Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 2112: Thiên Môn Bát Trọng Thiên đáng sợ (phần 2 )

"Răng rắc, răng rắc..." Một tiếng rồi lại một tiếng giòn tan không ngừng vang vọng trong tinh không... Tìm theo tiếng động, một góc tinh không hiện ra những vết nứt như mạng nhện, để lộ vô số kẽ hở đen ngòm. Ngay chính giữa những kẽ hở này, một bóng hình mờ ảo đang lẳng lặng đứng sừng sững. Không thể nhìn ra hình dạng. Không thể nhìn ra dáng vẻ bên ngoài. Lúc nào cũng vậy... mơ hồ... Và đó, không ngờ lại chính là bản thể của Ngu Tử Du. Chỉ là, hiện tại... Cảm nhận được tinh không không ngừng vỡ vụn, Ngu Tử Du cũng không khỏi cười khổ. Quả nhiên, hiện tại hắn không thể ở lại vùng thế giới này lâu hơn. Nếu không, chỉ riêng việc hắn vô tình tản ra một luồng khí tức thôi cũng đủ để ép nát vùng thế giới này. Đương nhiên, đó cũng là do hắn vừa đột phá, tu vi vẫn chưa ổn định. Đợi một thời gian nữa, ổn định tu vi rồi, hắn sẽ không tạo ra dị tượng khoa trương như vậy. Ví dụ như hiện tại... Lấy hắn làm trung tâm, phạm vi trăm triệu dặm xung quanh đều đang không ngừng băng liệt... Nếu điều này xảy ra ở Lam Tinh, thì toàn bộ Lam Tinh sẽ phải rung chuyển. Vỏ trái đất biến đổi lớn, lũ lụt tràn lan... Và đây, chính là uy thế thực sự của cấp bậc Chúa Tể. Cho nên, nói chung, Chúa Tể sẽ không tồn tại trong tinh không. Họ thường chọn tu luyện ở Tiểu Thế Giới, Đại Thế Giới, hay trong cái gọi là Động Thiên Bí Cảnh. Đương nhiên, với nhân vật như Ngu Tử Du, Động Thiên hay phúc địa bình thường có lẽ không thích hợp... Nơi thực sự thích hợp với hắn, chỉ có một chỗ. Đó chính là... Đôi mắt khẽ híp lại, ánh mắt của Ngu Tử Du nhìn về phía xa xăm trong các vì sao... Tận sâu bên ngoài Hỗn Độn vô ngần. "Bây giờ ta, ngược lại cần mở Đạo Tràng trong hỗn độn..." Trong tiếng nỉ non khe khẽ, Ngu Tử Du cảm thấy việc này vô cùng cấp bách. Bây giờ, hắn mới chỉ vừa đặt chân vào Chúa Tể Bát Trọng Thiên... Trong thời gian ngắn, rất khó để thực sự ổn định tu vi. Chỉ riêng việc củng cố thôi cũng cần đến trăm ngàn năm. Trong khoảng thời gian này, nơi hắn đi qua đều sẽ bị không gian nghiền nát, hư không sụp đổ. Nếu như hắn đi vào một số tinh vực Sinh Mệnh, chỉ cần hắn vô tình lộ ra một luồng khí tức cũng đủ để tiêu diệt hàng trăm ngàn vạn sinh linh. Cho nên... Hỗn Độn mới là nơi thích hợp với hắn. Và đó cũng là lựa chọn của phần lớn các đại năng. Giống như ở thời hồng hoang nguyên thủy... Vô số sinh linh đều xem việc mở Đạo Tràng ở Hỗn Độn là biểu tượng của vinh quang. Còn ở những kỷ nguyên khác. Tuy cách gọi khác nhau, nhưng phần lớn các đại năng đều có cách làm tương tự. Vậy thì... Trong lòng khẽ cười, Ngu Tử Du chậm rãi nhấc chân bước đi. "Oanh..." Kèm theo một tiếng nổ lớn, hư không băng liệt, một bóng hình hóa thành những vệt quang ảnh không ngừng xuyến toa. Đến khi định thần lại thì bóng hình này đã biến mất đột ngột trong tinh không... Đây là không gian Đại Na Di... Có thể vượt qua một Tinh Vực, thậm chí vài Tinh Vực trong thời gian ngắn. Cũng coi như là một trong những Thần Thông di chuyển nhanh nhất trong tinh không hiện tại. Chỉ có mình Ngu Tử Du biết. Không chỉ có mỗi Thần Thông này... Những Thần Thông liên quan đến không gian khác, Ngu Tử Du cũng đều có thể dễ dàng nắm bắt... Và đó cũng là một trong những năng lực không thể tưởng tượng nổi của Thiên Môn Bát Trọng Thiên. Có thể nhanh chóng nắm giữ những Thần Thông, bí pháp có cùng quy tắc, hơn nữa còn có thể diễn sinh ra những biến hóa mới. Biến cái không thể thành có thể. Mà bây giờ, Ngu Tử Du chỉ mới sơ nhập Thiên Môn Bát Trọng Thiên. Đợi đến khi hắn thực sự củng cố, thực lực e rằng sẽ có biến đổi về chất. "...Không chỉ là không gian, những Thần Thông bí pháp liên quan đến thời gian ta cũng có thể nhanh chóng lĩnh ngộ..." Xuyên toa giữa các tinh hệ, Ngu Tử Du suy tư. Suy tư về những năng lực huyền diệu của Thiên Môn Bát Trọng Thiên. Thiên Môn Bát Trọng Thiên là sự tái sáng tạo đối với pháp tắc, có thể biến không thể thành có thể. Đồng thời, nó cũng sẽ từ gốc rễ, chấp chưởng pháp tắc... Do đó thức tỉnh một vài thiên phú không thể tưởng tượng nổi. Như hiện tại, rõ ràng Ngu Tử Du đang xuyến toa giữa các tinh hệ, nhưng mọi thứ xung quanh hắn dường như đều tạm dừng lại. Không, đây không phải là tạm dừng. Mà là tốc độ thời gian trôi qua đã chậm đi. Một giây của người thường, bằng 10 giây, thậm chí lâu hơn của hắn. Mà điều này không phải là do Ngu Tử Du cố ý. Mà là loại lực lượng thời gian này đang chảy trong cơ thể hắn, vô tình dao động. Nói một cách đơn giản... Đó là thiên phú thần thông của hắn... Là thiên phú về pháp tắc... Hắn mang theo thời không, mang theo thời gian và không gian. Và trong quá trình không ngừng tu luyện, hắn không ngừng hòa hợp với thời gian, không gian... Do đó có được những thiên phú không thể tưởng tượng nổi... Cho nên, bây giờ Ngu Tử Du rất đáng sợ. Đáng sợ đến mức khó có thể tưởng tượng. Chúa Tể bình thường, đối đầu với hắn, có lẽ chết như thế nào cũng không biết. "Đầu tiên là Không Gian Cấm Cố, sau đó làm chậm thời gian..." Nỉ non khe khẽ, Ngu Tử Du hiểu rõ công kích thường quy của mình. Một chiêu Không Gian Cấm Cố, tương đương với sự trói buộc đáng sợ nhất thế gian, trực tiếp trói chân tại chỗ. Lại thêm một chiêu làm chậm thời gian, khiến tốc độ thời gian trôi qua của đối phương chậm lại. Cứ như vậy, đợi khi đối phương phản ứng lại, sát chiêu thật sự của Ngu Tử Du đã đến gần. Và đó là những thủ đoạn tương đối bình thường của Ngu Tử Du. Tuy vậy, chỉ với những thủ đoạn đó, đối với đối phương mà nói cũng không khác gì một đòn tấn công từ trên cao xuống. Chỉ vì thời gian và không gian là những thứ mọi sinh linh đều không thể tách rời. Vạn vật đều cần thời gian để duy trì sinh mệnh, cần không gian để dung chứa. Như vậy cũng đủ hiểu vì sao riêng pháp tắc Không Gian, pháp tắc Thời Gian lại được tôn sùng là pháp tắc hàng đầu đáng sợ nhất. Pháp tắc cùng sinh mệnh chung một nhịp thở, mới là pháp tắc mang lực sát thương đáng sợ nhất đối với sinh mệnh. Mà Ngu Tử Du lại chấp chưởng những loại pháp tắc này. Hơn nữa, không phải là chỉ nắm giữ một loại. "Thời gian... không gian..." Trong tiếng nỉ non khe khẽ, đôi mắt của Ngu Tử Du sâu trong đôi mắt có thần mang lưu chuyển. "Oanh..." Đột nhiên ầm vang, như có xiềng xích nào đó bị nghiền nát. Ngay lúc này, Ngu Tử Du như có chút ngộ ra, thức tỉnh một loại sức mạnh phi phàm mới... "Cướp đoạt nha..." Một tiếng cười khẽ, Ngu Tử Du nhận ra năng lực mới của mình. «Cướp đoạt — có thể cướp đoạt trong thời gian ngắn sức mạnh pháp tắc quanh quẩn xung quanh sinh linh... » Đây là một năng lực rất đáng sợ. Không phải là thần thông của người đại thần, không thể nắm giữ được. Và năng lực này ở trên người của Ngu Tử Du, đó là trong thời gian ngắn cướp đoạt thời gian của người khác, thậm chí là không gian... Từ gốc rễ xóa đi sự tồn tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận