Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 144: Thanh sắc đường lang (phần 2 )

"Kiểu huấn luyện địa ngục..."
Cười hắc hắc, Thanh Cương nhìn về phía đám Đại Tinh Tinh đang nằm thành đống ở cách đó không xa, đôi mắt cũng hiện lên một tia sáng không rõ. Nếu không có gì bất ngờ, hắn dường như chính là huấn luyện viên của đám Đại Tinh Tinh này.
Chỉ là, đúng lúc này, như đã nhận ra ý đồ của Thanh Cương, Ngu Tử Du cũng cười nói: "Đúng rồi, ta quên nhắc ngươi, nếu như thực lực ngươi không đủ để trấn áp bọn chúng, ta sẽ sắp xếp huấn luyện viên mới, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ đi huấn luyện cùng đám bọn chúng."
"Ách... Thần Thụ đại nhân, ngươi xác định là ngươi không đang đùa chứ?" Ngẩn người, Thanh Cương có chút do dự hỏi.
"Ta giống đang nói đùa sao?" Cười cười, Ngu Tử Du nhìn sắc mặt của Thanh Cương đang biến đổi, cảm thấy thật thú vị.
Tiểu tử này, tính tình vẫn còn cần mài giũa một phen. Bằng không, muốn chỉ huy nhất tộc Đại Tinh Tinh dưới trướng hắn, vẫn còn có chút khó khăn.
Còn như tại sao lại để Thanh Cương chỉ huy nhất tộc Đại Tinh Tinh? Cần suy nghĩ nhiều sao?
Dã thú biến dị tuy trí tuệ đã khai mở, nhưng so với Thanh Cương là người, vẫn thiếu một vài thứ.
Mà Thanh Cương này, thì dùng hành động giành được sự tín nhiệm của Ngu Tử Du. Một người đáng để hắn tin tưởng, lại có năng lực chỉ huy, nếu không trọng dụng, há chẳng đáng tiếc sao?. . .
Mà đúng lúc này, ở sâu trong một dãy núi cách Mê Vụ Đại Sơn không xa.
"Răng rắc" Giống như lưỡi đao sắc bén va chạm, hoa lửa văng tung tóe. Ngay sau đó. . .
"Phanh, phanh, phanh..."
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp, vang dội kịch liệt giữa núi rừng.
Từ xa, tất cả cự lang màu xanh nhìn cảnh tượng hỏa quang không ngừng bùng nổ ở cách đó không xa, không khỏi đồng tử co rụt lại.
Sau đó, lại có một con cự lang màu xanh nhanh nhẹn, quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên là đi hô hoán cứu binh.
Bất quá, cũng phải, chiến lực trác tuyệt nhất là Ngũ Ca —— Hoàng Kim Kiến dĩ nhiên gặp địch thủ, chuyện này hiển nhiên là khó tưởng tượng đối với bọn chúng.
Mà lúc này, Hoàng Kim Kiến không có thời gian để ý đến cự lang màu xanh. Đôi mắt khẽ ngưng lại, một kích bị đánh bay ngược.
Nhìn con đường lang màu xanh ở cách đó không xa cũng đang giãn khoảng cách, vẻ mặt Hoàng Kim Kiến cũng lộ ra một vẻ ngưng trọng.
Đường lang biến dị, hơn nữa không phải là loại đường lang biến dị bình thường. Tuy nói, hiện tại hắn chỉ mới đạt tới lục cấp, nhưng với sức mạnh đáng sợ chí cực thiên phú của mình, đừng nói đồng cấp, dù là dã thú biến dị thất cấp, thậm chí bát cấp, hắn đều có thể chiến một trận.
Nhưng mà, hiện tại, con đường lang màu xanh to chỉ bằng một nắm tay này, vẻn vẹn mới lộ ra khí tức thất cấp mà lại có thể đánh với hắn một trận, không hề rơi xuống thế hạ phong, có thể thấy được sự đáng sợ của nó.
Nhếch miệng cười, đôi mắt bên trong hiện lên một tia tinh hồng. Hoàng Kim Kiến cũng không do dự, ngược lại mũi chân điểm một cái.
"Thình thịch" một tiếng, mặt đất nổ tung, cả người nó biến thành một đạo ánh sáng ám kim, bắn thẳng về phía đường lang màu xanh.
"Bá" Xé rách không khí, cánh tay của Hoàng Kim Kiến giống như lưỡi hái đã hung hăng chém về phía đường lang màu xanh.
Nhưng ngay lúc này, "Chi chi chi..."
Một tiếng vỗ cánh bừng tỉnh, một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất.
"Thật nhanh." Trong lòng khẽ động, Hoàng Kim Kiến cũng quả quyết huy động chiếc liêm đao còn lại. Kiến có sáu chân, ngoài hai chân dùng để di chuyển, bốn chân còn lại đều biến thành cánh tay như liêm đao, dùng để công phạt.
Nói cách khác, so với các loài thú bình thường, nó có bốn cánh tay. Hơn nữa, mỗi một cánh tay đều là vũ khí mạnh mẽ nhất, đủ để xé rách đại bộ phận phòng ngự.
"Phanh!" Một tiếng va chạm đột ngột vang lên, kèm theo hoa lửa. Ngay sau đó, đôi mắt của Hoàng Kim Kiến co rụt lại, một lực lượng đáng sợ bỗng nhiên bạo phát.
"Ầm ầm" Kèm theo một tiếng nổ lớn, đạo ánh sáng màu xanh kia hóa ra lại như đạn pháo bị ném về phía mặt đất ở cách đó không xa. "Thình thịch" một tiếng, một cái hố sâu không thấy đáy hiện ra.
Lực lượng, tuyệt đối lực lượng, đủ để Hoàng Kim Kiến nghiền ép hết thảy.
Có thể, dù giành được chiến quả huy hoàng như vậy, vẻ mặt Hoàng Kim Kiến vẫn không bớt vẻ ngưng trọng, mà lại nhìn xung quanh cẩn thận hơn.
Chỉ vì lúc này, "Chi chi chi..." Tiếng cánh chim lại một lần nữa làm không khí chấn động, khiến cho xung quanh mang theo một luồng khí tức nguy hiểm.
"Bá" Ánh sáng màu xanh lần nữa lóe lên rồi biến mất. Nhưng không đợi Hoàng Kim Kiến phản ứng, một cái bóng màu xanh đã nhào tới nó.
"Hống" Trong tiếng gầm nhẹ, Hoàng Kim Kiến không hề tránh né, mà bốn chân giao nhau, hung hăng đối kháng lại.
"Thình thịch" Kèm theo một tiếng va chạm đáng sợ, Hoàng Kim Kiến nhìn con đường lang khổng lồ đang cầm liềm ở trước mặt mình, mắt khẽ nheo lại.
"Ngươi, rất mạnh."
Âm thanh nhàn nhạt vang lên trong lòng, khiến đường lang màu xanh trên mặt thêm vẻ nghi hoặc.
"Rốt cuộc là lớn lên ở ngoài hoang dã, vẫn chưa hiểu được ngôn ngữ sao?" Trong thanh âm lạnh lùng, Hoàng Kim Kiến lại thêm một vẻ thương hại. Có tốc độ đáng sợ như vậy, chiến lực cũng không kém. Ở bên ngoài hoang dã, thật đáng tiếc.
Nghĩ như vậy, Hoàng Kim Kiến lại hung hăng chém ra.
"Bá, bá, bá..."
Giống như xé rách không khí, lực lượng đáng sợ lộ ra từng đường khí lãng.
Dường như biết lực lượng của Hoàng Kim Kiến đáng sợ, đường lang màu xanh cũng tăng tốc, mang theo một cái bóng, né tránh vài đòn trảm kích. Sau đó, nó bỗng nhiên nâng hai chân trước giống như hai thanh đại đao lên.
Chỉ là điều làm đồng tử Hoàng Kim Kiến co rút lại chính là hai chi trước của đường lang màu xanh lưu chuyển một vệt linh quang, tựa như một tầng gió xoáy quanh quẩn.
"Phiền toái." Lòng chấn động, Hoàng Kim Kiến vô ý thức bật lui về phía sau.
Nhưng so với đường lang màu xanh, tốc độ của hắn hiển nhiên không đáng nhắc đến. "Bá" Tăng tốc độ, mang theo một trận cuồng phong, đường lang màu xanh đã chớp mắt áp sát Hoàng Kim Kiến, hai chân trước như đao lớn hung hăng chém tới.
"Thình thịch" một tiếng, không kịp tránh né, trước mặt Hoàng Kim Kiến bị chém trúng một đòn. Nhưng mà đúng lúc này, trong mắt Hoàng Kim Kiến cũng lóe lên một tia lệ khí.
Không lùi mà tiến, cánh tay giống như liêm đao trong tay hung hăng đâm về phía trước.
"Đâm kéo"
Kèm theo âm thanh rất trong trẻo, một tiếng bi minh vang vọng trong đêm tối. . . .
Mà ở phía sau không lâu, "Ầm bò ò. . ."
Trong tiếng kêu rung chuyển bầu trời, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Từ xa nhìn lại, một dòng lũ đen ngòm đã chạy như điên đến.
Ven đường, đừng nói những cây cổ thụ lớn mấy người ôm hết, ngay cả những ngọn núi đá cao mấy người đều bị nổ tung trong chớp mắt.
"Ngũ đệ" Lộ ra một vẻ lo lắng, Ngưu Ma vội vã chạy tới.
"Nhị ca, ta không sao."
Đáp lại một tiếng, Hoàng Kim Kiến cũng thật sâu thở ra một hơi. Sau đó, sờ sờ hai vết chém hình thập tự trên ngực, đôi mắt cũng khẽ nheo lại.
Đau, đau rát. Còn có một luồng gió xoáy không tan, hung hăng xé rách vết thương của hắn.
Nếu không phải khí lực bản thân hắn cường đại, lại có lớp vảy như khải giáp Hoàng Kim hộ thể, thì chỉ riêng một trảm kích kia, cũng đủ để xẻ hắn làm bốn.
Bất quá, thì như thế nào?
Ngước mắt, nhìn về phía con đường lang màu xanh cách đó không xa, thân hình lung lay sắp đổ, ngực bị xuyên thủng, Hoàng Kim Kiến biết, hắn đã thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận