Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 4010: bên trong dòng sông thời gian bối ảnh.

Chương 4010: Bóng lưng trong dòng sông thời gian.
Từ Địa Phủ trở về, Ngu Tử Du trong lòng cũng rất thoả mãn. Mấy thứ đồ cấp cho Địa Phủ Chi Chủ, không nên nói là Luân Hồi Chi Chủ, đối với Ngu Tử Du hôm nay chỉ như chín trâu mất sợi lông. Huống chi, thế giới tinh không xuất hiện một người mới đạt nửa bước Vĩnh Hằng, đối với hắn, Thế Giới Chi Chủ, lại càng có lợi. Mấy thứ đưa đi kia, đã được đền bù khi Luân Hồi Chi Chủ thành tựu nửa bước Vĩnh Hằng rồi. Điều hắn hài lòng thật sự là việc giảng đạo của mình trước đây, vậy mà nhanh như vậy đã có hồi báo.
Khi thành tựu tinh không chi chủ, lực lượng siêu phàm trong văn minh tinh không tăng lên một phần, thực lực của hắn cũng sẽ theo đó tăng lên một chút. Một người đạt nửa bước Vĩnh Hằng, dù không thể làm tu vi của hắn tiến giai lớn, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy mình hiểu biết về pháp tắc thêm một phần. Đây chính là ưu thế của Văn Minh Chi Chủ. Chỉ cần nền văn minh của hắn phát triển, thực lực của hắn cũng sẽ theo đó tăng lên.
Nhưng tương tự, lực lượng gia trì của Văn Minh Chi Chủ cũng sẽ suy yếu khi văn minh lụi tàn. Đúng là thành cũng nhờ Văn Minh Chi Chủ, bại cũng vì Văn Minh Chi Chủ. Tuy nhiên, lợi ích mà Văn Minh Chi Chủ mang lại rõ ràng nhiều hơn là tác hại.
Ngu Tử Du không để bụng chuyện rủi ro này, hắn muốn tận dụng mọi lực lượng có thể tiếp xúc, hết sức nâng cao thực lực của mình. Hắn muốn đánh bại Đạo Tổ, hắn muốn đạt nửa bước Siêu Thoát, hắn muốn trở thành Siêu Thoát! Đây cũng là lý do Ngu Tử Du đến giờ vẫn không từ bỏ vị trí Tinh Không Thế Giới Chi Chủ.
Một Luân Hồi Chi Chủ, mới vừa chạm vào cơ sở của Vĩnh Hằng, đã cho hắn kinh hỉ lớn như vậy. Hắn rất chờ mong, khi tương lai thế giới tinh không có càng nhiều cường giả Vĩnh Hằng, thực lực của hắn có phải cũng sẽ theo nước lên thuyền lên hay không. Ai biết được tương lai thế giới tinh không sẽ thúc đẩy thực lực của hắn đến cảnh giới nào? Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Tử Du bỗng sinh ra một tia hưng phấn. Tuy rằng, hắn biết để thành tựu Vĩnh Hằng khó khăn gần như không thể tưởng tượng.
Mà muốn thành tựu càng nhiều Vĩnh Hằng, lại càng cần thời gian vô tận để tích lũy. Hắn cũng nên chủ động hơn mới được. Ngu Tử Du âm thầm bắt đầu có những tính toán mới. Thời gian... Đối với những sinh linh khác, có thể là không đủ. Nhưng đối với hắn, thời gian... Thời gian chi chủ cần gì quan tâm đến thời gian bao nhiêu?
Trong lòng đã có tính toán, Ngu Tử Du coi trọng thêm hai phần sự cảm ngộ và tu luyện về Trường Hà Thời Gian. Thậm chí, hắn còn tạm ngừng nghỉ ngơi, lại tiếp tục bế quan cảm ngộ quá trình thời gian.
Dưới Thần Thụ, quanh thân Ngu Tử Du lại hiện lên Trường Hà Thời Gian. Lần này, Trường Hà Thời Gian không còn vờn quanh người hắn mà là từ phía sau hắn mà tới. Trường Hà Thời Gian mênh mông xuyên qua thân thể hắn, chảy về phía Thần Thụ xa xa. Mà bộ rễ của Thần Thụ càng cắm sâu vào trong Trường Hà Thời Gian, như đang hút lấy sức mạnh của Trường Hà Thời Gian để nuôi dưỡng thân cây.
Trên cành lá thần thụ cũng theo đó mà dần xuất hiện những chiếc lá huyền diệu khó giải thích. Trên lá cây, thời gian trôi chảy, nhìn vào có thể thấy được bầu trời, thấu suốt hết thảy chúng sinh hữu tình.
"Nơi này là đâu? Tại sao ta lại xuất hiện ở... Đây là nước?" Ngu Tử Du đặt chân trong một khe nước, vẻ mặt mờ mịt nhìn dòng suối nước chưa quá mắt cá chân. Hắn không hiểu vì sao mình đột nhiên xuất hiện ở đây. Rõ ràng khi nãy hắn vẫn đang cảm ngộ Trường Hà Thời Gian trước mặt bản thể. Nhưng rồi hắn đột ngột xuất hiện giữa dòng suối nhỏ này.
Hắn cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện dòng suối dưới chân lại đang chảy giữa một mảnh hư vô. Rõ ràng không có chỗ nào để đỡ, nhưng lại giống như vật chất, có thể nâng đỡ thân thể Vĩnh Hằng của hắn. Khi ngẩng đầu quan sát xung quanh, hắn lại thấy những dòng suối hỗn độn, tung hoành ngang dọc chảy qua trong hư vô.
Những dòng sông kia có cái to, có cái nhỏ, có cái giống như dòng đại giang cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp, lại có cái như tơ nhện đọng sương, gián đoạn. Những dòng sông lộn xộn này giao nhau trong hư vô, có cái hợp lại, nhưng vẫn tách biệt rõ ràng. Có cái rõ ràng đã nhập một dòng, nhưng ở phía xa lại hóa thành hai nhánh chảy về nơi xa. Nhìn những dòng sông phức tạp này, trong lòng Ngu Tử Du bỗng hiểu ra.
Cúi xuống vốc một nắm nước, hắn lập tức biết mình đang ở đâu. Thì ra, đây chính là vị trí thực sự của Trường Hà Thời Gian sao? Tu luyện Trường Hà Thời Gian lâu như vậy, đây là lần đầu Ngu Tử Du thật sự đặt chân vào trong trường hà thời gian. Mà những dòng sông dày đặc hắn nhìn thấy xung quanh cũng đều là Trường Hà Thời Gian. Chỉ là, cũng như Trường Hà Thời Gian là khái niệm biến hóa thành hình, những dòng sông này đại diện cho sự biến đổi cụ thể về thời gian của vạn vật Hỗn Độn. Ngu Tử Du bây giờ không phải đang ở không gian bên trong Trường Hà Thời Gian, mà đúng hơn là đang ở chính Trường Hà Thời Gian, hắn có thể xem hết thời gian của toàn bộ sinh linh trong hỗn độn, đồng thời cũng có thể thao túng thời gian của toàn bộ sinh linh trong hỗn độn. Giống như thao túng sợi chỉ m·ạ·n·g sống của mỗi người... Hắn cảm giác được, khi hắn thật sự nắm giữ vùng đất này, cũng chính là lúc hắn thật sự thành tựu thời gian chi chủ.
Thử bước ra khỏi Trường Hà Thời Gian, đặt chân vào hư vô. Một nỗi k·h·ủ·n·g b·ố khó diễn tả khiến hắn khựng lại. Mảnh hư vô này dường như còn đáng sợ hơn cả Hỗn Độn. Dường như hắn đặt chân vào đó thì cũng sẽ tan thành hư vô. Muốn nắm giữ thời gian thì phải vượt qua được hư vô này trước đã.
Đưa tay chạm vào mảnh hư vô bên ngoài dòng thời gian, một đốt ngón tay Ngu Tử Du biến mất không tiếng động. Dù sau khi thu tay lại, tay hắn liền mọc ra ngay lập tức. Nhưng sự biến mất vừa rồi lại là sự thật, không phải ảo ảnh. Đó là loại hư vô mà đến chính hắn cũng không thể khôi phục lại được, là sự hư vô như thể chưa từng tồn tại. Thậm chí ngay cả Vĩnh Hằng chi cơ của hắn cũng cho rằng hắn không có ngón tay đó! Mảnh hư vô này, rốt cuộc là thứ gì? Trong lòng Ngu Tử Du bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi đối với hư vô. Một nỗi sợ không nói được, một nỗi sợ đối với điều không biết, một nỗi sợ hãi biến mất. Ta đường đường là đỉnh cấp Vĩnh Hằng, ta có gì phải sợ!
Ngu Tử Du lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt khinh miệt nhìn hư vô phía xa. Nếu đây là hư vô thật thì sao nó vẫn nhìn thấy được sông thời gian? Đây không phải hư vô, đây là gông cùm xiềng xích trói buộc ta!
Trong nháy mắt, ý nghĩ của Ngu Tử Du thông suốt, những dòng sông phía xa dường như bị xáo trộn, nghiêng về phía hắn. Cùng lúc đó, một dòng sông bỗng đổi hướng, xuyên qua dưới chân hắn. Ở đầu nguồn con sông đó, hắn thấy một bóng lưng cô độc.
"Nghìn xưa u u, không ngờ vẫn nuôi dưỡng được kẻ như ngươi." Một giọng nói cổ xưa tang thương từ trong dòng chảy vọng vào tai Ngu Tử Du. Cũng là kẻ chạm vào thời gian sao? Nhìn bóng lưng có vẻ đang xuôi dòng, dần đến gần mình, trong lòng Ngu Tử Du âm thầm cảnh giác. Trường Hà Thời Gian chỉ có thể có một chủ nhân. Chủ nhân đó chỉ có thể là chính mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận