Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 450: Hổ Sát thần uy (đệ nhất càng )

Chương 450: Hổ sát thần uy (đệ nhất chương) "Hống, hống..."
Tiếng hổ gầm liên tiếp, chấn động cả sơn lâm.
Trong vô số ánh mắt hoảng sợ của các loài dã thú biến dị, ba đầu Cự Hổ đã giao chiến kịch liệt.
Xé rách, cắn xé loạn xạ... Giống như trận vật lộn nguyên thủy nhất, hiện lên vẻ dữ tợn và đầy máu tanh.
Nhưng lúc này, sắc mặt của Bạch Hổ trở nên phá lệ khó coi... Chỉ vì hắn hiện tại phải đối đầu với hai kẻ. Vừa mới đánh bay bản tôn Hắc sắc Cự Hổ, một Hắc ám Cự Hổ khác đã vồ một trảo vào lưng hắn.
"Oanh..."
Cùng với một tiếng vang thật lớn, cả người Bạch Hổ bị đập xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu.
"Vô dụng thôi, đối mặt với hai ta, ngươi không thể chống đỡ được đâu."
Lộ ra vẻ đắc ý, khóe miệng của bản tôn Hắc sắc Cự Hổ cũng hơi nhếch lên. Ảnh Hổ chính là một con bài tẩy ít khi dùng của nó. Dù sao, hai kẻ bọn chúng cộng lại, thực lực không phải là một cộng một đơn giản như vậy. Hơn nữa, đáng sợ hơn là, bọn chúng còn tâm ý tương thông, có thể phối hợp với nhau, thậm chí làm được chiêu thức hòa hợp.
Giống như lúc này...
"Hống, hống..."
Hai tiếng hổ gầm liên tiếp, Hắc sắc Cự Hổ cùng Ảnh Hổ của nó trong miệng đã phun ra nuốt vào, ngưng tụ linh lực kinh khủng. Chỉ một lát sau, bằng mắt thường có thể thấy, hai vòng xoáy màu đen đã biến thành một quả cầu năng lượng màu đen.
Điều càng khiến Bạch Hổ kinh ngạc là, hai quả cầu năng lượng màu đen này hóa ra lại chậm rãi hòa hợp trong không khí, không ngừng mở rộng ra. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức hủy diệt cũng khiến Bạch Hổ trong lòng căng thẳng.
"Mẹ..."
Nhìn quả cầu năng lượng màu đen rất lớn kia, dù với tính cách của Bạch Hổ, cũng không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
Khoảnh khắc, giống như cánh rồng vỗ mạnh, Bạch Hổ trong nháy mắt biến thành một đạo bạch sắc lưu quang phóng đi xa.
Và khi hắn vừa mới rời đi không lâu, Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, toàn bộ khu rừng nguyên thủy rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, trong vô số ánh mắt hoảng sợ của các loài dã thú biến dị, một sóng xung kích màu đen khổng lồ như chiếc bát đã không ngừng khuếch tán.
Nuốt chửng tất cả, hủy diệt tất cả... Sức mạnh hủy diệt của Hắc Ám Nguyên Tố, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngước mắt nhìn lên, một cái hố tròn đường kính vài trăm thước, sâu không thấy đáy hiện ra. Và ở dưới đáy hố, vô số năng lượng màu đen không ngừng ăn mòn mảnh đất này...
"Chạy rất nhanh..."
Nhếch mép cười, Hắc sắc Cự Hổ nhìn thân ảnh màu trắng đang phóng lên trời, mắt cũng hơi híp lại.
Không thể không thừa nhận, tốc độ của người này thực sự đáng sợ. Trong nháy mắt, đã biến mất khỏi phạm vi bạo phát. Đối mặt với loại tốc độ này, dù nó cũng cảm thấy có chút vướng tay chân.
Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời, Bạch Hổ trước nay vẫn tùy tiện cẩu thả bỗng nhiên ánh mắt đanh lại.
"Xem ra không tung ra vài phần bản lĩnh thật sự, thật đúng là không thu thập được ngươi."
Vừa nói, hổ khu của Bạch Hổ rung chuyển. Ngay sau đó, trước ánh mắt ngưng trọng của Hắc sắc Cự Hổ, từng đạo hư ảnh đã hiện lên trong không khí. Trong mơ hồ, Hắc sắc Cự Hổ đều nghe thấy tiếng các loài thú gào thét.
"Ngâm..."
Hung ưng trên không trung kêu lên, mang theo thanh uy xuyên kim liệt thạch.
"Hống..."
Ngựa chiến biến dị trên không trung phá tung, như muốn giẫm nát bầu trời.
Từng đạo hư ảnh xuất hiện, khiến không khí càng trở nên nặng nề. Điều khiến Hắc sắc Cự Hổ trong lòng chùng xuống là, một luồng lực lượng không rõ đã tác động lên thân thể, khiến hắn cảm thấy như rơi vào vũng bùn, chiến lực dường như yếu đi vài phần.
« Hổ Sát Thần Uy —— giết chết thú, toàn bộ thành tựu Hung Uy tự thân, giết chóc càng nhiều, Hung Uy càng mạnh, cho đến đại thành, hổ khu chấn động, biến hóa Nhất Phương Thiên Địa thành Hung Sát Chi Địa. » Đây là một năng lực rất mạnh. Không, chính xác hơn là, Bạch Hổ đã khai phát năng lực này đến một cảnh giới rất đáng sợ. Bởi vì, trên không trung, mỗi một đạo hư ảnh ngưng thực, đều là siêu phàm nhị giai dã thú biến dị mà hắn đã từng giết trong quá khứ.
Ước chừng bảy con.
Mỗi một tàn hồn dã thú biến dị, đôi mắt đỏ thẫm đều gắt gao nhìn Hắc sắc Cự Hổ dưới mặt đất.
"Giết!"
Một tiếng quát vang như sấm, Bạch Hổ đã thả người nhảy, lao về phía mặt đất. Cùng lúc đó, bảy đạo lưu quang màu đen cũng liên tiếp xé gió lao đi, Trong mơ hồ, Hắc sắc Cự Hổ có thể nghe thấy tiếng Ưng Minh, tiếng ngựa chiến hí...
Vừa làm người ta khiếp sợ vừa như muốn kìm nén vạn phần.
...
Và trong lúc Bạch Hổ và Hắc sắc Cự Hổ kịch chiến, những chiến trường khác cũng lần lượt hạ màn.
"Ngươi còn muốn chạy đi đâu?"
Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, Kinh Cức nhìn con mèo nhỏ đang bị một dây huyết đằng màu đỏ thẩm trong suốt quấn chặt, cũng có chút hài lòng.
Huyết đằng bản mệnh là thứ mà Kinh Cức đã dùng tinh huyết để nuôi dưỡng, là huyết đằng đáng sợ nhất. Nó không chỉ không thể phá vỡ, mà còn nhanh như tia chớp.
Một huyết đằng đáng sợ như vậy, vẫn luôn chảy trôi trong huyết dịch của Kinh Cức, chọn cách ngủ đông. Đến khi Miêu Vương bạo khởi một kích với tốc độ nhanh như chớp, vô số huyết đằng như đã sớm dự liệu, nhanh chóng bắn ra.
Bất quá, không thể không nói, Miêu Vương này rất đáng sợ. Với tốc độ khủng khiếp, hóa ra lại tránh được hàng vạn huyết đằng cắn xé, trực tiếp xông đến trước mặt Kinh Cức. Móng vuốt sắc bén của nó xẹt qua, đến nỗi cổ Kinh Cức vẫn còn đau rát. Nhưng cũng chính lúc đó, huyết đằng bản mệnh đang ẩn sâu trong cơ thể, mượn vết thương ở cổ mà xuất kích trong tích tắc.
"Bá..."
Nhanh, Nhanh đến khó tin. Đợi đến khi Miêu Vương phản ứng lại, nó đã cảm thấy thân thể căng thẳng.
Và đúng lúc này, "Cô lỗ, cô lỗ..."
Cùng với huyết đằng bản mệnh hơi phồng lên xẹp xuống, tiếng bi ai của Miêu Vương cũng vang lên trong không khí.
"Meo meo... Meo meo..."
Một tiếng kêu như tiếng mèo kêu thảm thiết. Linh lực cùng với huyết dịch mất đi quá nhiều, khiến Miêu Vương cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Và ngay lúc này, "Đạp, đạp, đạp..."
Với bước chân nhẹ nhàng, Kinh Cức túm lấy cổ Miêu Vương.
"Tiểu khả ái... Về sau theo ta, có được không?"
Giọng nói đầy dụ dỗ như ma quỷ, Kinh Cức nói với vẻ đầy mong đợi.
Nhưng ngay khi Miêu Vương chuẩn bị giơ móng vuốt sắc nhọn lên, xé rách thân thể nữ nhân thì, "Meo meo..." Tiếng bi ai thê lương đột nhiên vang vọng trong khu rừng.
Ngước mắt lên nhìn, toàn thân Miêu Vương như bị điện giật, mất hết sắc máu, móng vuốt sắc nhọn càng run rẩy bất động trên không trung.
"Đừng giãy giụa, huyết đằng của ta đã hòa vào trong huyết dịch của ngươi..."
Vừa nói, khóe miệng Kinh Cức quỷ dị nhếch lên vài phần, cười nói: "Chỉ cần ngươi dám lộ sát ý với ta, huyết đằng bản mệnh của ta sẽ nhanh hơn ngươi một bước, hút hết máu và linh lực của ngươi."
Nói đến đây, nhìn Miêu Vương vẻ mặt không thể tin được, Kinh Cức cũng cười nói: "Tốt thôi, bây giờ ta sẽ trả lại gần một nửa huyết dịch cho ngươi."
Dứt lời, thân thể Miêu Vương đột nhiên chấn động, ngay sau đó máu lại trôi ngược về như trước, thêm một chút sức sống.
Và lúc này, nếu nhìn vào thân thể Miêu Vương, chắc chắn sẽ thấy một huyết đằng phân ra vô số rễ cây đã cắm sâu vào mạch máu của Miêu Vương. ...Giống như mạng nhện, rậm rạp. Nhìn thôi đã thấy dữ tợn và đáng sợ.
Và bây giờ, huyết đằng này đang hút vào nhả ra huyết dịch cùng linh lực, như lời Kinh Cức nói, trả lại một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận