Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 2447: Long Xà vòng tai (đệ nhất càng )

"Ai~..." Trong lòng thở dài một tiếng, Ngu Tử Du cũng bất đắc dĩ. Thật lòng mà nói, hắn không hy vọng đi đến bước đó. Ngược lại, không phải Ngu Tử Du sinh lòng thương hại. Mà là bóp chết thiên kiêu, đối với Ngu Tử Du mà nói, có chút thống khổ. Đúng vậy, thống khổ. Hắn rốt cuộc là một người yêu tài. Đối với mỗi một thiên kiêu, đều đặc biệt quý trọng. Điểm này, từ việc bên cạnh hắn tụ tập nhiều thiên kiêu như vậy, cũng có thể thấy được. Bất quá, điều này không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người nhìn trộm sự tồn tại của hắn. Dù sao, sự tồn tại của hắn là một điều cấm kỵ, càng là một bí mật. Không được phép ai nhìn trộm dù chỉ nửa điểm...
Mà lúc này, dường như nghĩ đến điều gì, Ngu Tử Du cũng ý thức chuyển, đi đến Thiên Đạo chi khu Yêu Đình của mình. "Ta phân phó các ngươi việc làm, làm thế nào rồi?" Vừa mở miệng, từng bóng người hóa ra là ở quanh Thiên Đạo chi khu của Ngu Tử Du hiện lên. Đây là Thanh Vệ. Tên đầy đủ là Thanh Long Vệ, chính là những người thủ hộ sự tồn tại của Thanh Long. Mà trước khi bế quan, Ngu Tử Du đã từng giáng lâm Thiên Đạo chi khu, phân phó Thanh Long Vệ làm một việc cho hắn.
"Bẩm Thanh Long đại nhân..." Một tiếng đáp lại, một người trông giống thủ lĩnh Thanh Long Vệ bước ra, ngưng giọng nói: "Hiện giờ, theo phân phó của ngươi, chúng ta đã cài cắm không ít thám tử ở Địa phủ, trong đó, có một người còn lọt được vào vòng trung tâm..."
"Theo chúng ta biết, Luân Hồi Chi Chủ, nghi là đã đặt chân cấm kỵ, chiến lực cực kỳ bất phàm."
"Ngoài ra, Địa Phủ còn có mười Đại Diêm Vương, Ngưu Đầu Mã Diện, phán quan và nhiều cường giả khác..."
"Xét riêng về thực lực, e là không kém Phật Môn, đạo môn là bao."
Lẳng lặng lắng nghe, Ngu Tử Du cũng nhận lấy hồ sơ Thanh Long Vệ đưa tới. Quả nhiên, giống như hắn tưởng tượng, Luân Hồi Chi Chủ, xác thực đã trưởng thành. "Mười đời luân hồi, có ba đời đặt chân Chúa Tể... ba đời hợp nhất, quả thật có chiến lực cấm kỵ."
Khẽ lẩm bẩm, Ngu Tử Du không hề lo lắng. Luân Hồi Chi Chủ, tuy đáng sợ. Nhưng cuối cùng là sống dưới sự chú ý của hắn, hết thảy đều không thể giấu diếm. Hơn nữa, không khách khí mà nói, Luân Hồi Chi Chủ dù cho luân hồi đại thành, đặt chân nửa bước Vĩnh Hằng... cũng khó mà tranh phong với Ngu Tử Du. Nội tình hai người hoàn toàn không cùng cấp bậc. Bây giờ, Ngu Tử Du nhắm tới là những thiên kiêu đáng sợ nhất của mỗi kỷ nguyên. Ví dụ như, nhân tộc chi tiên của kỷ nguyên trước. Lại như, tri chu thần bí gánh vác vận mệnh mấy kỷ nguyên trước... còn có, Cổ Chi Đại Đế độc đoán kỷ nguyên Man Hoang... Chỉ có những cường giả như vậy mới có thể khiến Ngu Tử Du chú ý. Còn lại... xin lỗi, không đủ tư cách. Cho nên, Luân Hồi Chi Chủ chưa bao giờ là mối uy hiếp.
Mà việc Đệ Tam Hoàng Nữ gánh vác vận mệnh, không phải vì thực lực có thể uy hiếp Ngu Tử Du mà là sự tồn tại của nàng, rất có thể phá hỏng kế hoạch của Ngu Tử Du. Hắn đang bố trí một hồi cục diện Loạn Cổ Thông Kim. Ván này, hắn không thể thua. Mà những sự tồn tại rất có khả năng nhảy khỏi bàn cờ của hắn như Đệ Tam Hoàng Nữ chính là một uy hiếp vô hình.
Bất quá, không vội. Quân cờ của hắn đã hạ xuống rồi, tiếp theo cứ chờ thôi. "Trong vòng vạn năm, Đệ Tam Hoàng Nữ cũng không thể nhảy ra khỏi bàn cờ của ta." Với giọng điệu khẳng định, Ngu Tử Du nở nụ cười. Đây là rất tàn khốc, cũng là một sự thật không thể nghi ngờ. Hắn đã bố cục quá lâu, không phải người ngoài một sớm một chiều có thể nhảy ra. Dù lưng đeo vận mệnh, không ở trong lý lẽ vận mệnh thì sao? Không ở trong lý lẽ vận mệnh thì Ngu Tử Du sẽ tự mình tạo cho nàng một cái gông xiềng, trói buộc nàng. Đây chính là lời của Ngu Tử Du. Mọi sự vật đều không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn...
Không lâu sau, Ngu Tử Du lại mượn thân thể Thanh Long, một lần nữa đến thăm Cửu Vĩ và Đế Cơ.
"Bái kiến chủ nhân..."
"Bái kiến chủ nhân..."
Trong tiếng đồng thanh bái kiến, hình chiếu của Ngu Tử Du cũng hiện ra trong không trung. "Lâu rồi không gặp." Trong giọng nói trầm thấp, Ngu Tử Du nhìn sâu vào hai nữ cách đó không xa. Đã lâu không gặp, hai nàng vẫn như trước đây, dường như dung nhan của các nàng đã vĩnh viễn dừng lại... Mà điều này cũng là ý của Ngu Tử Du. Từ sau khi Ngu Tử Du rời đi, các nàng liền dừng lại tuế nguyệt, để cho mình vĩnh viễn sống với dáng vẻ chủ nhân từng thấy. Thời gian trôi qua. Nhưng các nàng vẫn vĩnh viễn là các nàng. Dù Ngu Tử Du trăm ngàn năm mới trở về một lần, thì mọi thứ vẫn quen thuộc như trước, không chút xa lạ.
"Chủ nhân, ta đã thiên môn tam trọng thiên rồi..." Với giọng nói có chút đắc ý, Cửu Vĩ uy nghiêm xưa nay của Yêu Đình lúc này trông giống như một cô bé. "Ai~ Ta vẫn chưa đặt chân vào Chúa Tể..." Trong giọng nói trầm buồn, Đế Cơ Linh Nhi có chút bất đắc dĩ. Nàng có căn cốt không tốt. Tuy so với người thường lợi hại hơn nhiều, nhưng so với những thiên kiêu đứng trên đỉnh tinh không thì vẫn kém một hai bậc. Cho nên, nàng mãi vẫn chưa thể đặt chân vào Chúa Tể.
Mà bây giờ... nhìn sâu vào Linh Nhi có chút bất đắc dĩ, Ngu Tử Du giơ tay lên, như vuốt ve một chú mèo nhỏ, sờ lên đầu Linh Nhi. "Không nên gấp... Ngươi có cơ hội."
Nói rồi, ánh mắt Ngu Tử Du rơi vào vành tai Linh Nhi. Ở đó, có một đôi vòng tai Long Xà. Long là Chân Long, do thủy mà sinh. Xà là Cửu U chi xà, từ U Minh mà đến. Cũng chính vì lý do đó mà Linh Nhi mới có thể đặt chân Lục Giai Cự Đầu nhờ đôi vòng tai Long Xà này. Nhưng đôi vòng tai này bây giờ lại đang trói buộc Linh Nhi, biến thành xiềng xích thực sự.
Về lý do, không khó để giải thích. Linh Nhi và vòng tai Long Xà đã dung hợp thành một thể. Trong khi nàng có được thiên phú của Long Tộc và Cửu U Chi Xà, cũng bị trói buộc bởi huyết mạch của bọn chúng. Cho nên, việc Linh Nhi muốn đặt chân Lục Giai Cự Đầu không khó. Nhưng việc muốn tấn công Thất Giai Chúa Tể lại khó khăn muôn phần. Điều này không phải chỉ dựa vào nỗ lực của một mình Linh Nhi mà được. Mà lúc này, như nghĩ đến điều gì, mắt Ngu Tử Du khẽ ngưng lại.
Chầm chậm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi vòng tai Chân Long trên vành tai Linh Nhi, tay phải của Ngu Tử Du cũng dùng lực. "Răng rắc..." Kèm theo một tiếng giòn tan, vòng tai vỡ nát. Cùng lúc đó, sắc mặt Linh Nhi trắng bệch, một tiếng long ngâm thê lương vang lên từ cơ thể nàng. Linh Nhi và Long Xà sớm đã là một thể. Long bị tổn thương, người cũng bị tổn thương... "Chủ nhân..." Giọng nói ngạc nhiên có chút run rẩy, Linh Nhi không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt tín nhiệm như trước vẫn khiến trong lòng Ngu Tử Du cũng rung động. Cô nàng này... vẫn như xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận