Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 237: Băng Xuyên Mãnh Ma Mút (đệ nhất càng )

"Chương 237: Mãng tượng Băng Xuyên (Đệ nhất canh)
"160 vạn điểm tiến hóa..."
Sắp xếp lại thu hoạch mấy ngày nay, Ngu Tử Du cũng là nhếch miệng cười.
Ngoài thu hoạch điểm tiến hóa từ thú triều Mê Vụ Đại Sơn, hắn còn c·ắ·t lấy được hơn nửa số điểm tiến hóa ở thành Phong Diệp.
Chỉ riêng do một mình hắn chôn cất dã thú biến dị và nhân loại, con số đã đạt đến mấy vạn.
Con số kinh người như vậy, điểm tiến hóa cung cấp tự nhiên là không ít.
Mà đó còn chưa kể đến việc còn rất nhiều dã thú biến dị cùng nhân loại khác vẫn còn treo cao trên Thụ Giới.
Hiện tại, Ngu Tử Du đang chờ đợi… Lặng lẽ chờ đợi...
Chờ đợi, Liên Bang sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Nếu như bọn họ thật sự bằng lòng giao ra kẻ giật dây, vậy thì những người này thả cũng được thôi.
Trong đó, điều đáng nhắc tới là, những người còn lại và dã thú biến dị khi bị cành cây trói ch·ặ·t, treo cao trên Thụ Giới thì lượng tiêu hao cũng giảm đi đáng kể.
Theo như Ngu Tử Du ước tính, phải mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa ch·ế·t được.
Nói cách khác, Ngu Tử Du có thể đợi được.
Đương nhiên, chờ đợi vẫn là chờ đợi, Ngu Tử Du cũng sẽ không rảnh rỗi.
...
Thành Phong Diệp.
Sương mù tràn ngập, chỉ còn lại một vùng rừng cây cùng thành phố hòa vào nhau.
Mà lúc này, Ngu Tử Du đang cắm rễ ở trung tâm thành phố cũng thả tâm thần chìm vào bản thể, lẳng lặng cảm nhận năng lực cường hóa vừa có được – Trí huyễn.
Không, bây giờ không còn gọi là Trí Huyễn nữa, mà nên gọi là Huyễn Giới.
《 Huyễn Giới cấp 1v3 - tiêu hao linh lực, tạo ra một phương thế giới hư ảo, khiến mọi thứ chìm đắm vào đó... 》 Đây là một năng lực rất đáng sợ.
Hoặc cũng có thể nói, mỗi một năng lực cấp ba đều đáng sợ dị thường.
Mà bây giờ, Huyễn Giới của Ngu Tử Du cũng vậy.
Thế giới hư ảo do hắn tạo ra càng chân thực thì kẻ địch sẽ càng chìm đắm sâu.
Càng sâu, hắn có thể mượn năng lực của Huyễn Giới để thao túng kẻ địch.
"Quỷ dị và đáng sợ."
Cười cười, Ngu Tử Du cũng có chút hài lòng với năng lực cường hóa này.
Khả năng giải phóng năng lực với phạm vi lớn như vậy, đã đủ để đem toàn bộ Mê Vụ Đại Sơn hòa vào hư ảo.
Đến lúc đó, thật giả khó phân, nhất định sẽ vô cùng quỷ dị.
Bất quá, điều này dường như là một quá trình dài lâu.
Theo như Ngu Tử Du lý giải, năng lực này rất tốn tâm lực.
Cần tiêu hao một lượng lớn thời gian để tạo dựng, hoàn thiện, cho đến khi kẻ địch khó mà phân biệt thật giả.
Nếu thật sự có thể làm được đến trình độ này, thì Ngu Tử Du sẽ không khó khăn trong việc thao túng kẻ địch bằng năng lực này.
Mà ngay lúc này.
"Oanh, oanh, oanh..."
Kèm theo sự rung chuyển của đại địa, từ sâu trong sương mù xuất hiện vài bóng dáng.
"Thần Thụ đại nhân mang đến."
Nhếch miệng cười, Ngưu Ma đã thả xuống một đoạn rễ cây.
Và ở phần cuối rễ cây, có thể thấy mấy cái rễ cây đang quấn quanh thân mấy bóng người.
Đây là những con mồi mà Ngu Tử Du bắt được khi thú triều Mê Vụ Đại Sơn nổi lên.
Những con mồi này phần lớn đều là siêu phàm, có thực lực xuất chúng, thiên phú bên ngoài càng kinh người.
Vì vậy, Ngu Tử Du cũng đã sai Ngưu Ma mang những sinh vật này tới.
Hắn hiện tại đang cắm rễ ở Phong Diệp Thành, cũng không vội trở về Mê Vụ Đại Sơn.
Hơn nữa, nơi này có nhiều người như vậy.
Dù Liên Bang có biết hắn đang ở Phong Diệp thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Ngu Tử Du cũng không khỏi lắc đầu.
Nói thật, hắn thật sự không muốn gây gổ với Liên Bang.
Đáng tiếc, thực lực của hắn không đủ để trấn áp Liên Bang.
Bây giờ cũng chỉ có thể kiềm chế lẫn nhau.
Mà sự kiềm chế này đồng nghĩa với những làn sóng ngầm đang cuộn trào.
Giống như hiện tại, Ngu Tử Du đã nhận thấy được rất nhiều khí tức xa lạ ở ngoài thành Phong Diệp.
Sâu bên trong còn có vài tiểu gia hỏa bước vào Mê Vụ Đại Sơn.
Bất quá, đáng tiếc thay, những tiểu gia hỏa này không sống quá một nén nhang, đều sẽ bị chôn vùi trong sương mù dưới vuốt nhọn của vô số dã thú biến dị.
Lần này, không chỉ có một mình Ngu Tử Du tới đây.
Ngoại trừ Cửu Vĩ cùng với Bạch Hổ, Đế Ngạc ở lại Mê Vụ Đại Sơn, những dã thú biến dị còn lại đều theo Ngu Tử Du mà đến.
Có thể nói rằng, bây giờ Phong Diệp Thành còn hung hiểm hơn Mê Vụ Đại Sơn ba phần.
Mà lúc này, chuyển ánh mắt, Ngu Tử Du đã tập trung vào mấy con mồi mà Ngưu Ma mang đến.
Một con voi.
Chỉ là so với voi bình thường, nó hiển nhiên khủng b·ố hơn gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần.
Thân thể cao mười mấy mét, tựa như một tòa cao ốc.
Trên mình khoác lớp lông dài màu vàng kim, đỏ nâu, nâu xám, trông rất dày dặn.
Không nói đến những cái khác, riêng việc nhìn lớp lông dài này thôi, Ngu Tử Du cũng có thể đoán được sức phòng ngự đáng kinh ngạc của con cự tượng này.
Và càng đáng nhắc tới hơn là đôi ngà voi trắng nõn như ngọc, dường như muốn xé toạc cả bầu trời.
"Mãng Tượng..."
Một tiếng lẩm bẩm, Ngu Tử Du cũng có chút khẳng định về thân phận của con Cự Tượng này.
Đối với Mãng Tượng, hắn cũng không xa lạ.
Đây là loài quái vật khổng lồ thời kỳ băng hà, cũng là một trong những sinh vật trên lục địa đáng sợ nhất đã tuyệt chủng trên thế giới này.
Chỉ là bây giờ, một sinh vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, lại đã sớm tuyệt chủng, cứ thế xuất hiện trước mặt Ngu Tử Du.
Có thể tưởng tượng, điều đó có ý nghĩa như thế nào?
Nếu như không có gì bất ngờ, chắc là...
"Phản tổ."
Khóe miệng giật một cái, mắt của Ngu Tử Du cũng hơi đông lại.
Ngay lập tức, đập vào tầm mắt là một loạt thông tin:
《 Chủng tộc: Mãng Tượng biến dị Giai bậc: Siêu phàm nhất giai.
Thiên phú bản mệnh: Ngà Tê Thiên - Là vũ khí đáng sợ nhất, theo sự trưởng thành của Mãng Tượng, không có sinh vật nào có thể đối kháng trực diện với ngà của nó, dù cho có thì cũng không phải là cùng cấp.
Năng lực đặc thù:
Cự lực - Hình thể to lớn mang đến sức mạnh chưa từng có.
Dã man giẫm đạp - Giơ cao vó lên, giẫm xuống đại địa, đủ sức nghiền nát tất cả kẻ địch.
Dã man trùng kích: Giống như xe lửa tông thẳng vào, dù cho một ngọn núi nhỏ cũng không thể chống đỡ nổi.
Lông dày: Lớp lông vừa dài vừa rậm tích tụ một lượng linh lực đáng sợ, mang đến cho cự tượng một khả năng phòng ngự khủng khiếp, các công kích thông thường không thể phá được lớp phòng ngự của nó. 》
Nhìn sâu vào con cự tượng cường tráng có vẻ ngoài kinh khủng này, trên mặt Ngu Tử Du nở một nụ cười.
Đây quả thực là phiên bản nâng cấp của lợn rừng mặc giáp.
Nhưng so với lợn rừng mặc giáp, Mãng Tượng có lẽ còn kinh khủng hơn gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần.
Chỉ riêng về hình thể thôi đã không cùng đẳng cấp rồi.
Huống chi, đã trở thành cự thú phản tổ đáng sợ, Mãng Tượng sở hữu thân thể mà lợn rừng mặc giáp khó có thể sánh bằng.
Mà đây chính là sự đáng sợ của phản tổ.
Dã thú thành tựu phản tổ có thân thể không thể so sánh với dã thú biến dị hiện tại.
Hơn nữa, từng cự thú bừng tỉnh từ viễn cổ này, ngoài việc kế thừa thân thể đáng sợ thì còn thức tỉnh những thiên phú kinh người.
Từ khi sinh ra, bọn chúng vốn đã phải là những người lộng hành trong thời đại siêu phàm này.
Và bây giờ, một cự thú như thế lại đang lẳng lặng đứng ở nơi xa, kinh ngạc nhìn Ngu Tử Du.
Một lúc sau.
"Ùm bò ò..."
Một tiếng rống kéo dài đầy trung khí vang lên, Mãng Tượng đã bước lên một bước.
"Thình thịch" một tiếng, đại địa rung chuyển mạnh, các công trình kiến trúc xung quanh càng rung chuyển dữ dội.
Hiển nhiên, trọng lượng mấy trăm tấn của Mãng Tượng, đối với mặt đất cũng là một đả kích không nhỏ.
"Thần... Cây..."
Giọng nói khàn khàn vừa dày vừa nặng, nghe có vẻ hơi trúc trắc, nhưng lại rõ ràng gọi ra tên Ngu Tử Du.
"Ngươi biết ta?"
Cười nhạt, Ngu Tử Du cũng có chút ngạc nhiên.
"Trước khi đến, tứ đệ Đế Ngạc đã cho bọn họ xem qua một vài thứ."
Một bên, Ngưu Ma đang nằm cạnh Ngu Tử Du, chợt mở mắt nhắc nhở.
"Thì ra là vậy."
Một tiếng lẩm bẩm, Ngu Tử Du trong lòng cũng thầm khen.
Không hổ là Đế Ngạc, không chê vào đâu được, vẫn trước sau như một theo sách.
(Xem không dưới bản phác thảo tiểu thuyết mời kế tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận