Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 4112: Họa Thủy Đông Dẫn.

Chương 4112: Họa Thủy Đông Dẫn.
"Vậy ba nền văn minh Truyền Thuyết cấp còn lại là chủng tộc gì? Bọn chúng có năng lực gì?" Ngu Tử Du hỏi.
Trong hỗn độn, ba nền văn minh Truyền Thuyết cấp đã xuất hiện. Và cả ba đều liên quan đến Đạo Tổ. Không rõ liệu ba nền văn minh còn lại có xuất hiện vì nguyên nhân tương tự hay không.
Ngu Tử Du nghĩ, rất có khả năng. Với tính cách không sợ trời không sợ đất của Đạo Tổ, có lẽ hắn đã cải trang thân phận và đắc tội không ít chủng tộc hùng mạnh. Việc bọn chúng chưa lộ diện có thể chỉ là do đang âm thầm quan sát tình hình, thậm chí có thể đã xuất hiện nhưng hành tung quỷ dị khó tìm hơn.
Nếu có thể biết trước tình hình các chủng tộc này, có lẽ có thể chuẩn bị thêm một ít phòng bị.
"Ngươi cũng biết, những tộc quần này đều có năng lực đặc thù, nếu nói ra, có thể sẽ bị bọn chúng biết, bị bọn chúng đánh dấu." Chân linh của Hỗn Độn Chung từ chối nói cho Ngu Tử Du về tình hình của các chủng tộc này.
"Chẳng lẽ bọn chúng có thể chạy tới được dòng sông thời gian sao?" Ngu Tử Du cười ha hả, không để ý.
"Bọn chúng tự nhiên không thể đến đây, nhưng nhân quả sẽ khiến chúng tìm được ngươi trong tương lai." Chân linh của Hỗn Độn Chung nói một tình huống mà Ngu Tử Du đã bỏ sót.
"Nhân quả thực sự có thể lùi lại đến rất lâu sau sao?" Ngu Tử Du nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên, nếu không thì ngươi tính là gì?" Chân linh của Hỗn Độn Chung chỉ vào "Không" đang chậm rãi bay xa.
"Liên quan đến thời gian?" Ngu Tử Du hơi nghiêm túc. Việc này không ổn, hắn là chúa tể thời gian, thời gian chỉ có thể do hắn thao túng.
"Kết quả như nhau, nhưng quá trình lại khác." Chân linh Hỗn Độn Chung nói rồi mặc kệ Ngu Tử Du hỏi gì nữa, cũng không trả lời: "Huống hồ, nếu là loại tồn tại như ta mà nhớ đến bọn chúng..."
Lúc này Ngu Tử Du mới kịp phản ứng. Ba nền văn minh Truyền Thuyết cấp còn lại dù không rõ tình hình hiện tại, nhưng chắc chắn vẫn có thể khống chế Hỗn Độn. Và Hỗn Độn Chung, một Hỗn Độn Chí Bảo, chắc chắn nằm trong danh sách giám sát của bọn chúng. Bình thường thì không sao, nhưng nếu bị bọn chúng nhớ đến hoặc nhằm vào thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Tuy rằng bọn chúng chắc chắn không tìm được vị trí của Hỗn Độn Chung, nhưng… Hiện tại Hỗn Độn đã quá hỗn loạn, không cần thêm ba nền văn minh đến tùy tiện quậy phá nữa.
"Đúng rồi, vừa rồi Hỗn Độn Chung xuất chiêu, là chuyện gì xảy ra vậy?" Ngu Tử Du quay lại vấn đề vừa bị chân linh của Hỗn Độn Chung cắt ngang.
"Hỗn Độn Chung là Hỗn Độn Chí Bảo, sở hữu thanh âm Sáng Thế khai mở hỗn độn. Nhưng để Hỗn Độn Chung phát ra thanh âm Sáng Thế, đến cả Vĩnh Hằng đỉnh cấp cũng không làm được."
"Nhưng vừa rồi, dưới cơ duyên xảo hợp, ngược lại lại phát ra được thanh âm Sáng Thế." Chân linh Hỗn Độn Chung nói, trên mặt không giấu được vẻ kích động.
Tuy nàng là chân linh của Hỗn Độn Chung, nhưng một đòn đặc biệt như vậy của Hỗn Độn Chung nàng lại không thể phát ra. Không ngờ, tại đây, dưới sự phối hợp của nàng và Ngu Tử Du, lại có thể phát sinh ra chiêu thức này.
"Ta không cảm giác được có gì đặc thù ở chiêu này cả." Ngu Tử Du nói không hề giả dối.
Mà là thật sự không cảm thấy điều gì đặc biệt từ chiêu vừa rồi. Đòn tấn công vừa rồi, rất mạnh. Nếu Vĩnh Hằng đỉnh cấp không phòng bị, có thể bị phá hủy Vĩnh Hằng chi khu. Nhưng theo cảm nhận của hắn, cũng chỉ có vậy. Nhưng hắn cũng biết, chân linh Hỗn Độn Chung tuyệt đối không lừa hắn. Vậy nên chắc chắn có gì đó mà hắn không biết.
"Đây là một loại cảm giác huyền diệu khó tả, nên ta mới cảm giác được, cũng là bởi vì ta là chân linh của Hỗn Độn Chung, nếu không ta cũng không biết." Chân linh Hỗn Độn Chung vừa cười vừa nói, đồng thời ngón tay ngọc nhỏ nhắn chỉ vào "Không" đang trôi xa trong Dòng Sông Thời Gian.
"Nhưng ngươi cũng thấy đấy, 'Không' bị đánh lui, sông bị kéo dài, những điều này đều chứng minh chiêu thức vừa rồi tạo ra sự tồn tại."
"Tạo ra sự tồn tại sao?" Ngu Tử Du gật đầu.
"Không" thối lui, chứng minh có sự tồn tại tăng lên. Mà tạo ra sự tồn tại, chính là Sáng Thế. Như ngộ ra điều gì đó, Ngu Tử Du nhất thời chìm vào trầm tư rất lâu không nói.
...
Trong hỗn độn.
"Chết đi!" Một tiếng gầm rung chuyển, đánh nát bốn phương hỗn độn. Một đạo quang mang chói mắt, đâm xuyên một bóng người đang chạy trốn.
Đòn công kích xuyên ngực, sau đó quang mang biến thành một cái móc, ôm lấy thân ảnh đó rồi nhanh chóng rút lui. Ở hướng tấn công, một sinh vật trông như người mà không phải người, đứng đó lạnh lùng nhìn. Đạo ánh sáng ấy chính là từ trong lòng bàn tay của hắn mà ra.
"Hừ, mặc cho ngươi xảo quyệt như cá, cũng không trốn..." Oanh!
Thân ảnh bị móc câu quang treo lơ lửng, khi còn một nửa khoảng cách thì đột ngột tự nổ. Năng lượng kinh khủng trên người kẻ đó tự bạo khiến cho hỗn độn bốn phía nổ tung. Còn sinh vật nọ thì bị bụi đất phủ đầy người.
"Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm!" Tựa hồ là bị vụ nổ dọa sợ, một hồi lâu sau sinh vật đó mới hoàn hồn. Sau đó hắn lẩm bẩm liên hồi những lời chửi rủa.
Khi sinh vật nọ chuẩn bị tiếp tục truy kích mục tiêu tiếp theo, hắn bỗng dừng lại.
"Cái gì, Cổ Tính Lão Tổ thức tỉnh?" Sinh vật đó có vẻ như đang nói chuyện với ai đó.
"Được, ta lập tức quay về tộc địa của Vĩnh Hằng tộc ta." Hóa ra sinh vật này chính là một thành viên của Vĩnh Hằng tộc.
...
Tộc địa của Vĩnh Hằng tộc.
"Bái kiến Cổ Tính Lão Tổ." Vô số thành viên Vĩnh Hằng tộc có hình thù kỳ dị, cung kính quỳ lạy trước một bóng hình vặn vẹo càng cổ quái hơn.
"Hậu đại đúng là ngày càng tệ hại, đến cả tội nhân dám mơ ước huyết mạch Vĩnh Hằng tộc chúng ta cũng không bắt được." Bóng hình vặn vẹo kia chính là Cổ Tính Lão Tổ của Vĩnh Hằng tộc, mặc kệ những tộc nhân đang quỳ lạy đều là Vĩnh Hằng, giọng điệu đầy khinh miệt và bất mãn.
Nhưng đám người kia chỉ cúi đầu cung kính hơn, không ai dám phản bác.
"Ta sắp khởi động Hỗn Độn tính toán công thức, tập trung vào thân phận thật của đối phương, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng!" Cổ Tính Lão Tổ thản nhiên nói.
"Vâng." Một cỗ năng lượng khổng lồ bắt đầu vận chuyển bên trong tộc địa Vĩnh Hằng tộc...
...
Bên trong dòng sông thời gian.
Ngu Tử Du đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì bị cảnh báo từ tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp đánh thức. Hắn vội vàng nhìn về phía tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp, phát hiện lại có người dùng công thức tính toán, suy diễn tung tích của hắn.
"Hừ, ta dùng tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp để che giấu tung tích, ai có thể phát hiện được." Tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp chỉ cảnh báo, chứ không có cảnh cáo. Điều này có nghĩa là năng lực suy diễn của đối phương tuy có thể tìm đến hắn, nhưng không thể tìm ra thân phận và vị trí thật của hắn.
Chỉ cần hắn điều chỉnh một chút tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp, thì việc suy diễn này thậm chí không thể chạm tới hắn.
"Đợi ta có thể họa thủy đông dẫn đến chỗ của Đạo Tổ..." Ngu Tử Du chớp mắt, nở nụ cười thích thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận