Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 3717: Tinh không vị thứ hai Vĩnh Hằng

"Theo thủ đoạn hiện tại của ta, ngoại trừ thiên Nguyên Nhất Kích, còn có mấy cái Đại Thần Thông, thì chỉ có Thời Không pháp tắc cùng với vạn độc chi đằng mới có thể gây sát thương thật sự đối với Vĩnh Hằng." Vừa cảm thán, Ngu Tử Du vừa điều khiển càng nhiều tinh quang, bắn nhanh về phía Hắc Vu Vương. Lần này, hắn ra tay vốn là để ngăn chặn Hắc Vu Vương, tiện thể kiểm nghiệm thực lực bản thân. Nhìn trước mắt, thực lực của hắn không tệ. Khẽ cười, Ngu Tử Du thử dung hợp thêm Hỗn Độn tinh quang.
"Oanh..." Đột nhiên ầm vang, vô vàn tinh quang trong đại trận hội tụ, nhìn từ xa, chói mắt như mặt trời.
"Đây là?" Đồng tử Hắc Vu Vương hơi co lại, chợt giơ tay phải, ngưng tụ lực lượng trước người. Một tấm hắc thuẫn như lá chắn, đang ngưng tụ bằng mắt thường có thể thấy. Ngay sau đó, "Ầm ầm..." đột ngột nổ tung, vô số tinh quang biến thành một cột sáng thông thiên, bắn xuống, nuốt chửng Hắc Vu Vương hoàn toàn. Đây là một kích của quần tinh Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, uy lực vô cùng khủng bố. Bằng mắt thường có thể thấy, thân hình Hắc Vu Vương bao phủ trong tinh quang không ngừng lùi lại, dường như không thể dừng lại.
Nhưng đúng lúc này, từ sâu trong hỗn độn, "Hít hà..." một tiếng gầm thét đột ngột vang lên, một cỗ khí tức kinh thiên động địa bạo phát trong hỗn độn. Ngước mắt nhìn lên, một thân ảnh đáng sợ tới cực điểm sừng sững trong hỗn độn. Thân ảnh này khoác Long Lân, có tám đầu rồng, đầu chính giữa là đầu rắn, còn đáng sợ hơn cả đầu rồng. Nhất là đôi con ngươi, phảng phất có thể nhìn thấu tất cả. Toàn bộ bí mật đều không tồn tại trước đôi mắt này. Đây chính là, đại xà đặt chân Vĩnh Hằng, dựng dục ra – Mộng Mâu.
Về giấc mộng, có câu nói rằng, ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy. Vì vậy, nhiều người nói giấc mơ là ý nghĩ chân thật nhất trong tiềm thức của sinh linh. Và Mộng Mâu sinh ra dựa trên điều đó. Đôi mắt này có thể thấy tất cả mộng cảnh của sinh linh, nhìn trộm nội tâm chân thực, từ đó hiểu rõ bản thân sinh linh. Cho nên, trước đôi mắt này, không có bí mật nào.
Nhưng so với điều này, đáng sợ hơn là thân thể đại xà, tám đầu rồng không ngừng xuyên toa trong Hỗn Độn, không ngừng kéo dài, dường như vô bờ bến. Giống như tám dải ngân hà, vừa đuổi nhau vừa thể hiện sự đáng sợ của vĩnh hằng.
"Cuối cùng cũng đặt chân." Vẻ mặt đại xà cực kỳ bình tĩnh, dường như đã sớm dự liệu.
Một bên, Hồn Mẫu, Báo Thù Nữ Võ Thần lần lượt hóa thành lưu quang, đến trước mặt đại xà chúc mừng: "Chúc mừng." "Vòng tròn Vĩnh Hằng của chúng ta lại thêm một người." Các nàng đều lộ vẻ vui mừng trên mặt. Nhất là Hồn Mẫu, ánh mắt nhìn đại xà càng có nhiều ý vị, bởi vì đại xà dường như là nhất thể đa hồn. Mỗi một đầu rồng là một sinh linh, có tư tưởng độc lập, và đều là người thừa kế của Tai Ách Chi Thú. Chỉ là, dù bọn họ có ý chí riêng nhưng vẫn lấy đại xà làm tôn. Nhưng giờ thì...
"Ngâm, ngâm...", "Hít hà, hít hà..." Tiếng rồng ngâm, tiếng xà kêu vang lên không ngừng, uy thế kinh khủng dâng trào, con quái thú giống rồng mà không phải rồng, giống xà mà không phải xà này bỗng tách ra thành chín bóng người, lẳng lặng đứng sừng sững. Đây chính là thiên phú độc hữu thức tỉnh khi đại xà đặt chân Vĩnh Hằng – chia ra làm chín.
Chín bóng người này khác biệt, mỗi người có sức mạnh riêng. Không những thế, chúng còn có thể tách ra, cách xa nhau chân trời góc biển, nhưng khi cần thiết có thể hợp lại, rất quỷ dị và thần bí.
Chỉ là, lúc này, người ở giữa chau mày: "Chủ nhân đâu?" Đại xà rất tò mò, theo lẽ thường, khi hắn đặt chân Vĩnh Hằng thì chủ nhân phải là người đầu tiên đến chúc mừng. Nhưng bây giờ...
"Chủ nhân của ngươi, đang ở..." Báo Thù Nữ Võ Thần chưa kịp nói hết, xa xa, chợt truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa. "Oanh..." Kèm theo đó là vô vàn tinh quang nổ tung, cùng với một đạo hắc khí ngút trời, giống như khói báo động, bốc lên cao.
"Dĩ nhiên mất nhiều thời gian như vậy mới phá được đại trận." Hắc Vu Vương lẩm bẩm, mặt hơi biến sắc. Lúc này, khí tức của mấy vị Vĩnh Hằng tôn giả không hề che giấu. Hóa ra, hắn bị ba vị Vĩnh Hằng tôn giả tập kích trong tích tắc.
"Sao có thể? Sắp đột phá rồi sao?" Trên mặt Hắc Vu Vương lộ vẻ khó hiểu, nhưng một khắc sau, dường như đã nhận ra điều gì, đồng tử của hắn càng co rụt lại. "Rốt cuộc ta đã bị vây bao lâu?" Hắc Vu Vương đã nhận ra sự quỷ dị của thời gian. Hắn rõ ràng cảm giác mình chỉ mới bị vây vài ngày, nhưng trong Hỗn Độn dường như đã qua gần nửa tháng. Đến mức một người cũng đã đặt chân Vĩnh Hằng... Chuyện này...
Nhưng, Hắc Vu Vương chưa kịp suy nghĩ thêm thì đôi mắt đại xà đã hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Giết..." Vừa dứt lời, chín bóng người hóa thành người xông tới. Và ngay lúc xông ra, cả chín bóng người biến thành 780 bản thể. Tám con Chân Long màu sắc khác nhau gào thét lao ra, cùng với một con cự mãng trắng như tuyết xé toạc Hỗn Độn. Những Chân Long và cự mãng đều há miệng ra. "Răng rắc, răng rắc..." Răng nhọn xé rách không gian, mọi thứ vỡ vụn. Không ai nghi ngờ sự đáng sợ của răng nhọn, càng không ai nghi ngờ hậu quả khi bị Chân Long cự mãng cắn xé. Cho nên, dù Hắc Vu Vương nhìn thấy cảnh tượng này, thân hình cũng không ngừng lùi lại.
"Bá, bá, bá..." Tuy Hắc Vu Vương tốc độ nhanh, nhưng tốc độ của đại xà cũng không chậm, nhất là trước đây hắn từng nghiên cứu về bí ẩn thần tốc. Cho nên, hắn đuổi kịp Hắc Vu Vương, phát động hết lần này đến lần khác các đợt tấn công. Cắn xé liên tục khiến mảng lớn không gian nát vụn. Nhưng thân thể Hắc Vu Vương như con khỉ, nhảy lên xuống, xuyên toa linh hoạt giữa các thân thể của đại xà.
Đúng lúc này, "Phanh..." Một tiếng va chạm vang lên trong hỗn độn. Hóa ra là Báo Thù Nữ Võ Thần chẳng biết từ lúc nào đã đứng trên đầu đại xà. Từ xa nhìn lại, nàng như đang đạp Chân Long, cầm trường mâu đâm thẳng vào Hắc Vu Vương. Chỉ là đáng tiếc, Hắc Vu Vương có quyền trượng trong tay, giơ lên ngăn cản, một tiếng nổ vang chí cực đáng sợ phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận