Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 14: Dị biến! ! Thú triều bắt đầu

"Không uổng công ta đối đãi các ngươi hậu hĩnh như vậy." Mỉm cười, thấy Hồng Hồ và chim cắt có phản ứng, Ngu Tử Du cũng cảm thấy vui mừng. Có hành vi bảo vệ chủ nhân như vậy, đã đủ chứng minh những tâm huyết gần đây của hắn không uổng phí. Tâm tư khẽ động, tâm thần của Ngu Tử Du cũng từ từ chìm vào bản thể. Trong mơ hồ, một tầng thuế biến sâu hơn đã bắt đầu...
...
Mà ngay tại lúc này, ở lối vào thung lũng.
"Đạp, đạp, đạp..."
Kèm theo tiếng bước chân, hai bóng hình xinh đẹp đã chậm rãi đến. Nhưng lúc này, Hà Thanh Nhi và muội muội của nàng, Hà Linh Nhi đều có sắc mặt tái nhợt. Theo ánh mắt của các nàng nhìn lại, toàn bộ thung lũng đều rực rỡ ánh sáng, tựa như có tinh quang tô điểm.
"Tỷ tỷ, mắt ta không bị hoa đấy chứ."
Muội muội Hà Linh Nhi, nắm chặt y phục, kinh ngạc nhìn con kim sắc cự điêu cách thung lũng không xa kia, có sải cánh ước chừng năm thước có thừa. Máu tươi không ngừng chảy từ đôi cánh vàng, những vết thương dữ tợn khiến người ta nhìn thấy không khỏi đồng tử co rút. Nhưng điều đáng sợ hơn cả, vẫn là chín cái trường thương màu đen cắm xuyên qua kim sắc cự điêu. Không, đó không phải trường thương. Nhìn cái đầu sừng sững, cũng gắt gao quấn quanh vào nhau, giống như trường thương màu đen vậy — đó là rễ cây, Hà Linh Nhi không khỏi im lặng. Một lúc lâu, xoay người nhìn tỷ tỷ Hà Thanh Nhi, người cũng đang mang vẻ mặt khó tin, Hà Linh Nhi nghi ngờ lên tiếng:
"Thụ Yêu?"
Đúng vậy, Thụ Yêu. Bắt nguồn từ truyền thuyết thần thoại cổ xưa, thụ mộc tu luyện thành yêu quái.
"Ta... ta không biết."
Lắc đầu, Hà Thanh Nhi, người luôn quyết đoán, lúc này cũng có chút hoang mang lo sợ. Chỉ là, gò má tái nhợt mờ mịt cũng tố cáo sự sợ hãi trong lòng nàng. Nàng chỉ cùng muội muội kết bạn đến tắm rửa, nào ngờ lại gặp phải chuyện kinh thiên động địa như vậy. Một con kim sắc cự điêu đại chiến với một bụi liễu. Liễu lại bạo phát, đâm thủng kim sắc cự điêu. Trời ạ, đây có phải thế giới nàng nhận thức? Hay là giống như báo cáo trên ti vi? Một hai tháng gần đây, Hà Thanh Nhi đã thấy trên tivi rất nhiều tin tức không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như, ở chỗ sâu trong Thái Bình Dương có dòng hải lưu xoáy mạnh, một vùng bóng đen đã nuốt chửng một chiếc thuyền du lịch sang trọng. Lại như, một chiếc máy bay khách trên bầu trời bị một đàn quạ bão táp tấn công, còn chưa kịp rơi xuống đã biến mất không còn chút dấu vết. Đối với những điều này, dù Hà Thanh Nhi đi ra từ trong núi sâu, cũng có chút không tin...Tuy nói, một hai tháng này có chút kỳ lạ, nhưng cũng chưa đến mức như vậy. Cùng lắm, chỉ là có vài mãnh thú xông ra khỏi rừng, tấn công người qua đường. Về việc này, các chuyên gia trong các ngành đều chủ động xin đi giết giặc, đứng lên…Đương nhiên, trong số những lời chuyên gia nói, một điều làm người ta tin tưởng nhất, chính là trong không khí xuất hiện thêm một loại vật chất không rõ, chính loại vật chất không rõ này gây ảnh hưởng khiến động vật ít nhiều bị biến dị. Mà đối với loại vật chất không rõ này, phương đông gọi nó là Linh lực. Phương tây lại gọi là Ma lực. Mà điều này khiến những người ủng hộ luận thuyết siêu phàm quật khởi vui mừng nhất, đó là có một số người tuyên dương thời đại siêu phàm sắp giáng lâm. Chỉ là, tin tức thuộc về tin tức, còn Hà Thanh Nhi một chữ cũng không tin…Đùa à, hàng ngày nói vô thần luận, mà bây giờ lại xuất hiện cái gì thời đại siêu phàm?...Nhưng mà, hiện tại, Hà Thanh Nhi nhìn cảnh tượng ở cuối thung lũng, cũng không khỏi dao động. Đúng vậy, dao động. Dường như, đây không phải cái thời đại nàng quen thuộc. Liễu thụ thành tinh, Kim Điêu đẫm máu... Chuỗi sinh vật sống còn, đang biểu diễn một cách nhuần nhuyễn.
"Tỷ, tỷ..."
Nghe giọng nói bất an của muội muội, Hà Thanh Nhi nắm lấy tay muội muội, nuốt một ngụm nước bọt, rồi an ủi: "An tâm, bây giờ chúng ta quay về, sau đó báo với thôn quan."
Nói xong, Hà Thanh Nhi chợt như nghĩ ra điều gì, đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, vui vẻ nói: "Thôn quan hình như nói, ai phát hiện dị trạng gì, tố cáo trước tiên, sẽ có thưởng."
"Ừm..."
Hà Linh Nhi gật đầu lia lịa, không nói nhiều. Không phải không muốn nói, mà là lúc này, chẳng biết từ khi nào chân nàng đã mềm nhũn, ngay cả giữa đùi cũng có mùi vị khác thường bốc ra.
"Cô lỗ..."
Lại là không nhịn được nuốt nước bọt, Hà Thanh Nhi nhìn sâu vào cây liễu trong thung lũng, chợt túm lấy tay muội muội, không quay đầu lại chạy về phía sau.
Nhưng ngay sau khi các nàng vừa quay người chạy không lâu.
"A..."
"Cứu mạng a..."
Những tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc vang lên xé toạc bầu trời.
"Đây là?"
Bị đánh thức bởi hai âm thanh cao vút này, Ngu Tử Du chậm rãi vung cành, nhìn về phía chân trời. Khoảnh khắc, đập vào mắt hắn là những bóng đen dày đặc như thủy triều, từ bốn phương tám hướng lao đến. Có những con lợn rừng đen ngòm to như trâu, đôi mắt đỏ ngầu. Có một con Thanh Xà cao vài trượng, lao đến nhanh như tên bắn. Còn có… những bầy sói phát ra ánh sáng xanh lục kỳ dị, cùng với những con ong mật mà Ngu Tử Du ghét nhất, mang theo tiếng ong ong. Đương nhiên, điều đáng chú ý nhất vẫn là số lượng, ở phía trước thú triều vài trăm thước, hai thiếu nữ đang chạy như điên. Tóc tai rối bời, tựa như bà Phong Tử…
Ps: --- Cầu đánh giá --- Cảm tạ, thực sự cảm tạ, Phi Hồng nhất định cố gắng gõ chữ. Còn một hai canh nữa, tất cả đều dâng. (*^^*).
Bạn cần đăng nhập để bình luận