Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 203: Biến dị dã thú đại quân (canh thứ ba )

Một tiếng thở dài, Ngu Tử Du cũng đành bất lực lắc đầu.
Đoán được, thì có thể làm sao.
Hắn tuy cường đại, nhưng dường như chẳng thể ngăn cản được gì.
Hơn nữa, thay vì cứ chấp nhất vào sự tiến hóa của các loài khác, chi bằng chuyên tâm vào chính mình thì hơn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngu Tử Du lại hướng đến bảng kỹ năng phía trên.
"Vụ chi chưởng khống, thổ chi hoàng hà đều cấp ba, ngược lại thì năng lực Trí huyễn còn đang ở cấp hai..."
Khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt Ngu Tử Du cũng không kìm được mà thoáng dao động.
Trí huyễn – có thể mê hoặc tinh thần, thậm chí có thể bóp méo ký ức của người hoặc dã thú biến dị.
Một năng lực đáng sợ như vậy, nếu được cường hóa lần nữa, sức mạnh bên ngoài chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ vậy, Ngu Tử Du cũng nhìn đến ba ngàn điểm tiến hóa còn sót lại.
Đây là điểm tiến hóa mà hắn tự mình rút ra trong những ngày gần đây.
Điểm tiến hóa, ngoài việc có được nhờ săn gi·ết sinh m·ạng, còn có thể được tạo ra bằng cách tinh luyện những sức mạnh vô danh trong không khí.
Với thực lực hiện tại, trong một ngày, hắn có thể tinh luyện khoảng hai ba trăm điểm tiến hóa.
Tuy nói, số điểm tiến hóa này đã rất nhiều.
Nhưng so với mỗi lần động tay là hơn vạn, thậm chí mấy trăm ngàn điểm tiến hóa cần thiết thì những điểm tiến hóa này không khác gì muối bỏ biển.
"Còn thiếu bảy ngàn điểm tiến hóa nữa mới có thể thăng cấp năng lực Trí huyễn."
Có chút bất đắc dĩ, Ngu Tử Du chỉ có thể mong chờ Đế Ngạc mang về cho mình một nhóm con mồi khá tốt.
Đương nhiên, bản thân hắn cũng sẽ không ngồi chờ c·hết.
"Ầm ầm, ầm ầm..."
Kèm theo sự r·ung chuyển của mặt đất, vô số rễ cây đang x·uyên toa sâu trong lòng đất.
Hễ là những dã thú biến dị nào không mang hơi thở của hắn, đều sẽ bị những rễ cây này cắn gi·ết hầu như không còn, đến cặn cũng không còn.
Từ đó có thể thấy, sự quan trọng của việc tẩy rửa linh hồ, linh đàm, thậm chí là tinh hoa sinh m·ạng.
Không chỉ giúp phân rõ đ·ịch ta, mà còn là sự chuẩn bị cho mỗi lần Ngu Tử Du thu hoạch trên phạm vi lớn.
...
Mà lúc này, sâu trong dãy núi Laya.
"Hống, hống, hống..."
Tiếng hổ gầm xé tan tầng mây, Bạch Hổ to lớn như núi nhỏ đang phi nhanh giữa Đại Sơn.
Mỗi lần quạt trảo, móng vuốt sắc nhọn màu trắng dài mấy thước đã kéo ra một vệt sáng trắng.
"Đâm kéo..."
Một con thằn lằn khổng lồ còn chưa kịp phản ứng, đã ngã xuống vũng m·áu.
"Không đủ, không đủ..."
Liên tục rít gào, Bạch Hổ mang theo cả đàn Phong Lang, hướng về nơi sâu thẳm hơn trong dãy Laya xuất p·hát.
Ở một phía khác, cái đuôi lớn của Đế Ngạc vung lên mạnh mẽ.
"Oanh" Kéo ra một bóng ảnh màu vàng khổng lồ.
"Ầm ầm" Một tiếng nổ lớn, một ngọn núi bị quật nát. Khoảnh khắc sau, "Hống" Một tiếng gầm khẽ không rõ vang lên, một con dã thú biến dị toàn thân gai góc, thậm chí dính m·á·u đã bò ra từ đống đá.
Nhím biến dị, hơn nữa không phải là nhím biến dị bình thường.
Gai nhọn đen sì lại sắc bén, mỗi cái đều dựng đứng.
Chỉ cần nhìn thôi đã thấy đau nhức.
Điều đáng sợ hơn là, đôi mắt của con nhím biến dị này đỏ rực, trông như đang cuồng bạo.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức đáng sợ đang chậm rãi lan tỏa.
"Rốt cuộc gặp siêu phàm sinh vật sao?"
Trong lòng thầm nói, vẻ mặt của Đế Ngạc lại lộ ra sự phấn khích.
Khoảnh khắc sau, nó không lùi mà tiến, xông về phía con nhím biến dị màu đen to lớn cách đó 3-4 mét.
"Oanh, oanh, oanh..."
Trong phút chốc va c·hạm, tạo ra những tiếng n·ổ liên tiếp.
Linh lực đáng sợ tỏa ra, tạo thành cuồng phong, cuốn về bốn phương tám hướng, đến cả những cây cổ thụ to lớn quanh đó cũng đều bị ép cong.
Đây chính là chiến đấu giữa những sinh vật siêu phàm.
Vượt xa tưởng tượng của người thường, riêng dư ba cũng không phải là những dã thú biến dị bình thường có thể chịu đựng được.
Cũng chỉ có Hoàng Kim Kiến, Lửng Mật Ca, Kim Hầu và những dã thú biến dị nhập giai khác, mới có thể đứng im lặng ở phía xa, tham quan học hỏi trận chiến siêu phàm hiếm thấy này.
"Gã này toàn thân là gai, khả năng phòng ngự thật khó giải."
Từ xa nhìn, đã thu mình thành một quả cầu gai sắc nhọn, Kim Hầu không khỏi gãi tai nhếch má, có chút bất lực nói.
"Khả năng phòng ngự đúng là rất đáng sợ, một chút sơ sẩy có khi còn gây tổn thương cho chính mình."
Nhàn nhạt nói, Hoàng Kim Kiến bốn chân như đang vòng ngực cũng đổi giọng, lần nữa mở miệng:
"Bất quá, đáng tiếc là hắn đối mặt với Tứ ca, dù là khí lực hay linh lực đều không cùng đẳng cấp. Hơn nữa, Tứ ca vốn thích vật lộn, một tên địch thủ toàn thân gai góc thế này mới làm hắn hưng phấn hơn."
Đúng lúc Hoàng Kim Kiến dứt lời.
"Hống..."
Một tiếng gào thét đầy phấn khích, cái đuôi dài hơn hai mươi mét của Đế Ngạc đã giơ lên cao.
Khoảnh khắc sau, linh lực mắt thường có thể thấy được quấn quanh lấy cái đuôi của nó.
"Thép chi vỹ."
Tiếng gầm đột ngột vang lên, không khí rung chuyển.
Và ngay giây sau.
"Ầm ầm" Một tiếng nổ lớn, cái đuôi của Đế Ngạc đã được linh lực bao bọc, biến thành một cái đuôi thép, giáng mạnh vào con nhím biến dị đầy gai.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch..."
Những tiếng động lớn liên tiếp, mặt đất rung chuyển.
Và lúc này, nếu nhìn xuống cái hố sâu, có thể thấy rõ trong đó, một con nhím biến dị đang thoi thóp nằm đó.
«Thép chi vỹ - Đế Ngạc đã nâng cao khả năng chưởng khống bản thân, từ đó kết hợp linh lực với chiếc đuôi lớn, tạo ra một chiến kỹ đáng sợ.» Không chỉ con người mới có cái gọi là võ kỹ, những dã thú biến dị có trí lực hơn người, hơn nữa lại thiện chiến, sau nhiều lần mài dũa, làm sao có thể không tự tạo ra những kỹ năng riêng chứ?
Chỉ là so với võ kỹ của con người liên tục xuất hiện, kỹ năng của dã thú biến dị có tính hạn chế nhất định.
Ví dụ như bị giới hạn bởi chủng tộc và t·hiên phú.
Giống như Lửng Mật Ca, dù thực lực có thể sánh ngang Đế Ngạc, cũng khó lòng học được chiêu Chiến kỹ có sức bật mạnh mẽ như Thép Chi Vĩ của Đế Ngạc.
...
Mà lúc này, liếc nhìn con nhím biến dị nửa c·hết nửa s·ống trong hố sâu, ánh mắt Đế Ngạc hướng lên bầu trời, nơi mấy con chim cắt đang sải cánh bay lượn.
"Mang nó cho Thần Thụ."
Nói xong, Đế Ngạc lại quay người nhìn những dã thú biến dị phía sau lưng. Nó nói nhỏ:
"Đi thôi, đây chỉ mới là sự bắt đầu."
"Vâng, Tứ ca."
Đồng thanh đáp lại, cho dù tính tình như Lửng Mật Ca cũng rất quy củ đi theo Đế Ngạc, hướng về sâu trong núi lớn xuất phát.
Ở Mê Vụ Đại Sơn, tại lãnh địa của mình, có thể khiêu khích, có thể quyết đấu, có thể không coi trọng uy nghiêm của Cửu Đại Thủ Thú.
Nhưng ở ngoài Mê Vụ Đại Sơn, phải tuyệt đối tôn kính và tuân theo Cửu Đại Thủ Thú.
...
Đây là t·hiết tắc của Mê Vụ Đại Sơn.
Như Ngu Tử Du từng nói: Tán binh chi dũng, chung quy thất phu.
Một tập thể không có kỷ luật, dù có mạnh đến đâu cũng chẳng đáng nhắc đến.
Mà Ngu Tử Du khao khát, cần chính là một đội quân dã thú biến dị kỷ luật thép, chiến lực hung hãn.
Hiện tại, mới chỉ là một khởi đầu sơ khai.
Nếu thích thể loại truyện này thì hãy theo dõi những chương tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận