Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 242: Can thiệp! ! Lần đầu tiên đối thoại (phần 2 )

Chương 242: Can thiệp! Lần đầu tiên đối thoại (phần 2)
Một con lợn rừng mặc giáp, tựa như một ngọn núi nhỏ chiếm giữ một bên, hung tợn vô cùng. Bên kia, một con lửng mật ca lóe điện quang, đang mài nanh vuốt. "Két, két..." Móng vuốt sắc nhọn cọ xát vào rễ cây, tóe ra những tia lửa liên tiếp. Nhìn quanh, còn có nhiều, rất nhiều những con dã thú biến dị kinh khủng đang lảng vảng... Mà trên bầu trời, sương mù bốc lên, từng con vụ thú có hình thể khổng lồ đang lẳng lặng ngủ đông.
"Ực, ực..." Nuốt nước bọt, mấy tên lính vũ trang đầy mình trên toàn server mặt mày đều trắng bệch. Còn ở vị trí trung tâm nhất, trong đôi mắt Triệu Vân Dực cũng thoáng hiện lên vẻ kinh hãi. Sao có thể như vậy? Dã thú biến dị, lại thành quy mô sao? Mang theo vẻ không thể tin nổi, Triệu Vân Dực chậm rãi ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc, đập vào mắt hắn là một cây đại thụ che trời. Đây là một cây đại thụ vô cùng đáng sợ. Nó có thân hình to lớn phải mười mấy người ôm mới xuể, hắn nhìn mà không thấy điểm cuối, chiều cao cũng không rõ vì bị mây mù che khuất. Đương nhiên, điều đáng sợ nhất vẫn là những cái cành cây giống như dải lụa lục hà, chầm chậm lay động. Còn về linh lực thì khỏi phải bàn, chỉ cách vài trăm mét, mà linh lực gần như hóa lỏng đã khiến người ta khó thở.
"Các... ngươi..." Cố gắng đè nén chấn động trong lòng, đồng tử Triệu Vân Dực co rút lại như đầu kim. "Ha ha..." Đáp lại hắn là một tiếng cười mang đầy vẻ quái dị. Nhưng mà ngay tức khắc, tiếng cười đó đã chuyển giọng, cười lạnh nói: "Ta không quan tâm ngươi có thật là Triệu Vân Dực hay không, cũng không để ý ngươi có thật sự là Thượng tướng Liên bang hay không." "Thế nhưng, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt người đời, bị ta biết." "Thứ nghênh đón các ngươi chắc chắn là cơn giận ngút trời của ta." "Máu chảy thành sông, sinh linh lầm than, tất cả đều là do các ngươi." "Mà đây, chính là cái giá các ngươi lừa dối ta." ... Trong giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt Ngu Tử Du phảng phất xuyên thấu tim gan, nhắm thẳng vào sâu trong mắt Triệu Vân Dực, trong mơ hồ, hắn còn thấy một đám thân ảnh sắc mặt đều biến đổi.
Mà đúng lúc này, ở một địa điểm thần bí nào đó của Liên bang. "Ba" một tiếng vang thật lớn, cả cái bàn làm việc đều vỡ vụn. "Đồ hỗn trướng này." Một tiếng quát tháo, giống như tiếng sấm. Một lão nhân có vẻ ngoài cực giống Triệu Vân Dực ở Lâm Hải, đã tức giận đến sôi lên. Không thể nhẫn nhịn, thực sự không thể nhẫn nhịn. Một cây yêu thụ, lại dám uy hiếp hắn, càng là uy hiếp cả Liên bang. Nhưng mà lúc này, giống như đã nhận ra điều gì, lão nhân này chợt ngẩng mắt lên, lại thấy một người quen khác đều có ánh mắt rất bình tĩnh. "Ngươi, các ngươi..." Giống như ý thức được điều gì, giọng lão nhân có chút bất an. Nhưng mà ngay tức khắc, một người trung niên ngồi ở vị trí thủ lĩnh đã hít một hơi, bất đắc dĩ nói: "Triệu Lão tướng quân, trong khoảng thời gian này ông tạm... hảo hảo dưỡng lão đi." "Cái gì?" Mặt mày đều biến sắc, Triệu Vân Dực nhìn người đứng đầu, hoàn toàn không thể tin. "Không còn cách nào, bây giờ chúng ta không thể không nhìn Thụ Yêu uy hiếp." Nói rồi, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn về màn hình không xa. Đây là camera siêu nhỏ được cài đặt ở sâu trong mắt của nhân bản thể, truyền về hình ảnh. Trong hình, những gì nhân bản thể thấy, đám người cũng có thể nhìn thấy. Và giờ phút này, ánh mắt của rất nhiều người có quyền cao chức trọng đều tập trung vào những con dã thú biến dị đáng sợ kia. Lợn rừng mặc giáp, Lửng mật ca thì tạm không nói. Hai quái vật khổng lồ đứng hai bên đại thụ mới làm cho đồng tử bọn họ co rút lại như đầu kim. Một con là đến từ kỷ băng hà, bá chủ xưng hùng một thời – Voi Mammoth. Bộ lông dày, ngà voi giống như bạch ngọc. Một cái vòi voi tựa giao long uốn lượn, quấy động mây mù. Voi Mammoth biến dị, từ thời viễn cổ tới, hẳn là loài thú đáng sợ biến dị hình phản tổ. Còn về con còn lại, đám người cũng không xa lạ gì. Nó đến từ kỷ phấn trắng, dù ở thời đại của nó, cũng được xưng là bá chủ vô địch – Khôi Trụ Long. Đôi mắt hung bạo mang đầy vẻ hung tàn. Chiếc đuôi roi thép sau lưng khẽ lay động mang theo cả tiếng gió. Lại là một con dã thú biến dị hình phản tổ nữa. Hai đại dã thú biến dị hình phản tổ, bảo vệ hai bên tả hữu. Cả hai đều cao đến mấy chục mét, hơn nữa còn dũng động linh lực kinh khủng. Quái thú như vậy, làm sao không khiến người ta rùng mình. Hơn nữa còn chưa kể, hai con quái thú này đang bảo vệ ở giữa một cây yêu thụ che trời. Không thể không nói, khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều im lặng. Không thể khai chiến. Tuyệt đối không thể khai chiến. Chí ít là hiện tại không thể. Nếu đánh nhau, dù bọn họ có tiêu diệt được yêu thụ, toàn bộ Liên bang cũng sẽ bị thương nặng, từ đó tụt xuống nhóm đại quốc bá chủ. Quan trọng hơn, là sẽ mất đi tư cách so kè. Cái giá phải trả quá lớn, Liên bang không muốn chấp nhận, cũng chỉ có thể chịu đựng. Nghĩ tới đó, rất nhiều kẻ quyền cao chức trọng chỉ còn cách cam chịu để Triệu tướng quân dưỡng lão. Dù Chu lão có quan hệ rất gần với Triệu tướng quân, vào giờ khắc này cũng phải chọn im lặng. Yêu thụ đã thành hình rồi. Tuy nói sớm muộn cũng phải đánh một trận, nhưng không phải bây giờ. . . . . .
Mà đúng lúc này, tại trung tâm Phong Diệp Thành. Ngu Tử Du nhìn sâu vào Triệu Vân Dực một cái, rồi chủ động mở miệng nói: "Bất quá, nếu Liên bang các ngươi thể hiện thành ý, ta nhất định sẽ giữ lời hứa." Dứt lời, linh lực bắt đầu khởi động. Vô số cành cây như được ban cho sinh mệnh, liên tiếp phóng ra những đám sương mù, kéo về phía bên ngoài Phong Diệp Thành. Mà những cành cây đó có từng người loại sắc mặt tiều tụy, thân hình gầy gò. Thả, tự nhiên là muốn thả người. Nếu không thì sao dân chúng có thể biết tin Liên bang cúi đầu trước yêu thụ. Bây giờ, khi hai ba chục ngàn người già yếu này được thả ra, Liên bang chắc chắn không thể che giấu. Đến lúc đó, dù có giấu thế nào, sự thật vẫn là không thể nghi ngờ. Đó chính là Liên bang đã thua, đã thua triệt để. Vì tiêu diệt một cây yêu thụ, không tiếc sử dụng cả vũ khí hạt nhân siêu đại hình. Nhưng cuối cùng vẫn rơi vào cảnh Phong Diệp Thành thất thủ, toàn thành dân chúng đều thành con tin. Cuối cùng còn phải hi sinh một vị Thượng tướng Liên bang, đổi lấy sự sống của dân chúng. Nghĩ đến đây, khóe miệng Ngu Tử Du khẽ nhếch lên. Nhưng ngay tức khắc, như nhớ ra điều gì, một cành cây khẽ rung động. "Bá" mang theo một loạt tiếng xé gió, ở đằng xa, Triệu Vân Dực chỉ cảm thấy ngực đau xót. Cúi đầu, đập vào mắt hắn là một cành cây to bằng ngón tay, hơi phồng lên rồi xẹp xuống, dường như đang phun ra nuốt vào thứ gì đó. "À đúng rồi, quên nói với các ngươi, từ giờ Phong Diệp Thành chính là lãnh thổ của ta, phàm nhân loại nào dám bước vào một bước, sinh tử tự chịu." Lộ ra vẻ suy ngẫm, giọng nói vang lên bên tai rất nhiều vị quyền cao chức trọng. Nhưng không đợi bọn họ nói gì, màn hình đã tối sầm lại, biến mất. "Hắn biết chúng ta đang nhìn hắn?" Một người khẽ nheo mắt, vẻ nghi ngờ lộ rõ. "Có lẽ là đã nhận ra, dù sao thì siêu phàm sinh mệnh như hắn, thủ đoạn đã không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng." Nói rồi, người cầm đầu đứng lên, đi ra ngoài cửa. Sự tình của Liên bang còn rất nhiều. Yêu thụ chỉ là một trong số đó, tuy rằng là mối đe dọa lớn nhất, nhưng ít nhất vẫn còn có thể đàm phán. Mà những việc còn lại. . . như nhớ ra điều gì, vẻ mặt người đàn ông trung niên này cũng trở nên lạnh lùng. "Cao nguyên ‘lang triều’, Hải yêu xâm lấn..." Từng chữ lạnh như băng, nói rõ tình cảnh bốn bề thọ địch hiện tại của Liên bang. Không chỉ riêng Liên bang, cả thế giới loài người, đều đang như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận