Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 69: Nhân tộc đại nghĩa (đệ thập càng )

Chương 69: Nhân tộc đại nghĩa (càng thứ mười)
Đêm lạnh, vầng trăng khuyết treo nghiêng trên màn trời. Đây là đêm thứ hai sau khi Ngu Tử Du đột phá. Lúc này, một thung lũng chìm vào tĩnh mịch... thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng lá cây xào xạc. Đúng lúc này, "Ngâm" một tiếng kêu khẽ vang lên, một cái hang sâu ở gần thung lũng đột ngột xuất hiện một con chim ưng to bằng nắm đấm."Tiểu Thất..."
Hư không bỗng nhiên rung chuyển, một tiếng hừ lạnh như vang lên trong lòng."Ngâm..." Tiếng kêu bi ai, con chim ưng như bị đóng băng, đột nhiên rũ cánh. Nó thật sự không có cách nào, đối diện với tiếng hừ lạnh của Thần Thụ, nó quả thực không có dũng khí phản kháng. Lúc này, Ngu Tử Du nhìn con chim ưng này, trên mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. Vốn là con chim ưng nghịch ngợm nhất, Tiểu Thất rất không an phận. Hiện giờ, các anh chị em của nó, thậm chí cả Ngưu Ma, Cửu Vĩ cùng các loại dị thú khác đều tranh nhau đến quảng trường dưới lòng đất mà Ngu Tử Du mở ra, mượn Linh Thạch để tu luyện. Chỉ có mỗi tên nhóc này…."Haizz..." Ngu Tử Du thở dài bất đắc dĩ, cũng đã hiểu cái gì gọi là "tiếc rèn sắt không thành thép"...
Lúc này, một chỗ đất trống đột nhiên bốc lên một làn khói hồng, trong chớp mắt đã kéo ra một bóng hình xinh đẹp mặc trang phục đỏ."Chủ nhân, trời còn chưa sáng, người đã làm ầm ĩ đánh thức ta rồi." Thanh Nhi lộ vẻ oán giận, miệng không nhịn được bĩu ra."Thật có chút xin lỗi." Ngu Tử Du nhìn Thanh Nhi vẫn còn ngái ngủ, có chút ngượng ngùng. Hai ngày nay nàng đã phải khổ sở, nào là hấp dẫn Nham Xà, nào là vận chuyển Linh Thạch. Làm xong việc còn phải mau chóng kéo ý thức về bên nhân loại, điều khiển thân thể Linh Nhi. Thật sự là làm khó nàng rồi."Ặc..." Thấy chủ nhân có thái độ rất thành khẩn, Thanh Nhi cũng có chút ái ngại. Thôi đi, gặp phải một chủ nhân có tính cách tốt như vậy, cũng hiếm thấy. Trong lòng trào dâng một niềm vui khó phát hiện, Thanh Nhi không so đo chuyện bị đánh thức nữa, mà chuyển giọng nói:"Chủ nhân, hai ngày này ở bên nhân loại, dường như đã phát hiện ra một chuyện, hôm nay ta sẽ sớm đi xem sao."
"Được." Ngu Tử Du gật đầu, không ngăn cản. Thanh Nhi ở bên nhân loại, giúp Tử Du rất nhiều. Mỏ Linh Thạch, Nham Xà... từng bí mật thuộc về nhân loại, nhưng điều này giúp Ngu Tử Du giảm bớt không ít phiền phức. Đương nhiên, người chịu khổ chính là nàng. Ngu Tử Du hiếm khi rơi vào trầm tư, cũng bắt đầu suy tính có nên chuẩn bị cho nàng một món đồ tốt, để khen ngợi nàng không?..... Lúc này, ý thức quay về, Thanh Nhi, không đúng, chính xác hơn là thiếu nữ thiên tài Linh Nhi của nhân loại, cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ mịt, Linh Nhi bước xuống giường, khoác thêm một chiếc áo mỏng manh. Với người có thiên phú nguyên tố Hỏa như nàng, lạnh là một cảm giác xa lạ. Cho dù là vào buổi sáng mùa đông, nàng cũng cảm thấy ấm áp, giống như ở bên chủ nhân vậy. Nghĩ đến đây, khóe miệng Linh Nhi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười hạnh phúc. "Tách" Một tiếng búng tay nhẹ nhàng, Hỏa Nguyên Tố như bị thứ gì đó triệu hồi, bỗng nhiên tụ lại. Chốc lát sau, một đám hỏa diễm không nhỏ đã hiện lên trước mặt nàng. Điều đáng kinh ngạc là, ngọn lửa này lại lẳng lặng trôi lơ lửng trong không trung. Nếu cảnh tượng này bị các giáo sư, chuyên gia, thậm chí là các siêu phàm giả của nhân loại nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ không khỏi kinh ngạc thốt lên. Những người giác tỉnh được thiên phú nguyên tố tuy mạnh, nhưng phần lớn đều dùng nguyên tố bao bọc lên cơ thể. Ví dụ, kẻ thức tỉnh nguyên tố Thổ, khi sử dụng nguyên tố, cơ thể của hắn như được bao phủ bởi một lớp giáp dày. Mà những người thức tỉnh nguyên tố Hỏa như Linh Nhi, cũng thường chỉ dùng ngọn lửa bao bọc thân thể hoặc tụ thành một quả cầu lửa để ném ra ngoài. Nhưng Linh Nhi bây giờ chỉ cần búng tay nhẹ nhàng đã khiến một ngọn lửa lẳng lặng trôi lơ lửng trên không trung, điều này người thường không dám nghĩ tới. Bởi vì, việc này đã chạm đến một tầng sức mạnh thực sự khó có thể chạm tới, vượt qua sự nhận thức của nhân loại. Ví dụ, Tinh Thần Lực. Trên thực tế, đúng là vậy. Bản thể của Linh Nhi đã giác tỉnh Tinh Thần Thiên Phú, có thể dễ dàng dùng Tinh Thần Lực hóa thành một bàn tay vô hình để nâng ngọn lửa lên. Đáng sợ hơn là, Linh Nhi bây giờ có thể tự do điều khiển quỹ đạo ngọn lửa trong phạm vi vài trăm mét. Điều này có ý nghĩa gì?"Ầm ầm" Một tiếng nổ vang kinh khủng, hồ nước gần Linh Nhi tung lên những bọt nước trắng xóa. "Chỉ cần ta muốn, trong phạm vi trăm mét đều là khu vực công kích của ta, mà uy lực này không khác gì một khẩu pháo bình thường."
Linh Nhi cười, bắt đầu luyện tập, làm quen với cơ thể. Đối với nàng, cơ thể và tinh thần phải hoàn toàn hòa hợp. Không có gì tuyệt vời hơn việc tùy ý gọi ra một quả cầu lửa lớn bằng nắm đấm, lại còn có thể mượn Tinh Thần Lực điều khiển nó. Thiên phú nguyên tố Hỏa đến từ cơ thể, Tinh Thần Lực lại đến từ bản thể. Việc dễ dàng thao túng quả cầu lửa có nghĩa Tinh Thần Lực của Thanh Nhi đã chính thức cắm rễ trong cơ thể Linh Nhi, sẽ không còn xuất hiện tình trạng thân thể và tinh thần không phối hợp, gây ra hiện tượng trì độn hay trúc trắc dị thường nữa. "Hô..." Thở sâu một hơi, xác nhận thân thể và tinh thần đã hòa hợp hoàn mỹ, khóe miệng Linh Nhi khẽ nhếch lên, rồi bước ra khỏi sân. Đây là khu vườn dành riêng cho những thiên kiêu như nàng, người ngoài không có năng lực linh lực nghiên cứu cho phép đều không thể vào. Đó cũng là lý do Linh Nhi thoải mái điều khiển ngọn lửa như vậy.
Đương nhiên, cẩn thận vẫn là không thừa. Ví dụ, trước khi ra ngoài nàng vẫn dùng Tinh Thần Lực quét một vòng xung quanh. Với Tinh Thần Lực nhập giai cửu cấp hiện tại của nàng, ít nhất ở trung tâm nghiên cứu linh lực này không ai có thể phát hiện ra nàng. Còn về những người khác trong nhân loại thì hiện tại Linh Nhi cũng không dám đảm bảo chắc chắn không có ai có thể phát hiện ra. Vì càng hiểu rõ hơn về nhân loại, nàng càng phát hiện ra sự đáng sợ của họ. Chỉ nghe kể lại thôi, Linh Nhi đã biết không dưới mười cuộc thí nghiệm rùng rợn. Trong những cơ sở thí nghiệm này không thiếu những quái vật tồn tại. Ví dụ như để tăng thực lực, có người đã dung hợp gen dị thú biến dị, lý trí cũng dần bị bản năng nuốt chửng, biến thành một loại sản phẩm gen đáng sợ. Hôm đó, Linh Nhi đã tận mắt chứng kiến một Lang Nhân ra đời dưới sự dẫn dắt của đạo sư. Đạo sư của nàng lại thản nhiên nói: “Cứ yên tâm, những người này đều tự nguyện tham gia thí nghiệm.” Nói rồi, vị đạo sư thở dài khe khẽ: "Việc liên quan đến sự hưng vong của nhân loại, đây là sự hy sinh tất yếu, bất quá ta tin tưởng lịch sử sẽ ghi nhớ họ, nhân loại sẽ ghi nhớ họ.” Đây chính là đại nghĩa của Nhân tộc mà cho đến giờ Linh Nhi vẫn chưa thể hiểu thấu ---- trước cuộc chiến tiến hóa, tuyệt đối không thể thua, vì thế, từng người một trong nhân loại đã chủ động tiến vào các cơ sở thí nghiệm gần như chắc chắn sẽ chết.
(Xem tiếp ở chương sau)
Bạn cần đăng nhập để bình luận