.
Ba Tuần lục dục thành ma. Dù Ngu Tử Du không biết sáu ma ở đâu nhưng chúng đang từng giờ từng khắc ảnh hưởng đến Ba Tuần. Ví như hiện tại, Ba Tuần mất đi quyền lực thì bản thân hắn sẽ không để ý, nhưng Tham Ma và sân ma trong lục dục thì chắc đã không ngồi yên.
Vào lúc này... nếu Ngu Tử Du đoán không sai thì Tham Ma và sân ma sẽ không ngừng lớn mạnh, làm rối loạn tâm thần Ba Tuần.
Trong lòng khẽ cười, Ngu Tử Du quyết định yên lặng chờ đợi.
"Nếu Ba Tuần có thể v·ượ·t qua được tâm ma mà không loạn thì sẽ có thể bước chân vào Chúa Tể.
Nếu như không thể bài trừ tâm ma… thì cũng có thể sớm giải quyết xong h·ậ·u h·ọ·a..."
Khẽ lẩm bẩm, trong lòng Ngu Tử Du đã sớm có kế hoạch. Lần này hắn ra tay phần lớn là vì học trò của mình.
Chỉ là đáng tiếc.
Tâm ý này của hắn, đệ t·ử của hắn khó có thể biết được.
Hơn nữa, không chỉ đối với Ba Tuần, mà hắn cũng dốc lòng hết sức với những đồ đệ khác.
Đại Đồ Đệ, Trùng Tộc Nữ Vương Sarah, hắn cho rất nhiều mảnh vỡ tinh thần cấp Chúa Tể, đây đối với một tu luyện giả tinh thần hệ như nàng là chí bảo, có thể gặp mà không thể cầu. Hơn nữa đây lại là Đạo Môn Trang Huyền.
Nhị Đồ Đệ Ba Tuần thì không cần nhiều lời, tuy hiện tại Ngu Tử Du vẫn đang âm thầm trợ giúp hắn thành đạo.
Tam Đồ Đệ Phượng Hoàng Phi, trước khi đặt chân vào Chúa Tể đã theo Ngu Tử Du trăm năm, và chính Ngu Tử Du là người đã giúp nàng ta trọng tố n·h·ụ·c thân. Không chỉ vậy...
Khi Thanh Long chi khu của Ngu Tử Du hóa thành Thần Long, Ngu Tử Du cũng mượn sức mạnh của Thanh Long chi khu để thành tựu ba đồ nhi của hắn. Có thể nói, Phượng Hoàng Phi có thể đặt chân đến Chúa Tể phần lớn là nhờ công lao của Ngu Tử Du.
Còn về Tứ Đồ Đệ… một tiểu gia hỏa Côn Bằng tộc, Ngu Tử Du tốn ít tâm tư hơn hẳn. Bất quá chuyện này cũng có nguyên do. Ngay sau khi Ngu Tử Du thu tên đệ t·ử này, hắn đã bị Đạo Môn nhắm đến và mất mạng. Cho dù có muốn giáo dục hắn cũng khó như lên trời. Hơn nữa, vào lúc đó độ tin cậy của tên đồ đệ này không cao. Ngu Tử Du cũng không nguyện mạo hiểm, mà thành toàn cho hắn.
Mà trong đó đáng nhắc tới là, vị Tứ Đồ Đệ này quý là một đại tướng của Yêu Đình, trấn thủ một phương. Hắn khoác giáp Thương Long, tay cầm ngân thương. Nơi nào hắn đi qua, ba quân đều khiếp sợ... Cũng không tệ, cũng không làm mất mặt người sư phụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận