Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 2450: Thân phận tôn quý, cổ kim duy nhất (đệ nhất càng )

"Chương 2450: Thân phận tôn quý, xưa nay hiếm có (đệ nhất canh)
"Quả nhiên, hoa nhà không thơm bằng hoa dại."
Như thể ý thức được điều gì, Cửu Vĩ cũng thầm thì nói.
"Ờ..."
Níu mày lại, Ngu Tử Du cũng im lặng.
Hai cô nàng này, sao lại biết được?
Hơn nữa, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, là cái quỷ gì?
Hoa nhà là ai?
Hoa dại, được rồi, hắn thừa nhận là Chu Nhiễm...
Nhưng hoa nhà, hắn thật sự không biết là ai?
Cửu Vĩ? Linh Nhi? Hay là Ngũ Thải?
Trong một khoảnh khắc im lặng, Ngu Tử Du gật đầu, thở dài:
"Đúng là một cô gái, nàng tên là Ngu Tuyết... Tuyết trong 'tuyết trắng' và Huyết trong 'huyết sắc'."
Khẽ kể rõ, Ngu Tử Du cũng ngước mắt, nhìn thẳng vào con ngươi của hai nàng.
Nếu đã phát hiện, vậy không cần phải giấu diếm.
Hắn, mang thân phận cao quý là Đại Yêu Hoàng, Hư Không Chi Chủ, Vạn Thụ Chi Tổ, Huyết Hải Chi Chủ, Thiên Đạo Chi Long... thì sao lại phải chột dạ chứ?
Nghĩ vậy, Ngu Tử Du bỗng thấy dường như sức lực lại càng không đủ.
Được rồi, hắn phải thừa nhận, ánh mắt của hai cô gái này bây giờ là thứ duy nhất khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Tránh khỏi ánh mắt u oán đó, Ngu Tử Du chủ động mở lời, chuyển sang chuyện khác:
"Các ngươi làm sao mà phát giác ra vậy?"
"... "
Không ai trả lời, chỉ là ánh mắt càng thêm u oán.
Ánh mắt đó, nhìn vào như xé tan cõi lòng.
Lại tựa như đang thầm lặng nói điều gì đó.
Có chút nhức đầu xoa mi tâm, bản thể của Ngu Tử Du là Thông Thiên Tử Long, thậm chí cả Thiên Đạo chi khu ở gần đó cũng đồng thời bắt đầu suy tính.
Đúng vậy, là suy tính.
Hắn cần biết Cửu Vĩ và Đế Cơ Linh Nhi làm sao mà phát hiện ra?
Chuyện này, đâu đến mức bị người che đậy thiên cơ chứ.
Vậy nên, với thủ đoạn của Ngu Tử Du, hẳn là rất dễ dàng suy tính được.
Và không lâu sau... giống như ý thức được điều gì, Ngu Tử Du đang khoanh chân ngồi ở chỗ sâu nhất của Huyết Hải cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
"Bạch... Hổ..."
Cùng lúc đó, trên đường trở về Yêu Đình, Bạch Hổ cũng không khỏi rùng mình một cái.
Không hiểu sao, lúc này trong lòng hắn lại hoảng sợ.
Giống như có chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
Mà đối với hắn, điều này quả thật là một nỗi khủng bố lớn.
Chỉ vì, hắn đã lỡ lời lúc say rượu, tiết lộ bí mật của Ngu Tử Du.
Tên hỗn đản này,
Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du không khỏi che mặt thở dài:
"Ta đã biết mà, Bạch Hổ không đáng tin cậy."
Có một loại uất ức không thể tả, Ngu Tử Du tức giận.
Công tác ẩn giấu của hắn đã làm rất tốt.
Nhưng ai ngờ Bạch Hổ lại không đáng tin đến vậy.
Hắn lại đi hỏi người khác trong lúc say rượu, con nít thích gì?
Hơn nữa còn nói: "Tiểu chất nữ của ta cái gì cũng tốt, chỉ có đồ Thái Kim là đắt đỏ, đồ bỏ đi thì ta không đưa."...
Khá lắm, hắn đúng là không đưa.
Hóa ra là đã bán đứng Ngu Tử Du rồi.
Phải biết, toàn bộ Yêu Đình đều có tai mắt của Đế Cơ Linh Nhi.
Đã biết được những tin tức này, lại kết hợp với sự dị thường của Kim Hầu, Hoàng Kim Kiến và những người khác, Đế Cơ đời này sao có thể không biết chuyện gì đã xảy ra?
Cho nên..."Bạch Hổ, ngươi nói ta phải xử lý ngươi thế nào đây..."
Trong tiếng nói thầm, Ngu Tử Du cũng đang nhắc tới Bạch Hổ.
Hắn rất ít khi để tâm đến một ai như vậy.
Nhưng lần này, hắn thật sự để ý đến Bạch Hổ.
Phải biết, hết lần này đến lần khác hắn mưu đồ tinh không, mưu đồ vạn tộc, cũng chưa từng khó xử như thế này.
Mà bây giờ, cảm nhận được ánh mắt u oán của hai nàng, hắn lại phải chịu giày vò.
Dường như ngay cả hít thở cũng sai.
Được rồi, đúng là sai rồi.
"Ta không nên giấu diếm..."
Rất trực tiếp thừa nhận lỗi lầm, Ngu Tử Du xoay chuyển câu chuyện, tiếp tục nói:
"Chỉ là, việc con gái ra đời nằm ngoài ý muốn của ta... Ta cũng muốn biết các ngươi nghĩ nhiều như thế nào."
"Nghĩ nhiều? Sao chúng ta phải nghĩ nhiều?"
Đột nhiên, trên mặt Đế Cơ Linh Nhi nở một nụ cười, lộ ra vẻ trêu chọc.
"Cái này..."
Sắc mặt cứng đờ, Ngu Tử Du cũng không biết nên nói sao.
Chẳng lẽ, hắn nói thẳng, hắn sợ hai nàng ghen tuông?
Hắn sợ hai nàng đau lòng?
Lời này, mà thật sự nói ra thì lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh kia sẽ bị chọc thủng.
Và khi đó, hắn không chỉ cần phải đối mặt với Chu Nhiễm.
Mà còn phải đối mặt...
Điều này, là điều mà Ngu Tử Du không muốn.
Chẳng phải là hắn không muốn phụ trách.
Mà bởi vì, bây giờ tâm tư của hắn không ở chuyện này.
Chuyện hắn cần làm, còn rất nhiều.
Mặc dù với Chu Nhiễm, hắn cũng coi đó là một cuộc trải nghiệm.
Chỉ là, sự xuất hiện của Ngu Tuyết khiến cho cuộc trải nghiệm này có một chút ngoài ý muốn.
Làm cho tâm tình vốn ít dao động của Ngu Tử Du một lần nữa nổi sóng.
Mà điều này, cũng là nguyên nhân vì sao Ngu Tử Du triệu tập thủ hạ cũ, công khai thừa nhận Ngu Tuyết.
Việc đó không chỉ là thừa nhận sự tồn tại của Ngu Tuyết
Mà còn khẳng định thân phận và địa vị của Ngu Tuyết.
Nàng, là con gái của Yêu Hoàng.
Là con gái của Hư Không Chi Chủ,
Và cũng là con gái của Huyết Hải...
Nàng, thân phận tôn quý, xưa nay hiếm có.
Hư không cần tôn nàng làm chủ nhân, Huyết Hải cũng phải phủ phục.
Ngay cả những người đi theo hắn từ nhỏ, là thuộc hạ cũ của Yêu Đình cũng cần phải gọi một tiếng Tiểu Chủ Nhân.
Mà đây chính là ý nghĩa sâu xa trong việc Ngu Tử Du thừa nhận Ngu Tuyết.
Nhìn thì đơn giản chỉ là triệu tập thủ hạ cũ, chúc mừng sự ra đời của Ngu Tuyết.
Nhưng có mấy ai thật sự hiểu rõ ý đồ của Ngu Tử Du đâu?
Có lẽ chỉ có Kim Hầu nhìn thấu được điều này.
Mà đây cũng là lý do hắn phái người luôn quan tâm đến mọi động tĩnh của Ngu Tuyết.
Cho dù có gió thổi cỏ lay, hắn sẽ biết đầu tiên.
Tựa như không lâu trước, khi biết có người treo thưởng Huyết Hải Tiểu Công Chúa, cũng chính là con gái của Ngu Tử Du, lập tức phái người ra tay.
Và sau đó, chính là toàn bộ Loạn Tinh Môn bị hủy diệt.
Đến bây giờ, Loạn Tinh Môn vẫn đang ở Ma Môn chịu đủ cực hình luyện ngục, cho đến chết mới thôi...
Và giờ đây, tâm tư đang bay bổng, Ngu Tử Du cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Linh Nhi.
Hắn một lần nữa lựa chọn trốn tránh.
"Kim Hầu bọn họ đến rồi..."
Khẽ nói, bên ngoài cũng hợp thời truyền đến tiếng của Kim Hầu và những người khác.
"Chúng ta bái kiến chủ nhân..."
"Chúng ta bái kiến chủ nhân..."
Trong tiếng chào đồng thanh, từng bóng người lần lượt xuất hiện trong cung điện của Linh Nhi Đế Cơ.
Chỉ là, lúc này, mọi người cũng mơ hồ nhận ra điều gì, sắc mặt trở nên cổ quái.
Còn Kim Hầu, lại lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước, làm bộ như không nhìn thấy gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận