Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 337: Không muốn người biết ngoan lệ (phần 2 )

Chương 337: Không muốn người biết ngoan lệ (phần 2)
Không bao lâu, nhìn Bạch Đế Vương Hạo loạng choạng rời đi, bóng lưng có chút ảm đạm, Linh Nhi cũng thu lại nụ cười trên mặt. Một nhân loại đỉnh cấp thiên kiêu, còn gánh trên vai vũ khí vô danh, thậm chí là truyền thừa, đây đối với Mê Vụ Đại Sơn mà nói, không phải là một tin tức tốt lành gì. Chỉ là, may mắn là, tên gia hỏa này đã phế đi hơn phân nửa. Dù có Linh Vật chữa thương, vết thương sâu bên trong cũng khó lòng bù đắp. Nói cách khác, Liên Bang đã mất đi một thiên kiêu đỉnh cấp. Bất quá, đáng tiếc là nhiều người ở đây dòm ngó, không tiện ra tay tàn sát. Đương nhiên, điều này không có nghĩa Vương Hạo đã an toàn. Như nghĩ tới điều gì, khóe miệng Linh Nhi bí ẩn nhếch lên, lộ ra một tia lạnh lùng thâm độc. "Hy vọng tên Hấp Huyết Quỷ Kalty kia tranh thủ chút thể diện." Trong lòng thầm nghĩ, Linh Nhi nhìn theo hướng Vương Hạo rời đi mang theo vẻ nghiền ngẫm. Hấp Huyết Quỷ Kalty dù mới đạt siêu phàm nhị giai, nhưng với thiên phú quỷ dị khác thường, kết hợp với nhiều dị nhân khác, truy sát một thiên kiêu bị phế nửa người, chắc không khó. Mà đây, cũng là một trong những lý do Linh Nhi giúp đỡ đám dị nhân, một giống loài mới sinh không được chấp nhận bởi các loài dã thú biến dị, cũng như con người. Loài người thực sự không đáng tin. Dù sao, nếu phái con người đi làm những việc không thể thấy ánh sáng, rủi ro bại lộ của Linh Nhi sẽ tăng gấp bội. Nhưng những giống loài mới sinh bị chính loài người căm ghét — dị nhân, lại khác. Nếu biết cách lợi dụng, cũng là không mất công có một con dao tốt. Khi cần thiết, còn có thể xem như quân cờ bỏ đi.
...
Mà lúc này, tại một vùng núi sâu, cây cổ thụ che trời, che lấp cả ánh mặt trời, ngay cả ánh trăng sáng cũng khó chiếu xuống... Từng cây cổ thụ như chiếc ô xanh khổng lồ, cành lá xum xuê chồng chất lên nhau, chỉ sót lại vài đốm nhỏ vụn ánh trăng. Chỉ là, ánh trăng yếu ớt này chẳng những không soi sáng núi sâu, mà còn khiến nơi này trở nên âm u đáng sợ hơn. Đôi khi một trận gió đêm ập đến, làm người ta nổi cả da gà. Mà đúng lúc này, "bịch" một tiếng, một bóng người cao mấy mét, đầu trâu mình người, như yêu ma thức tỉnh, hình ảnh khủng bố phóng tới từ xa. "Thình thịch..." Lại một cước dẫm xuống đất, Ngưu Ma như không chịu trọng lực, một lần nữa hóa thành chim lớn, hướng về phía Cổ Lâm càng thêm rậm rạp phóng đi. Đây chính là cách Ngưu Ma sử dụng năng lực Trọng Lực Lĩnh Vực theo cách khác, có thể chống lại lực hút của hành tinh, từ đó giúp mình nhẹ như chim én. Chính vì vậy, Ngưu Ma mới có thể chậm chạp không bị đuổi kịp. Tuy nhiên, cũng phải nhắc đến đây là Ngưu Ma. Đổi thành một con dã thú biến dị khác, thậm chí là một thiên kiêu nhân loại, thời gian bị truy sát dài như vậy, có ai có thể chịu nổi? Quay đầu liếc nhìn phía sau, đều thấy từng bóng người thậm chí cự mãng Titan đang thở dốc gấp gáp. Còn Ngưu Ma, hiện tại ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ, vẫn bình thường như trước. Đây chính là Ngưu Ma, sức lực bền bỉ, có thể duy trì chạy đường dài. Xét về sức chịu đựng, Ngưu Ma tự tin sẽ không thua bất kỳ dã thú biến dị nào.
...
Bất quá, Ngưu Ma cũng rất bất mãn với chuyện này. Đường đường là một trong chín đại Thần Thụ công nhận, tùy tiện lôi một kẻ mạnh đang truy sát hắn ra, hắn đều có thể dễ dàng ức hiếp. Ngay cả thiên kiêu loài người mạnh nhất là Triệu Giao, sau khi bị hắn nắm được nhược điểm, Ngưu Ma vẫn có thể đè đầu ra mà đấm. Thậm chí, Ngưu Ma không ngại đánh một chọi hai, một chọi ba… Nhưng mẹ kiếp. Hiện tại sau lưng Ngưu Ma nào chỉ có ba người siêu phàm nhị giai. Một, hai, ba... khoảng tám chín người, gần hai chữ số a! ! Hơn nữa, còn khó chịu hơn nữa là những kẻ chỉ cần một tát là chết siêu phàm nhất giai, lại có tới bốn năm mươi người… Cái này… Đừng nói đến một mình Ngưu Ma, cho dù đại tỷ Cửu Vĩ tới, cũng có lẽ phải chạy. Ngược lại thì Lão Cửu là một kẻ có thể một địch nhiều. Dù sao, Thực Thiết Thú Lão Cửu da dày thịt béo, siêu phàm nhất giai công kích không phá được phòng ngự của hắn. Còn siêu phàm nhị giai, ngoại trừ một số đòn công kích hiểm hóc đáng lưu ý, còn lại đa số hắn có thể bỏ qua không quan tâm. Nghĩ tới đây, Ngưu Ma không khỏi ngưỡng mộ thiên phú của Thực Thiết Thú Lão Cửu. “Ai ~ nếu ta cũng có da dày thịt béo như Lão Cửu, thì đâu phải chạy chối chết thế này...” Giọng nói đầy bất đắc dĩ, lòng Ngưu Ma chợt căng thẳng. Vô thức nghiêng đầu… “Bịch” một tiếng, một mũi tên vàng đã sượt qua bên cạnh hắn. Trong chớp mắt, “Oanh…” Kèm theo tiếng nổ kinh hoàng, núi đá tan tành, ngay phía trước Ngưu Ma cách đó không xa xuất hiện một hố sâu hàng chục mét. “Hừ…” Một tiếng hừ lạnh, giọng nói đầy giận dữ đã vang vọng khắp cổ lâm. “Phản ứng cũng nhanh thật.” Nói xong, A Cửu trong đội Long Đình vệ, lại nâng chiếc cung vàng lên. “Mẹ… Nếu ngươi là con người, ta nhất định đánh cho ngươi sống dở c·hết d·ở.” Quay đầu lại gầm lên một tiếng, Ngưu Ma cũng thấy tức nghẹn. Ngày thường, đều là chín đại quái thú liên thủ trấn áp kẻ thù bên ngoài. Ai ngờ hôm nay, hắn lại bị một đám người truy sát. Nghĩ tới đây, Ngưu Ma không khỏi nhớ đến mấy huynh đệ. Đừng nói Lão Cửu Thực Thiết Thú, dù đại tỷ Cửu Vĩ có ở đây, hai người họ liên thủ, cũng không đến nỗi chật vật thế này. Dù sao, năng lực của hắn - Trọng Lực Lĩnh Vực cũng không phải để làm cảnh. Toàn lực thi triển, lực hấp dẫn đáng sợ, đủ sức trấn áp toàn bộ những tên siêu phàm nhất giai kia. Còn siêu phàm nhị giai, với chiến lực của đại tỷ, cùng với hắn quấy rối, cũng đủ ứng phó. Nhưng bây giờ, hắn rốt cuộc cũng chỉ có một mình. Nếu toàn lực thi triển Trọng Lực Lĩnh Vực, những tên siêu phàm nhị giai khác có lẽ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ đòn s·át chiêu sẽ tung xuống ngay, mà khi đó, Ngưu Ma liệu có gánh nổi hay không thì là chuyện khó nói… Đây chính là câu ‘song quyền nan địch tứ thủ’ mà Thần Thụ hay nói. Cũng chẳng trách Thần Thụ luôn để bọn họ tổ đội hành động. Hôm nay, một nửa là hắn tự tìm lấy. "Hô..." Thở sâu một hơi, Ngưu Ma cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ. Trong chớp mắt, bước chân rung chuyển, hắn đã phóng nhanh về phía Mê Vụ Đại Sơn. Nhanh, còn phải nhanh hơn nữa. Chỉ cần về tới Mê Vụ Đại Sơn, với chiến lực hiện tại của các chủng tộc dã thú biến dị, hẳn có đủ khả năng ứng phó với đám người đang truy sát này. Nghĩ đến đây, đáy mắt Ngưu Ma hiện lên một tia tàn nhẫn. Chờ về tới Mê Vụ Đại Sơn, không phải đám người và dã thú biến dị truy đuổi hắn nữa. Mà là, hắn, Ngưu Ma muốn biến nơi đó thành lò sát sinh. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lo lắng chợt vang lên trong lòng Ngưu Ma. "Cẩn thận." Nghe thấy giọng nói truyền tới của Linh Hoa, Ngưu Ma vô thức cảnh giác. Nhưng ngay sau đó. “Xích xích...” Cùng với tiếng hí vang như xé trời, một cơn bão tố xanh đã kéo đến trước mặt Ngưu Ma. "Ầm ầm" một tiếng, Ngưu Ma mạnh mẽ như vậy cũng bị cơn bão tố xanh này đánh bay. "Thình thịch, thình thịch, thình thịch..." Từng tiếng va chạm nối tiếp, vô số cây cối bị chặt đứt ngang thân, mà bóng dáng Ngưu Ma thì giống như diều đứt dây, bay về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận