Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 1446: Nhớ thù Ngu Tử Du (canh thứ ba )

Đối với Ngu Tử Du mà nói, đây đúng là một vụ giao dịch hời. Một món chí bảo vô dụng với nàng, đổi lấy một tiềm lực đáng sợ như vậy, quá lời rồi còn gì. Chưa kể, Ngu Tử Du không đưa mảnh vỡ Đế binh Thái Cực Đồ cho hắn mà lại giao cho hắn bảo quản. Nói cách khác, mảnh vỡ đế binh Thái Cực Đồ xét cho cùng vẫn thuộc về Yêu Đình. Côn Bằng Tử chỉ có quyền bảo quản mà thôi. Nhưng hiện tại, nhìn vẻ mặt kích động không thể kiềm chế của Côn Bằng Tử, Ngu Tử Du cũng biết hắn không để tâm đến điều đó. Hiện tại, trong mắt hắn chỉ có mảnh vỡ này mà thôi. Ngay lúc này, như thể vừa nghĩ ra điều gì, Ngu Tử Du chủ động hỏi: "Mảnh vỡ này, ngươi có biết lai lịch của nó không?" "Lai lịch?" Côn Bằng Tử khẽ lẩm bẩm rồi ngẩn người ra một chút. Đến lúc này, hắn mới giật mình nhận ra mảnh vỡ này tràn ngập đạo vận, còn có một loại khí cơ đáng sợ khó tả đang lưu chuyển. "Đây là...?" Như thể nghĩ ra điều gì đó, Côn Bằng Tử nhìn mảnh vỡ đen trắng kia, sắc mặt cũng biến đổi liên tục. Có thể tỏa ra Tiên Thiên Âm Dương Nhị Khí tinh thuần như vậy, lại có đạo vận tràn ra… Chẳng lẽ đây là..."Đế binh vô thượng của Thiên Đình... Thái Cực Đồ..." Ngu Tử Du nhẹ nhàng lên tiếng, nói ra đáp án trong lòng Côn Bằng Tử. "Hả..." Côn Bằng Tử hoàn toàn ngây người ra. Thật sự ngây người rồi. Đây thật sự là mảnh vỡ của Đế binh Thái Cực Đồ sao? Đùa à? Mảnh vỡ Đế binh này hóa ra lại ở trong tay Yêu Hoàng. "Ực..." Côn Bằng Tử nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy đầu có chút choáng váng. Chuyện này không khỏi quá kinh khủng rồi đi. Nhưng Côn Bằng Tử chưa kịp kinh hãi hơn thì Ngu Tử Du đã giơ tay lên. "Xem, đây là cái gì?" Nói rồi, linh lực của Ngu Tử Du cũng bắt đầu khởi động. "Oanh..." Một tiếng ầm vang vang lên, trên tay phải của Ngu Tử Du, một chiếc nhẫn bạc loang lổ vết rách bỗng đại phóng hào quang rực rỡ, đẹp đẽ đến cực điểm. "Khí tức này...?" Côn Bằng Tử kinh hãi thốt lên, cũng nhận ra lai lịch chiếc nhẫn bạc này. Đế binh! Không ngờ lại là đế binh, dù đã vỡ nát, nó vẫn là đế binh mà!! "Đây là Đế binh Kim Cương Quyển của Thiên Đình... Người kia, ta cũng không biết mình đắc tội hắn ở đâu, hắn lại liều mạng nghiền nát, muốn xóa bỏ ta..." "Nhưng tiếc là, vận may của ta không tệ..." Ngu Tử Du vừa kể, vừa nhìn chiếc nhẫn trên tay phải, trên mặt lại hiện lên một nét nghiền ngẫm. Sau đó, Ngu Tử Du đổi giọng, nói: "Cho nên nha... Đế binh này chỉ có thể trở thành chiếc nhẫn của ta..." Khoe khoang! Đúng là khoe khoang, khiến Côn Bằng Tử cạn lời. Lúc này hắn như bị sét đánh giữa đầu, cả người ngơ ngác. Yêu Hoàng… Yêu Hoàng, hóa ra lại lấy đế binh làm trang sức. Cái này, đến tột cùng là xa xỉ đến mức nào chứ. Hơn nữa, nàng còn không chỉ có một mảnh vỡ đế binh. "Yêu... Hoàng... Đại... Nhân, quả... nhiên... thần uy vô lượng." Côn Bằng Tử lắp bắp nói, khóe mắt cũng không nhịn được mà co giật. Quả nhiên, giống như lời đồn, Yêu Hoàng thật sự đã tiêu diệt Thiên Đình. Ngay cả đế binh cũng cướp đoạt được. Tuy nói những đế binh này đều đã vỡ nát, thậm chí ngay cả Chân Linh cũng biến mất, nhưng độ trân quý cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào... Lúc này, thấy Côn Bằng Tử càng lúc càng kinh hãi, khóe miệng Ngu Tử Du hơi nhếch lên. Sau đó, nàng tóm lấy thân thể hắn. "Oanh..." Không gian vỡ tan liên tục, Ngu Tử Du mang theo Côn Bằng Tử vượt qua mấy vành đai tiểu hành tinh, đi tới hành cung Yêu Đình. "Bái kiến Yêu Hoàng." "Bái kiến Yêu Hoàng..." Các thị nữ Yêu Đình, thậm chí một vài thị vệ đều nhận ra bóng dáng của Ngu Tử Du, chủ động cúi chào. "Ừm..." Ngu Tử Du khẽ gật đầu rồi phân phó: "Thông báo Cửu Vĩ, chuẩn bị nghênh tiếp tuyệt thế thiên kiêu của Côn Bằng nhất tộc, nhớ kỹ, dùng nghi thức long trọng nhất của Yêu Đình để hoan nghênh." "Dạ, Yêu Hoàng." Một thị nữ đáp lời rồi lui đi, thông báo cho Cửu Vĩ... Không lâu sau, khi Côn Bằng Tử vẫn còn trong mơ màng, một nghi thức hoan nghênh long trọng đã được tổ chức. Thậm chí, Ngu Tử Du còn chủ động thả Bạch Hổ, gã gia hỏa bị cấm đoán, ra. Bạch Hổ am hiểu nhất giao thiệp với người. Mà bây giờ… Một tay cầm bầu rượu, cả người say khướt, Bạch Hổ loạng choạng đi về phía Côn Bằng Tử: "Ta nói, huynh đệ, chúng ta làm..." "Ờ..." Côn Bằng Tử hơi do dự, nhìn Bạch Hổ hào sảng kia, rồi uống cạn một hơi. Một khắc sau, "Ngươi đã gia nhập Yêu Đình chúng ta, thì chính là người của Yêu Đình, nào, làm một chén, cho người Yêu Đình chúng ta cạn khô nào..." "Được..." Côn Bằng Tử đáp lời nhưng không sao từ chối được. Hoặc có lẽ là, hắn không biết cách từ chối. Đến lúc này, sau một hồi cụng ly, hắn đã uống hơn mười bát với Bạch Hổ rồi. Phải biết, rượu của Yêu Đình đều là Linh tửu. Hơn nữa, loại Linh tửu đang dùng để chiêu đãi Côn Bằng Tử còn là Thất Giai Linh tửu do Kim Hầu nhất mạch tự mình ủ, chính là tinh hoa sinh mệnh của Ngu Tử Du, dùng một ngàn loại linh hoa linh quả… Thành ra, đừng nói Bạch Hổ, ngay cả Côn Bằng Tử cũng có chút không trụ được. Cả hai mắt đều mơ màng, thoạt nhìn cả người đều say khướt. "Cái... Yêu Đình này... không tệ..." Trong lúc lung lay, Côn Bằng Tử giơ tay khoác lên vai Bạch Hổ. "Đương nhiên rồi." Bạch Hổ đáp, rồi nhe răng cười nói: "Yêu Đình chúng ta ngoại trừ chủ nhân kia suốt ngày không có việc gì, cứ nhốt ta ra, còn lại đều không tệ." "Ngươi có biết không, hồi đó lúc ta mới chỉ có hai ba giai, chủ nhân thích dùng cành quất đánh ta." "Hiện tại ta đã là cự đầu Lục Giai, hắn vẫn còn cầm cành quất ta, mà bây giờ, còn thêm cấm đoán… Ta hoài nghi, không biết chủ nhân ta có phải bị sao không..." … Lặng lẽ nghe, sắc mặt Ngu Tử Du đang ngồi trên cao dần biến đổi. Lão Tam này có chút vấn đề rồi đấy. Say rượu rồi dám nói linh tinh sao? Không chỉ Ngu Tử Du, những người khác như Cửu Vĩ, Kim Hầu, nhìn ánh mắt Bạch Hổ cũng thêm chút cổ quái. "Đúng rồi, ta nói cho ngươi, chủ nhân nhà ta thù dai lắm… Hơn nữa, không phải dạng thù dai bình thường… Ta… Chính là… Bởi vì..." Đến đây, Ngu Tử Du cũng đặt chén rượu xuống, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Cửu Vĩ nói: "Cửu Vĩ, cấm đoán của Bạch Hổ còn mấy năm nữa?" "Bẩm chủ nhân, còn hơn 60 năm nữa..." "Tốt, đợi hắn tỉnh rượu, nói cho hắn biết, 60 năm sau, thêm cho hắn một số không… Còn nữa, nói cho hắn, ta đúng là thù rất dai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận