Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 108: Cường đại! ! Hung thú (canh thứ ba )

Chương 108: Cường đại! Hung thú (canh ba) Tọa hạ đệ Ngũ Thú —— phiên thiên kiến.
Đây không phải là ý muốn nhất thời của Ngu Tử Du, mà là đã sớm có kế hoạch.
Từ trước đến nay, Ngu Tử Du vẫn luôn muốn bù đắp cho đủ chín đại Tẩu thú dưới trướng của mình. Đương nhiên điều đáng nói ở đây là, Tẩu thú, không phải mang ý nghĩa là dã thú chạy trên đất liền, mà là một loại tượng trưng, một loại tượng trưng cho tiềm lực vô tận. Ý nói rằng, mỗi một con trong số chúng đều có tiềm năng trở thành tồn tại đáng sợ tột cùng. Vẫn như đã nói trước đây, Ngu Tử Du vốn định dùng danh xưng Thần Thú để gọi bọn chúng, đáng tiếc bọn chúng vẫn chưa đủ tư cách, chỉ có thể lùi xuống một bậc, dùng tục danh Tẩu thú để gọi chúng. Mà giờ đây, Ngu Tử Du nhìn phiên thiên kiến có thiên phú đáng sợ như vậy, hắn sao có thể không động lòng? Còn như sinh cơ của một con Hoàng thiên kiến này, cần gì phải lo lắng? Tiến giai, vốn là sẽ có thọ mệnh gia trì. Hơn nữa, tinh hoa sinh mệnh của Ngu Tử Du, càng có thể uẩn dưỡng sinh cơ.
Về phía nhân loại, tuy rằng biết thiên phú của phiên thiên kiến rất đáng sợ, nhưng lại khổ nỗi sinh cơ của Hoàng Kim kiến còn lại không nhiều, với lại Hoàng Kim kiến lại là Ngoại Tộc, dù có bổ sung linh hoa linh thảo tăng sinh cơ thì cũng sẽ không dùng cho nó. Dù sao thì bên bọn họ cũng còn không đủ chia. Mấy kẻ quyền cao chức trọng đó, ai mà thiếu sinh cơ chứ? Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, cành cây của Ngu Tử Du từ từ mở ống nghiệm, lấy phiên thiên kiến ra từ bên trong. Phiên thiên kiến rất nhỏ, nhỏ đến mức không bằng ngón cái của người thường. Nhưng dưới sự cẩn thận của Ngu Tử Du, cành cây vẫn chậm rãi quấn quanh thân thể nó, ngay sau đó, Ngu Tử Du lại dời mắt nhìn về phía Linh Đàm ở cách đó không xa. Tinh hoa sinh mệnh của Ngu Tử Du ẩn chứa sinh cơ quá nồng nặc. Để phòng ngừa khéo quá hóa vụng, Ngu Tử Du vẫn quyết định cẩn thận dùng linh dịch đã loãng đi nhiều trong Linh Đàm để uẩn dưỡng. Nghĩ vậy, Ngu Tử Du đã đưa một nhánh cây vào nước Linh Đàm.
Trong khoảnh khắc, nhánh cây dính không ít linh dịch, nhẹ nhàng rung động, đã đưa đến trên đỉnh đầu Hoàng Kim kiến. "Tí tách, tí tách..." Kèm theo linh dịch nhỏ xuống, dưới ánh mắt mong chờ của Ngu Tử Du và Thanh Nhi ở gần đó, thân thể Hoàng Kim kiến bắt đầu run lên khe khẽ, râu trên đầu nó cũng lay động một trận, như đang biểu lộ sự thích thú. "Tốt, tốt..." Liên tiếp hai tiếng cười lớn, cố nén kích động trong lòng, Ngu Tử Du lại tiếp tục nhỏ linh dịch xuống. Hắn ngược lại không ngờ Hoàng Kim kiến suy yếu như vậy, lại vẫn có thể chịu được sự thanh tẩy của linh lực. Phải biết rằng, côn trùng biến dị cấp một bình thường khi rơi vào Linh Đàm, đều sẽ không chịu nổi mà phát ra những tiếng gào thét thống khổ. Linh dịch tuy tốt, nhưng đối với những côn trùng có hình thể rất nhỏ mà nói, vẫn quá mạnh mẽ. Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ nổ tung mà chết. Mà lúc này, theo Ngu Tử Du không ngừng nhỏ linh dịch xuống, Hoàng Kim kiến cũng như là ngửi thấy gì đó, râu trên đầu không ngừng vươn lên trời cao.
Do dự một chút, Ngu Tử Du vẫn quyết định thả Hoàng Kim kiến này vào Linh Đàm. Hiện tại xem ra, Hoàng Kim kiến này chỉ có thể hấp thu linh dịch đã pha loãng. Nghĩ đến đây, cành của Ngu Tử Du đã cuốn lấy Hoàng Kim kiến, hướng về phía Linh Đàm không xa.
......
Không bao lâu, Hoàng Kim kiến rơi vào Linh Đàm, cả người bỗng nhiên chấn động. Ngay sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Ngu Tử Du và Thanh Nhi, Hoàng Kim kiến hóa ra lại lấy bản thân làm trung tâm tạo thành một vòng xoáy. "Oanh" Kèm theo lực hút đáng sợ, gần một nửa Linh Đàm hơi rung động. Nhìn từ xa, như thể có vô số nước Linh Đàm, tranh nhau chen chúc dũng mãnh vào thân thể Hoàng Kim kiến. Và cũng chính lúc này, một loại tần suất không rõ đã truyền ra trong không khí. Giống như là đang ăn mừng tân sinh, hoặc như là kích động, tần suất dao động cực nhanh mà người thường không thể nào phát giác được. "Chủ nhân, nó đang hoan hô." Với giọng điệu vô cùng kích động, Thanh Nhi đã nhận ra sự chấn động tinh thần của Hoàng Kim kiến. "Ừm." Gật đầu, Ngu Tử Du cũng cười, cảm thán nói: "Không thể không nói, thiên phú của Hoàng Kim kiến này thực sự quá đáng sợ." Chỉ mới nhập giai cấp một, hấp thụ linh dịch thôi mà đã có thể gây ra thanh thế như vậy, có thể thấy được, Hoàng Kim kiến này đáng sợ đến nhường nào. Mà lúc này, dường như đã nhận ra động tĩnh của Linh Đàm. Người dẫn đầu là Thanh Cương cùng Bạch Hổ và những dị thú khác cũng dồn dập chạy tới.
Nhưng không đợi bọn chúng đến gần, cành cây của Ngu Tử Du đã rung lên. "Oanh..." Kèm theo sương mù cuộn lên, một màn sương mù đã chia cắt bọn chúng với Linh Đàm. "Thần Thụ đại nhân, đây là không muốn cho chúng ta đến gần Linh Đàm." Thanh Cương vừa nói, vừa phất tay về phía sau, cất giọng nói: "Tản, tản, đây không phải nơi chúng ta có thể đến gần." Nói xong, hắn đã một mình dẫn đầu rời khỏi vùng phụ cận Linh Đàm. "Gã này, không tệ." Nhìn Thanh Cương dẫn theo cả nhân loại lẫn dị thú rời đi, tựa như một người quản gia, Ngu Tử Du cũng tán thưởng gật đầu. Ưu điểm lớn nhất của Thanh Cương là rất biết nhìn mặt đoán ý, lại còn có thể truyền đạt những điều mình lĩnh ngộ cho người khác, có tác dụng của người cầm đầu. Người như vậy, từ một mức độ nào đó mà nói, đúng là một nhân tài không thể thiếu. Nghĩ tới đây, trong lòng Ngu Tử Du cũng đã có tính toán.
...
Cùng lúc đó, dị biến ở Linh Đàm cũng từ từ hạ màn kết thúc. Ngước mắt nhìn lại, ở trung tâm Linh Đàm hóa ra lại đứng một thân ảnh hình người. Nó đứng hai chân trên mặt hồ, bốn chân còn lại lại múa trảo trên không trung, giống như liềm đao chém vào không khí. Râu trên đầu thường xuyên lay động, dường như đang tìm kiếm thứ gì. Chỉ là, nếu quan sát kỹ thân ảnh nhỏ bé này, sẽ phát hiện ra nó có nhiều điểm khác so với lúc trước. Bây giờ hình thể của nó đã phóng to gấp mấy lần. Toàn thân nó cũng thêm một tầng vảy màu vàng óng lấp lánh như áo giáp. Tấm vảy bao bọc thân thể Hoàng Kim kiến đồng thời, cũng che phủ cả sáu chân rất thon dài của nó. Và điều hấp dẫn người nhất, vẫn là đôi mắt kép phía sau râu trên đỉnh đầu. Đó là mắt kép, bất quá so với mắt kép bình thường, nó đáng sợ hơn không ít. Nhìn thoáng qua, hóa ra lại lộ vẻ hung ác, sát khí đằng đằng, như đang lóe lên ánh sáng khiến người ta kinh sợ. Vảy tua tủa, toàn thân vàng óng, lại phối hợp với vẻ mặt hung dữ. "Tặc tặc, quả là một con hung thú." Trong tiếng cười lớn, một nhánh cây của Ngu Tử Du đã xé rách không khí, bắn về phía Hoàng Kim kiến.
Mà lúc này, Hoàng Kim kiến dường như đã nhận ra điều gì, vừa chạm mặt nước, thân thể đã bất ngờ nhảy lên trên cao. Nhưng dù nó có linh hoạt, sao có thể so được với cành cây của Ngu Tử Du có thể tung bay 360 độ không góc chết? "Bá" Cành cây nhẹ chuyển, đã như một con rắn độc, lần nữa lao ra. Nhưng ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Ngu Tử Du, Hoàng Kim kiến đã nhảy lên trời cao cũng bất ngờ chém ra bốn chân. "Đâm kéo, đâm kéo..." Một tiếng tiếp một tiếng, chính xác không sai lệch chém lên cành cây của Ngu Tử Du. Càng làm người ta giật mình hơn nữa là, từng nhát chém lại còn mang theo cả ánh lửa. "Tốc độ tốt, sức quan sát mạnh mẽ, cùng với sức mạnh kinh khủng khiến người ta khó có thể sao lãng..." Chỉ đánh giá một cách đơn giản như vậy, Ngu Tử Du đã hoàn toàn nhận thức được chỗ đáng sợ của con kiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận