Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 143: Chiến đấu chủng tộc (đệ nhất càng )

Chương 143: Chủng tộc chiến đấu (đệ nhất chương) “Nguyên tố chi hoa…” Một tiếng thì thầm, đôi mắt Ngu Tử Du nơi sâu thẳm cũng hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Nếu nói về tài nguyên, nguyên tố chi hoa đúng là bảo vật tốt nhất để bồi dưỡng thuộc hạ. Chỉ là, cho đến hiện tại, hắn chỉ có thể tạo ra Nham Chi Hoa, phù hợp với các loài dã thú biến dị mang thuộc tính Thổ. Những loài dã thú có thuộc tính khác như Cửu Vĩ, Bạch Xà,... hấp thụ Nham Chi Hoa lại không tốt, vì sự tương khắc và tương sinh giữa các thuộc tính.
“Nói cách khác, ta cần phải tìm được mỏ Linh Thạch mang thuộc tính khác, sau đó tinh luyện thành nguyên tố chi hoa mới được.” Ngu Tử Du thở dài một tiếng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng tài nguyên đã đủ, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn chưa đủ. Không nói đến việc từng thuộc hạ đều cần nguyên tố chi hoa, ngay cả hắn cũng cần mỏ Linh Thạch có thuộc tính khác nhau. Hắn không giống các loài dã thú biến dị khác, tuy rằng có thể hấp thụ một lượng lớn Linh Thạch thuộc tính Thổ, nhưng đó chỉ vì thể tích của hắn quá lớn, thực lực thâm hậu nên mới có thể tinh luyện linh lực bên trong Linh Thạch Thổ. Thế nhưng, hấp thụ Linh Thạch thuộc tính Thổ trong thời gian dài sẽ khiến bản thể hắn càng thêm nặng nề. Mà nặng nề có nghĩa là cồng kềnh. Nói cách khác, nếu cứ tiếp tục hấp thụ Linh Thạch thuộc tính Thổ trong thời gian dài, mong muốn thoát khỏi mặt đất, chạy trốn dưới ánh hoàng hôn của hắn càng trở nên bất khả thi.
Emmmm. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Tử Du như có một vạn con Thảo Nê Mã phi qua. Sao trước đây hắn lại bỏ quên mất điểm này? Hắn vẫn thắc mắc tại sao khả năng khống chế Thổ Nguyên Tố của mình lại càng ngày càng xuất thần nhập hóa. Chỉ cần nhấc tay là có thể khiến sóng đất cuồn cuộn, chỉ một ý niệm đã có thể tạo ra vật thể từ đất, lực chưởng khống vượt xa cả vụ khí. Nếu không phải do khoảng cách bị giới hạn ở Bắc Vũ thung lũng, thì có lẽ hắn đã có thể tạo ra Thổ Chi Nguyên Tố Cự Nhân rồi. Làm một hồi, thì ra căn nguyên lại ở chỗ này.
“Linh Thạch thuộc tính Thổ, Linh Thạch thuộc tính Thổ...” Không kìm được mà lẩm bẩm, trên mặt Ngu Tử Du cũng lộ vẻ phức tạp. Linh Thạch thuộc tính Thổ này vô hình trung đã gia tăng khả năng khống chế Thổ Nguyên Tố của hắn, nhưng đồng thời, sự liên kết giữa hắn và mặt đất cũng ngày càng trở nên chặt chẽ.
“Nhất định phải tìm được Linh Thạch có thuộc tính khác, nếu chỉ hấp thụ mỗi Linh Thạch thuộc tính Thổ thì thực lực của ta có thể tăng lên, nhưng cuối cùng cũng sẽ có mặt trái.” Nghĩ đến đây, Ngu Tử Du ngẩng đầu nhìn lên.
“Ngâm...” Dường như cảm nhận được tâm tư của Ngu Tử Du, một tiếng chim cắt xé tan không gian đã vang lên giữa đêm khuya.
“A Đại, đi nói cho Đế Ngạc biết, việc tìm kiếm mỏ Linh Thạch là nhiệm vụ hàng đầu.” Nhìn chim cắt đang dang cánh bay lên cao, Ngu Tử Du nhẹ giọng nói.
“Dạ, Thần Thụ.” Nói xong, con chim cắt đã đạt cấp 9 nhập giai hóa thành một mũi tên rời cung, thẳng hướng đêm khuya mà bay đi.
Cùng lúc này, như nhớ ra điều gì, tầm mắt Ngu Tử Du khẽ chuyển, hướng xuống sâu dưới lòng đất. Ngay tức khắc, một quảng trường dưới lòng đất trống trải hiện ra trước mắt. Hơn mười con Đại Tinh Tinh đang xếp thành đội ngũ như quân đội. Dẫn đầu một nhóm rõ ràng là Thanh Cương và Kim Cương.
“Trước khi bắt đầu công việc, điều đầu tiên các ngươi cần phải hiểu là mệnh lệnh của ta, ta nói làm thế nào, các ngươi cứ làm theo như vậy.” “Hiểu chưa?” Thanh Cương chợt quát lên như sấm rền, cánh tay to bằng bắp đùi ôm chặt, toàn bộ người đều toát ra vẻ uy nghiêm. Nhưng điều khiến người ta bất đắc dĩ là, hơn mười con Đại Tinh Tinh cách đó không xa lại hai mặt nhìn nhau, thậm chí còn gãi đầu gãi tai, dường như có chút mơ hồ.
“Ách…” Trên mặt có chút xấu hổ, Thanh Cương đành phải hướng mắt cầu cứu về phía Kim Cương bên cạnh. Không thể không nói, khí thế của Kim Cương thật sự quá mức áp bức. Chỉ nhìn nhiều mấy lần thôi mà khóe miệng Thanh Cương đã không ngừng co giật. Vốn nghĩ rằng cường hóa hệ của mình đã là đủ mạnh, không ngờ Thần Thụ đại nhân lại tìm được một con quái vật như vậy. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng hình thể cao lớn như một tòa nhà nhỏ và cơ bắp cuồn cuộn không thể diễn tả kia thôi, đã khiến yết hầu Thanh Cương khô khốc.
“Cũng đều là tiến hóa, sự chênh lệch này sao mà lớn vậy.” Trong lòng thầm chửi một tiếng, Thanh Cương cũng có chút bất đắc dĩ. Đối mặt với dã thú biến dị cùng cấp, nhân loại gần như luôn ở thế bất lợi. Nhất là những loài dã thú biến dị mang dị bẩm thiên phú như Kim Cương, nhân loại lại càng không thể so được. Theo ước lượng của Thanh Cương, mười người như hắn cũng không chắc có thể đánh lại một mình Kim Cương.
Lúc này, nhận ra ánh mắt cầu cứu của Thanh Cương, Kim Cương cũng khẽ gật đầu. Là một dã thú biến dị đã nhập giai cấp 9, lại thêm sự chỉ điểm liên tiếp của Ngu Tử Du và Thanh Nhi, việc hiểu một vài ý tứ không có gì là khó.
“Hống…” Kim Cương đột ngột bước lên phía trước và gầm nhẹ một tiếng.
“Hống, hống, hống…” Ngay sau đó là một loạt tiếng gầm nhẹ không ngớt của đám Đại Tinh Tinh phía sau, như thể đang đáp lại.
Nhưng vào lúc này, như nhận ra điều gì đó, ánh mắt Kim Cương đột nhiên dừng lại. Nhìn lên thì thấy một con Đại Tinh Tinh đang ngó nghiêng xung quanh, dường như đang tò mò đánh giá thứ gì đó.
“Hống…” Lại một tiếng gầm nhẹ, mang theo vài phần tức giận. Ngay sau đó, không đợi người khác phản ứng, Kim Cương bỗng nhiên lao tới.
“Ầm ầm, ầm ầm…” Trọng lượng hàng tấn khiến mặt đất quảng trường cũng phải rung chuyển theo. Thế nhưng, ngay khi đến trước mặt con Đại Tinh Tinh kia, Kim Cương không chút do dự túm lấy một chân của nó. Ngay sau đó, ngay trước sự ngạc nhiên của Thanh Cương và Ngu Tử Du, Kim Cương liền giống như đang múa roi da, liên tục quật mạnh nó xuống đất.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…” Cùng với những tiếng nổ lớn đáng sợ, toàn bộ quảng trường dưới đất đều rung động không ngừng.
“Lực kinh dị gì vậy.” Nhìn cảnh tượng này, Thanh Cương lập tức tự đo đạc thân hình nhỏ bé của mình. Thôi vậy, y dám cá là, y còn chưa kịp kêu lên thì lần này đã mất hết nửa cái mạng, cổ họng đâu mà la.
Vào lúc này, dường như cơn giận đã vơi đi ít nhiều, Kim Cương mới tiện tay ném nó đi. Trong khoảnh khắc, trước khóe miệng đang co giật của Thanh Cương, con Đại Tinh Tinh kia lại giống như một người không bị gì, phủi mông một cái rồi đứng dậy lần nữa.
“Thể chất quái vật.” Lại một lần nữa chửi thầm trong bụng, Thanh Cương đã quyết định sau này nhất định phải đối xử tốt với đám tộc quần này. Người nào cũng cứng như thép vậy, không thể đụng vào, không thể đụng vào… Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong lòng Thanh Cương: “Ngươi thấy bọn chúng thế nào?” “Rất mạnh.” Nghe giọng nói của Ngu Tử Du, Thanh Cương cố nén kích động trong lòng mà đáp.
“Đúng vậy, rất mạnh.” Gật đầu, Ngu Tử Du đưa ra nhận xét: “Tộc quần này, có tiềm năng trở thành chủng tộc chiến đấu.” “Chủng tộc chiến đấu?” Dường như hơi khó hiểu, Thanh Cương nghi hoặc hỏi lại.
“Tộc sinh ra đã là để chiến đấu, có chiến lực mạnh mẽ vượt xa các chủng tộc khác.” Khó có dịp mà giải thích cặn kẽ, Ngu Tử Du tiếp tục nói: “Bất quá, tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là, bọn chúng có thể chịu đựng được vài vòng huấn luyện kiểu địa ngục hay không, nếu không thì tiềm lực mãi chỉ là tiềm lực.” Xem không dưới phác họa bản tiểu thuyết mời kế tiếp B.
Bạn cần đăng nhập để bình luận